Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 167

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ngôi miếu đó vừa mới sửa chữa, không có danh tiếng gì, hương hỏa không (thịnh) vượng, hương khách tự nhiên cũng không nhiều.

Một vị tiểu hòa thượng chưa đến bảy tám tuổi mặc một bộ nạp y xám xanh, cầm một cây chổi trụi lông, ở trước bậc thềm của miếu thờ cái có cái không mà quét lá rụng, đại khái là bởi vì buồn chán, tiểu hòa thượng căng lấy cổ họng liền bắt đầu hát: “Thuở xưa có ngọn núi ya, trong núi núi có ngôi miếu ya, trong miếu có một tiểu hòa thượng ya… …”

Đột nhiên bên cạnh đến gần một người, cả mặt đầy ý cười mà tiếp một câu: “Trông thật là xinh xắn.”

Tiểu hòa thượng đó sững sờ, ngẩng mắt nhìn đi, nhìn thấy một vị nam tử tướng mạo cực đẹp, so với giọng nói và dáng điệu, càng hấp dẫn tiểu hòa thượng là, ánh sáng linh động ôn nhuận trong nơi sâu thẩm của đáy mắt nam tử đó.

Bên cạnh nam tử đó còn đi theo một vị nam tử đồng đạng tướng mạo phi phàm, phong thái hiên ngang, mày mắt soái khí, là tiêu sái thế gian hiếm có.

“Trông thật là xinh xắn?” Tiểu hòa thượng sờ sờ cái đầu trọc của mình, “Vị thí chủ này, đoạn sau là tiếp như vậy sao?”

Tiêu Dư An nhìn tiểu hòa thượng bộ dạng ngốc nghếch ngờ nghệch, đáng yêu đến không được, nhịn không được đùa với hắn: “Là tiếp như vậy a, ngươi nhìn đọc cho ngươi nghe toàn bộ bài thơ nè.”

Nói rồi Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng hát: “Thuở xưa có ngọn núi, trong núi có ngôi miếu, trong miếu có một tiểu hòa thượng, trông thật là xinh xắn! Xinh cũng không tranh xuân, chỉ đem xuân đến báo, đợi đến lúc sơn hoa lãng mạn, hắn cười ở trong bụi, hí, cười! Ở! Trong! Bụi!”

(*Lời bài hát từ khúc xinh cũng không tranh xuận là bài Bốc toán tử – Vịnh mai <卜算子•咏梅> của Mao Trạch Đông <毛泽东> mà Tiêu tổng chơi lầy ghép vào =))) Các bạn cứ tra bài gốc trên mạng nha, vì ở đây mình dịch theo ý mình.)

Tiểu hòa thượng gãi gãi đầu, niệm một câu a di đà phật, hỏi: “Thí chủ, tại sao ta cảm thấy cái ngươi nói, và cái sư huynh dạy ta, hình như có chút không giống a?”

Tiêu Dư An chọc chọc trán của hắn, nói: “Chúng ta phải thuận theo sự phát triển của thời đại! Đem lý thuyết và thực tiễn kết hợp, ở trong thời đại mới giữ vững kiên trì và trong phát triển… … khục, chạy lệch rồi, nói chung cái của ta mới phiên bản mới nhất, nào nào nào, ta dạy ngươi.”

Một vị lão phương trượng kịp thời mà xuất hiện, đã cản được Tiêu Dư An tiếp tục đầu độc tiểu đệ tử phật môn của nhà họ.

Lão phương trượng mặt mày hiền hậu dẫn Tiêu Dư An và Án Hà Thanh đi đến Đại Hùng Bảo điện, vừa đi vừa hỏi: “Hai vị thí chủ, thật ra là muốn cầu chuyện gì?”

Tiêu Dư An cười nói: “Đại sư, tại sao lại hỏi như vậy?”

Lão phương trượng hai tay chắp lại, nói: “A di đà phật, thế gian này thiện nam tín nữ, người nào không phải là trong lòng đều có chuyện đè nén chứ? Có cầu mới có tín, chuyện cầu càng khó càng thành kính.”

Tiêu Dư An tán thưởng: “Đại sư thật là người hiểu biết.”

Lão phương trượng nói: “Thí chủ khen nhầm rồi.”

Hai người đi đến trong điện, hương khói lượn lờ, một bức tượng phật bằng vàng hình dáng trang nghiêm ngồi ở trong đại điện, Tiêu Dư An và Án Hà Thanh một trái một phải quỳ trên đệm hương bồ, thành kính mà lạy ba lạy.

Gần đến lúc quay về phủ đệ, Tiêu Dư An nhịn không được lại đi đùa với tiểu hòa thượng, đáng tiếc tiểu hòa thượng phải gõ chuông, Tiêu Dư An chỉ đành hậm hực mà về.

Lúc quay về, Án Hà Thanh lo lắng thương tích ở chân của Tiêu Dư An, không cho phép Tiêu Dư An tự mình đi, kiên trì muốn cõng hắn quay về, Tiêu Dư An không còn cách nào chỉ đành để Án Hà Thanh cõng.

Hoàng hôn đêm tối, ánh chiều tà của mặt trời xuống núi, bóng hình của hai người rất dài.

“Án ca, ngươi đoán xem lúc nãy ta tham bái, trong lòng đang nghĩ cái gì?” Tiêu Dư An nằm sấp ở trên lưng của Án Hà Thanh, hai tay ôm lấy cổ của hắn, ý cười dạt dào.

Án Hà Thanh hỏi: “Nghĩ cái gì?”

Tiêu Dư An thanh thanh cổ họng, học theo ngữ điệu của kịch truyền hình, căng cổ họng hét: “Nhất bái thiên địa ~ ưm, cũng không biết phật tổ có nghe thấy không.”

Án Hà Thanh nhẹ nhàng cong lên góc môi.

“Án ca, lúc nãy ngươi cầu phật tổ chuyện gì vậy?” Án Hà Thanh vẫn còn chưa đáp lại, Tiêu Dư An lại tiếp tực nói: “Đợi chút, ta đoán thử, ngươi có phải là hy vọng vết thương của ta nhanh chóng lành trở lại?”

Án Hà Thanh gật gật đầu: “Ừm.”

Tiêu Dư An nói: “Án ca, ta có thể sẽ què.”

Bước chân của Án Hà Thanh khựng lại.

Tiêu Dư An tiếp tục nói: “Tuy rằng sư phụ không có nói với ta, nhưng cơ thể của ta, ta tự mình vẫn là biết, trước đó xác thực có chút hoảng loạn, sợ ta què rồi sau này đi lại sẽ chậm, trên đường đi tìm ngươi sẽ hao phí đi rất nhiều thời gian, nhưng mà ngươi đến rồi, ta liền không sợ cũng không hoảng nữa, què rồi thì què rồi, có thêm một lý do quang minh chính đại để ngươi cõng ta, như vậy mà nghĩ, trong lòng vậy mà lại có chút đắc ý.”

Án Hà Thanh: “Đừng nói bậy, khỏe trở lại.”

Sau cùng, lại bổ sung thêm một câu: “Chân không có chuyện gì ta cũng cõng.”

Tiêu Dư An cười đến hai mắt cong lên, vỗ vỗ vai của Án Hà Thanh: “Án ca, ngươi quay đầu.”

Án Hà Thanh nghiêng qua đầu, bị Tiêu Dư An hôn lấy môi, cho hắn một nụ hôn dịu dàng vài dai dẳng.

Một nụ hôn kết thúc,Tiêu Dư An liếm liếm góc miệng, nói: “Lúc trước trời đất lạnh giá, ở cung điện Bắc quốc cõng ngươi đi Thái y điện, không có nghĩ đến có thể đổi về ngươi cõng ta suốt cả cuộc đời, đáng giá, quá đáng giá rồi!”

Án Hà Thanh tự biết hắn không phải là một người thích cười, nhưng đáng tiếc lúc ở cùng Tiêu Dư An, góc miệng cứ luôn nhịn không được giương lên, còn không nguyện thu liễm.

Sau khi Án Hà Thanh cõng Tiêu Dư An đi được một đoạn đường, Tiêu Dư An đau lòng hắn mệt, không để hắn cõng nữa, nói hoặc là nghỉ ngơi hoặc là hắn tự mình đi, Án Hà Thanh chỉ đành tìm một nơi đất cỏ dại bên đường, để Tiêu Dư An ngồi đó.

Tiêu Dư An kéo Án Hà Thanh ngồi ở bên cạnh, thoải thoải mái mái mà nghiêng người nằm xuống, nửa thân trên gối lấy chân của Án Hà Thanh, bắt đầu đếm nhưng ngôi sao dày đặc dần dần xuất hiện trên bầu trời đêm: “Kiếp trước của ta không nhìn thấy được nhiều sao như vậy, cũng không có sáng như vậy.”

Án Hà Thanh ừm một tiếng, suy nghĩ nửa buổi, có chút do dự mà hỏi: “Ngươi trước đó nói, kiếp trước của ngươi trước khi phu thể thành thân, cần phải làm cái gì?”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 167
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...