Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 166

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Án Hà Thanh lúc bắt đầu vẫn chưa cảm thấy được dị dạng, nhưng hai người dán đến rất gần, bất quản là ai, chỉ cần hơi hơi động đậy một cái liền có thể phát giác, cho nên Án Hà Thanh rất nhanh đã đem ánh mắt di chuyển đến dưới hông của Tiêu Dư An.

Tiêu Dư An mặt đỏ hết cả lên, hai tay chống lấy lòng ngực Án Hà Thanh: “Án, Án, Án ca, ta, ta, ta đi giải quyết một chút.”

Nói rồi Tiêu Dư An liền muốn dậy, bị Án Hà Thanh một cái lật người đè ở trên giường, Án Hà Thanh nhẹ giọng nói: “Ta giúp ngươi… …”

Hai chữ đợi đã của Tiêu Dư An còn chưa nói ra miệng, đai áo đã bị Án Hà Thanh khều ra, trên người hắn chỉ có áo trong đơn mỏng, vạt áo vừa lỏng ra liền là bộ dạng nửa lõa, lộ ra lòng ngực trơn bóng như bạch ngọc.

Rõ ràng quần áo trên người đang dần dần bị cởi ra, nhưng Tiêu Dư An lại cảm thấy toàn thân đều đang nóng lên, giống như nhảy vào trong bếp lò nóng bức, Tiêu Dư An nhận mệnh mà nghiêng đầu ra, lại bị Án Hà Thanh nắm lấy cằm xoay trở về.

Án Hà Thanh trông vào đôi ngươi sáng trong đó, cúi đầu tỉ mỉ hôn nhẹ, Tiêu Dư An bị hôn đến khép lại đôi mắt, bỗng cảm thấy lòng bàn tay của Án Hà Thanh đậy lên ngực của hắn mà xoa nắn, sức lực không nhẹ không mạnh, cảm thấy vừa tê vừa mềm nhũn, ban đầu Tiêu Dư An chỉ có thân dưới cảm thấy khó chịu lập tức bị trêu đùa đến cả người bắt đầu cuộn tròn lại.

“Đừng… …” Tiêu Dư An tiềm thức mà hai tay chống lại Án Hà Thanh, bị Án Hà Thanh một cái nắm lấy cánh tay, liền sau đó trên cổ tay bị in lên dấu răng đỏ ửng.

Tiêu Dư An có chút chịu đau, cười nói: “Án ca, ngươi đây là cảm thấy những nơi khác sẽ bị y phục che đi nhìn không thấy, nên dứt khoát cắn ở đây à?”

Án Hà Thanh không đáp lại, cúi đầu hôn lên cánh tay của Tiêu Dư An rồi hướng dần lên trên, cuối cùng ở trên cổ của Tiêu Dư An cắm gặm rồi mút, cái tay tác quái ở giữa phần eo vào mông của Tiêu Dư An lưu luyến chà chát xoay vòng nhiều lần, chính là không trúng hồng tâm chính giữa.

Tiêu Dư An bị trêu chọc đến khó chịu muốn chết, nhịn không được ưỡn eo cọ sát, liền sau đó nghe thấy Án Hà Thanh ở bên tai hắn thấp thấp mà cười một tiếng.

Tiêu tổng tài đã sống hai kiếp, lần đầu tiên hiểu rõ cái gì gọi là thẹn quá hoá giận.

Nhưng mà hắn vẫn còn chưa kịp tức giận, dục vọng liền rơi vào trong tay cái con người xấu xa đó bị trêu ghẹo hết lần này đến lần khác, liền theo sau đó đến là niềm vui sướng khiến người khác không có cách nào chống lại, cái tia vui sướng đó ở trong cơ thể Tiêu Dư An đụng qua đụng lại, đụng vỡ đi lý trí của hắn, cuối cùng câu lên tia ham mê vui sướng, tấu vang lên âm thanh rên rỉ.

“Án ca… …” Tiêu Dư An thở gấp, hai tay ôm lấy vai của Án Hà Thanh, đem hắn kéo về phía mình.

Án Hà Thanh biết được hắn sắp không được rồi, cuồi đầu hung hăng mà hôn lấy hắn, đem nhưng âm thanh rời rạc đều nuốt về hết vào trong miệng của Tiêu Dư An, tay dưới tăng nhanh tốc độ.

Tiêu Dư An bất ngờ thất thần đi, tầm nhìn trở nên mơ hồ không rõ ràng, cả con người đột nhiên cong lên sau đó lại xụi trở xuống, tuy rằng căn bản không có cách nào suy nghĩ, nhưng cái tay ôm lấy Án Hà Thanh lại không hề lỏng ra.

Án Hà Thanh hôn hôn hắn, dậy đi đun nước nóng lấy cái khăn sạch đem người xử lý sạch sẽ, Tiêu Dư An đem Án Hà Thanh kéo về trên giường, nửa ôm nửa đè lấy, thỏa mãn mà trở về giấc ngủ.

-

Tiêu Dư An ở thôn Đào Nguyên đã dưỡng thương nửa tháng, Trương Trường Tùng cuối cùng cũng miễn cưỡng đáp ứng để hắn xuống giường đi lại, sáng sớm hôm nay, Tiêu Dư An chống lấy nạng ở trong khu vườn nhỏ rèn luyện đi lại, xa xa nhìn thấy Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt từ ngoài phủ đi vào, hai người nhìn nhau mà cười, đại khái là nói đến chuyện gì đó thú vị, Dương Liễu An vung vẫy cánh tay khoa trương mà đang diễn tả, Hiểu Phong Nguyệt che miệng cười đến vui vẻ, gió thu lướt nhẹ qua, lá cây dương liễu trong vườn xào xạc rơi xuống, rơi lên trên tóc của Hiểu Phong Nguyệt, Dương Liễu An đưa tay thay Hiểu Phong Nguyệt lấy đi, cũng giương lên nụ cười.

Hai người về nhìn thấy Tiêu Dư An, vội vàng chào hỏi nói: “Tiểu chủ? Người tại sao ở trong vườn, tại sao không đi nghỉ ngơi a?”

Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Không sao không sao, nằm lâu rồi cũng mệt, các ngươi đã đi đâu rồi vậy?”

Hiểu Phong Nguyệt cười đáp: “Hồi tiểu chủ, chân núi nơi không xa có một đoàn hòa thượng đã đến, sửa chữa một ngôi chùa miếu, chúng tôi đã đến đó tham bái.”

(Tham bái: tham quan và cúng bái)

Tiêu Dư An ồ một tiếng, như đang suy nghĩ gì đó mà xoay chuyển con mắt.

Dương Liễu An lên trước một bước, nói: “Tiểu chủ, ta đỡ người quay về?”

Tiêu Dư An vẫy vẫy tay: “Không sao, các ngươi đừng khẩn trương, ta cũng nên di chuyển rồi, hơn nữa sư phụ nói ta đi lại nhiều đối với hồi phục có lợi ích.”

Trong lúc nói chuyện Án Hà Thanh đạp bước đi đến, chung sống gần đây khiến Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt nhìn thấy Án Hà Thanh thật lòng đối với Tiêu Dư An, cho nên không có đối với hắn để lộ ra địch ý thêm nữa, sau khi hai bên đã gật đầu chào hỏi với nhau xong, hai người canh đúng thời cơ cáo lui rời đi, để Án Hà Thanh và Tiêu Dư An hai người ở một mình với nhau.

“Chân đau không?” Án Hà Thanh thấy Tiêu Dư An chống lấy nạng đứng đó, ánh mắt rơi vào đầu gối của hắn.

Tiêu Dư An vẫy vẫy tay cười: “Không đau không đau, chỉ là lúc đi lại lảo lảo đảo đảo, đi không nhanh được.”

Án Hà Thanh thay Tiêu Dư An cất lên nạng, dìu hắn ngồi ở trên cối giã đá, những ngày Tiêu Dư An dưỡng bệnh cũng là ngột ngạt muốn chết rồi, nghe nói chân núi nhiều thêm một ngôi miếu, trong lòng có nảy ra ý tưởng, thế là cười nói với Án Hà Thanh: “Án ca, ở kiếp trước của ta, trước khi phu thê kết thành vợ chồng, còn có một chuyện rất quan trọng phải làm, ngươi đoán xem là cái gì?”

Án Hà Thanh nói: “đề nghị kết thông gia.”

Tiêu Dư An lắc đầu, một cái nháy mắt, tươi cười nói: “Không phải, là đàm luyến ái.”

Trong con ngươi của Án Hà Thanh có chút nghi hoặc: “Đàm… … đàm cái gì?”

Tiêu Dư An cười rồi đứng dậy, không có nạng trong tay, thân thể hắn lung lung lay lay, bước chân loạng choạng, Án Hà Thanh vội vàng đỡ lấy hắn, để hắn tựa vào mình, Tiêu Dư An chơi xấu mà đem toàn bộ trọng lượng của cơ thể đều đè lên trên người của Án Hà Thanh sau đó vung tay, nói: “Đi đi đi, chúng ta đi hẹn hò.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 166
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...