Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 183

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

(*Thượng cùng bích lạc hạ Hoàng Tuyền <上窮碧落下黃泉>: nghĩa là lên tận cùng trời xanh, xuống tận cùng suối váng, trong bài Trường Hận Ca <長恨歌> của Bạch Cư Dị <白居易>.)

Đều nói người sau khi chết có thể nhìn thấy con đò dẫn dắt gì đó, đầu trâu mặt ngựa gì đó, Mạnh bà hoàng tuyền gì đó.

Nhưng Tiêu Dư An vừa mở mắt, lại chỉ có hỗn độn trắng mênh mông sương dày đặc, hắn không biết phải làm thế nào mà đứng yên tại chỡ, ngỡ ngàng nhìn quanh.

Đột nhiên có người từ trước mắt hắn vội vã chạy qua, vậy mà là Tạ Thuần Quy.

Tạ Thuần Quy không ngừng mà gọi đợi ta, đợi ta với, sau đó phía trước hắn xuất hiện một bóng người.

Người đó chầm chậm quay người qua, ngũ quan đoan chính, nụ cười có chút ngớ ngẩn, hắn đỡ lấy Tạ Thuần Quy chạy đến bước chân nghiêng ngã, cười một tiếng nói: “Đang đợi đây, yên tâm đi, từ trước đến này đều đang đợi.”

Hốc mắt Tạ Thuần Quy dần dần đỏ lên, Tạ tiểu tướng quân ở trên sa trường tung hoành không sợ hãi trên mặt vậy mà lội ra một chút uất ức, hắn khóc thút thít nói: “Lý tướng quân, ta… … ta không có bảo vệ tốt Bắc quốc… … ta không cứu được các huynh đệ… …”

Lý tướng quân đưa tay sờ tóc của hắn: “Ngươi a, mới có mấy tuổi, ngày nào cũng một bộ dạng người lớn, nhất định phải gánh gánh nặng lên lưng mình, tám mươi tuổi rồi mới trở lại tìm ta không tốt sao? Gấp cái gì chứ, ta không phải luôn đợi ngươi suốt sao? Được rồi, không khóc nữa, các huynh đệ đều đang đợi ở phía trước, không thể để bọn họ nhìn thấy bộ dạng này của ngươi, bộ dạng này của ngươi, ta biết là đủ rồi.”

Tạ Thuần Quy lau sạch nước mắt, gật đầu lia lịa: “Ừm.”

Lý Vô Định cười rồi sờ loạn tóc của hắn, rồi nói một câu đợi chút, sau đó quay người qua, nhìn qua Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An nhìn hắn, nhẹ giọng nói: “Xin lỗi… …”

Lý Vô Định lắc lắc đầu, cười nói: “Hoàng thượng à, đôi khi còn sống trái lại càng đau khổ, người thật sự cảm thấy, một đời cũng phải sống trong sự khiển trách lương tâm vì phản quốc so với hy sinh cho tổ quốc sẽ tốt hơn sao? Càng huống chi, trước đó người trừ khử gian thần vì bá tánh đều nhìn vào trong còn mắt của chúng tôi, bảo vệ minh quân, canh giữ xã tắc, là con đường mà các huynh đệ tự mình chọn lựa, người đang tự trách cái gì chứ?”

Lý Vô Định nói xong, chắp đấm đối với Tiêu Dư An hành lễ theo nghi thức quân đội, rồi quay người cùng Tạ Thuần Quy cùng nhau sánh vai rời đi, hai người dần dần biến mất trong sương trắng ở nơi xa.

Tiêu Dư An kiềm không được đuổi theo vài bước, đột nhiên nghe thấy có người đang gọi hắn: “Hoàng thượng.”

Giọng nói đó quá là quen thuộc, khiến Tiêu Dư An không nhịn được toàn thân bắt đầu run rẩy, mãnh liệt quay người qua.

Giống như cái lần gặp đầu tiên, búi tóc lưu vân, váy dài màu xanh nhạt, giọng nói dịu dàng, nàng mày mắt mỉm cười, đối với Tiêu Dư An hành lễ, lần nữa nhẹ giọng gọi: “Hoàng thượng.”

Tiêu Dư An không thể tưởng tượng nổi mà trợn lớn đôi mắt: “Hồng Tụ… …”

“Hoàng thượng, là ta, có phân phó gì không?” Hồng Tụ cười nói.

Tiêu Dư An nhìn nụ cười của nàng, nghẹn giọng nói: “Ta… … ta không phải hoàng thượng Bắc quốc, ta… … ta không phải hoàng thượng của ngươi… …”

Hắn không phải quân vương Bắc quốc, không biết trước kia Hồng Tụ vì quân vương Bắc quốc mà mất mạng, có từng hối hận qua?

Hồng Tụ mặt lộ nghi hoặc, nàng nghĩ một chút hỏi: “Lúc trước ta sinh bệnh, ở bên cạnh chăm sóc ta còn làm ta cười, là người đúng chứ?”

Tiêu Dư An sững sờ, suốt nửa ngày mới đáp lại: “Là ta… …”

“Cho phép ta xuất cung thăm hỏi muội muội, còn đích thân viết chỉ thị viết tay cho ta, có thể để ta mang theo ngư y thuận lợi xuất cung, là người đúng chứ?”

“Là ta… …”

“Dày công chọn lựa tặng ta cây trâm hoa màu đỏ thắm, là người đúng chứ?”

Tiêu Dư An chầm chậm gật đầu: “Cũng là ta… …”

Hồng Tụ cười một chút, nàng đối với Tiêu Dư An, chắc chắn không nghi ngờ mà gọi: “Hoàng thượng.”

Tiêu Dư An đột nhiên lệ tuôn như suối.

Hồng Tụ vài bước lên trước, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Tiêu Dư An: “Hoàng thượng người làm sao vậy? Là chỗ nào cảm thấy không thoải mái sao?”

Tiêu Dư An nước mắt đầy mặt, âm thanh nghẹn ngào, hắn nói không ra nửa câu, chỉ có thể không ngừng mà lắc đầu.

Hồng Tụ cười khúc khích, dịu dàng nói: “Hoàng thượng, ta a, là hy vọng người cố gắng sống cho tốt, cố gắng bảo trọng a, người đừng xem nhẹ mạng sống của chính mình nữa a.”

Tiêu Dư An khóc thầm không phát ra tiếng, qua loa mà gật đầu, hắn bị Hồng Tụ vịn lấy vai hướng phương hướng trái ngược lúc nãy mà hắn chạy đi mà đẩy: “Hoàng thượng, còn có người đang đợi người a, mau đi đi.”

Bị người ra sức mà đẩy, Tiêu Dư An bất ngờ mở mắt ra.

-

Tác giả có lời nói

Đây có được coi như là đường của Lý Tạ hemmmm

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 183
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...