Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 180

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hai người sau khi đo xong kích thước, bị ba lạy chín khấu của chưởng quỹ đưa tiễn ra ngoài, thời gian đã không còn sớm, lại nổi gió tuyết rơi nhiều, trên đường trở nên vắng vẻ lạnh lẽo, chỉ thừa lại vài cửa tiệm còn mở cửa, ở trên con đường tuyết trắng xóa để lại ánh nến ấm áp.

Hai người chầm chậm mà hướng cung điện đi tới, Tiêu Dư An đột nhiện mở miệng nói: “Án ca, ta cảm thấy thân thể ta những ngày nay tốt lên nhiều rồi, ngươi xem ta trước kia đi đường loạng loạng choạng choạng, những ngày nay cũng bắt đầu vững vàng lại rồi.”

Thân ảnh Án Hà Thanh tạm ngừng, ừm một tiếng.

Ánh mắt của Tiêu Dư An lơ lửng, che môi ho nhẹ một tiếng: “Hay là đợi hỷ phục làm xong… … chúng ta liền… …”

Những chữ phía sau giống như muỗi kêu, Án Hà Thanh không nghe rõ: “Cái gì?”

Tiêu Dư An ngừng lại bước chân, nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn Án Hà Thanh: “Liền… … vào… … vào… … động, động, động phòng.”

Án Hà Thanh nói: “Ngươi ở đây đợi ta chút.” Sau đó cất bước như bay mà hướng phường dệt vải đi tới, không qua một lúc, lại quay về, nói với Tiêu Dư An: “Chưởng quỹ nói, hỷ phục ngày mai liền có thể làm xong.”

Tiêu Dư An: “… …”

Ngày mai? Thời hạn vốn là nửa tháng biến thành ngày mai? Chưởng quỹ lấy mạng làm a!? Có thể đừng có làm khó lão bá tánh người qua đường khốn khổ như vậy được không?

Tiêu Dư An nói: “Được, vậy thì ngày mai vào, vào, vào, vào… …”

Án Hà Thanh thay hắn nói xong câu nói: “Vào động phòng.”

Tiêu Dư An: “Ừm, đúng, đúng đúng vậy.”

Cảm tạ chưởng quỹ đã, hi sinh! Bản thân! Tác thành! Người khác!

Sau khi hai người về đến tẩm cung, đột nhiên có thị nữ lên trước nghênh đón: “Hoàng thượng, Tiêu công tử, Tạ công tử ở trong tẩm cung đợi hai người.”

Tiêu Dư An kinh ngạc: “Tối như vậy?”

Thị nữ mặt lộ đành chịu: “Chúng nô tỳ cũng khuyên Tạ công tử suốt nói có chuyện gì có thể ngày mai mới nói, nhưng mà Tạ công tử không nguyện quay về, trước đó hoàng thượng có căn dặn qua chúng nô tỳ là chuyện gì cũng phải thuận theo, cho nên không có người dám bảo Tạ công tử đi.”

Tiêu Dư An nhớ đến hôm nay cảm xúc của Tạ Thuần Quy cực kỳ không ổn định, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì, sau khi cùng Án Hà Thanh nhìn nhau một cái, vội vã hướng tẩm cung đi tới.

Án Hà Thanh nhận ra ánh mắt của Tiêu Dư An không đúng, vài bước đi theo.

Trong tẩm cung, Tạ Thuần Quy ngồi ở bên cạnh bàn, một cây nên sắp cháy hết đang nhỏ sáp, sáp nến đông lại ở trên giá cắm, méo mó đáng sợ.

“Thuần Quy.” Tiêu Dư An nhẹ nhàng gọi.

Tạ Thuần Quy xoay đầu qua, đôi mắt đỏ như máu, dường như là đã khóc lớn một trận, hắn nhìn Tiêu Dư An, từng bước từng bước hướng hắn đi tới, mỗi một bước đều giống như đang đạp lên một thứ gì đó, bước chân hơi run.

“Ngươi làm sao vậy?” Tiêu Dư An vài bước đi lên phía trước, cùng Tạ Thuần Quy chỉ còn cách nhau một bước.

Án Hà Thanh cau mày lại, chăm chú mà nhìn chằm chằm Tạ Thuần Quy.

“Ta… …” Tạ Thuần Quy cúi đầu giọng nói khàn khàn, giống như là đang cố ý che đậy gì đó, lại giống như là đang chờ đợi gì đó, Án Hà Thanh cảm thấy dị dạng, muốn lên trước đi kéo Tiêu Dư An, nhưng chính là trong phút chốc hắn bước đến, Tạ Thuần Quy bỗng nhiên từ trong ngực rút ra một cây dao găm sau đó nhào đến Tiêu Dư An!

Đôi ngươi Tiêu Dư An co rút lại, một bước lùi về sau, cùng lúc đó, Án Hà Thanh cũng theo đó vài bước lên trước muốn hộ lấy Tiêu Dư An.

Nhưng mà mục tiêu của Tạ Thuần Quy căn bản không phải là Tiêu Dư An! Hắn làm một động tác giả một cái xoay người, chặt chẽ mà nắm lấy dao găm, cứ như vậy đột nhiên không mang theo nửa điểm do dự mà đâm vào phần bụng của Án Hà Thanh đang lên trước kéo Tiêu Dư An, lại bất ngờ rút ra, sau đó lại đâm vào lần nữa!

Bên ngoài cửa sổ cuồng phong bất chợt nổi dậy, dường như muốn đem cái cây nhỏ yếu đuối trong sân vườn nhổ cả rể lên!

Máu tươi trong nháy mắt bắn lên mặt và thân thể của Tiêu Dư An, giống như ngọn lửa có thể làm cho hắn tan chảy, phá hủy cơ thể của hắn, đem hắn thiêu đến nỗi toàn thân run rẩy, Tiêu Dư An nghe thấy Tạ Thuần Quy đang gọi hắn.

Tạ Thuần Quy nói: “Hoàng thượng.”

Chẳng qua chỉ là hai chữ đơn giản bình thường, trong phút chốc buột miệng nói ra, trên cổ của Tiêu Dư An treo lên một cây dao, cầm lấy dao không phải là ai khác, mà chính là các tướng sĩ hài cốt chưa nguội lạnh đã từng vì Bắc quốc chảy hết máu và nước mắt.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 180
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...