Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 158

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Dương tướng quân vẫn chưa nguôi giận à? Đây cũng đã đánh bao lâu rồi, còn đánh thêm nữa sẽ xảy ra mạng người đó?”

“Với cái tính khí đó của Dương tướng quân, ngươi còn phải hỏi à? Cái người này a, tất chết không nghi ngờ!”

“Híc, Dương tướng quân cứ luôn hướng bụng của người đó đá a, phỏng đoán lại muốn đã đến nôn máu rồi.”

“Ngươi là không nhìn thấy lúc nãy Dương tướng quân quay về giận thành cái bộ dạng nào ư, trực tiếp đánh ngựa đạp qua chân của người đó a! Cho dù người này có thể sống tiếp, cái chân a, dù thế nào cũng phải phế rồi đúng chứ? Nửa đời sau khẳng định tàn rồi.”

“Suy cho cùng để hoàng thượng Nam Yến quốc từ dưới mí mắt chuồn đi mất, Dương tướng quân bản thân tính tình đã… … càng không phải nói… … ya.”

“Ủa, tiểu Bào đâu? Lúc nãy đã không nhìn thấy hắn.”

Dưới trời sao của vùng hoang dã, hơi tỏ lên ánh sáng ban mai phía chân trời, Dương Lệ Nghiệp hung hăng phát tiết giận dữ cuối cùng cũng đã đá mệt rồi, đứng ở một bên nghỉ ngơi sơ sơ một chút, sau đó ngồi xổm ở trước mặt Tiêu Dư An, nắm lấy cằm hắn nói: “Ngươi nói ngươi mưu toan cái gì chứ? Đáng sao? Không gạt ta thì sẽ không có kết cục này rồi?”

Tiêu Dư An nghe không rõ hắn đang nói cái gì, bên tai hắn toàn là tiếng óng óng đuổi hoài không đi, hai tay hắn đều bị dao găm đóng ở trên mặt đất, những nơi trần trụi trên người toàn là những vết bầm màu đen tím giống hệt như thịt thối rữa, bởi vì đánh đập, lục phủ ngũ tạng của hắn dường như toàn bộ lệt khỏi vị trí, vết máu nôn ra nhuộm lên cằm và lồng ngực của hắn, ngoại trừ một đôi mắt có thể miễn cưỡng nhìn rõ xung quanh, cả con người hắn đã đau đến chẳng còn cảm giác gì, chỉ cảm thấy tứ chi bách hài không có một nơi chịu sự khống chế của chính mình.

Dương Lệ Nghiệp đương nhiên không có được đáp án, dự đoán hắn cũng là giận no rồi, đánh mệt rồi, đứng người dậy hai tay chống hông, thở dài một hơi, sau đó đưa tay một cái rút cây dao găm cắm trên tay trái của Tiêu Dư An ra.

Một tiếng ê a từ trong miệng của Tiêu Dư An tràn ra, so với cố ý ức chế, cái tiếng ê a này càng giống như là đến kêu khổ cũng không còn sức để phát ra.

“Để ta nghĩ nghĩ.” Dương Lệ Nghiệp một tay cầm lên tay áo lau sạch sẽ máu trên dao găm, “Chỉ một dao như vậy là kết thúc tính mạng của ngươi thì quá tiện nghi cho ngươi rồi, ngươi thích thả máu, hay là thích róc thịt? Hay là róc thịt đi, đau một chút, ngươi vẫn còn cảm thấy được đau chứ? Hửm?”

Vừa nói Dương Lệ Nghiệp dùng chân đem Tiêu Dư An lật lại, rồi lại đá đá đầu gối của hắn: “Hửm? Đang hỏi ngươi a, trả lời.”

Đầu gối của Tiêu Dư An trước đó bị ngựa giẫm đạp qua, sớm đã gãy xương, giờ dây bị đá, đau đến nỗi khiến hắn theo tiềm thức mà co rút người lại, kết quả tay phải vẫn còn đang bị dao găm đóng trên mặt đất, như vậy dùng lực co rút một cái, dao găm không tránh được lại gạch ra lòng bàn tay hắn một phân.

Ánh mắt Dương Lệ Nghiệp nhìn Tiêu Dư An trên đất hệt như đang nhìn một người chết, hắn chơi đùa một chút dao găm trên tay, cuối cùng di chuyển đến trước con mắt của Tiêu Dư An.

“Báo! Dương tướng quân!”

Đột nhiên có tướng sĩ đến báo, quỳ ở trước mặt Dương Lệ Nghiệp, chắp đấm gọi lớn: “Hậu phương cấp triệu tướng quân quay về bàn bạc sự tình!”

Ở trước mặt tướng sĩ Dương Lệ Nghiệp không có lý do tiếp tục ngồi xổm ở đó, hắn đứng dậy phủi phủi bụi bặm trên người, nghe tướng sĩ đó nói: “Tướng quân, chuyện không thể chậm trễ, chúng ta phải nhanh chóng qua đó!”

“Cũng đúng, thủ thuật che mắt cũng dùng qua rồi, là lúc chỉnh đốn binh lực đem thành trấn trước đó bị đoạt đi cướp về rồi.” Dương Lệ Nghiệp lẩm bẩm một tiếng, đối với phó tướng của mình vẫy vẫy tay, chỉ lấy Tiêu Dư An nói: “Ngươi tìm vài người, đem hắn chôn sống đi, nhớ nhất định phải chôn sống, nghe thấy chưa?”

Phó tướng gật gật đầu, cúi đầu nhận lệnh.

Dương Lệ Nghiệp thỏa mãn rồi, ngồi xổm người xuống vỗ vỗ mặt Tiêu Dư An: “Tiểu huynh đệ, đi tốt, ta thì không tiễn ngươi rồi. Xem ta vẫn là lưu lại chút tình cảm, chí ít không để ngươi phơi thây nơi hoang dã, tùy ý để chó hoang cắn rỉa có đúng không nè?”

Tiêu Dư An vẫn như cũ cái gì cũng không nghe thấy, trời đất quay cuồng, hắn dồn sức mở mắt nhìn lên trên, sắp sửa trời sáng, bầu trời màu chàm không trăng không mặt trời, chỉ thừa phương đông một ngôi sao sáng mở đường, Tiêu Dư An nuốt xuống một miệng bọt máu, cảm thấy sự ấm áp và ý thức đang từng chút từng chút bị rút khỏi thân thể, Tiêu Dư An dồn sức mà muốn đưa tay lên, đưa đến cái ngôi sao đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể động đậy ngón tay, hắn dùng hết tất cả sức lực lẩm bẩm một tiếng: “Án ca… …”

Rồi sau đó nữa, tất cả đều đã rơi vào trong hỗn độn và tối tăm.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 158
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...