Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 61

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Toàn trường rộ lên! Tướng mạo quân vương thiếu niên rất mềm mại đáng yêu, thân thể cũng không cứng rắn, cử động này thật sự là kinh thế hãi tục.

Nhiếp Nhị cũng há hốc mồm, hắn hổn hển nửa buổi, do do dự dự mà nói: “Hoàng thượng… … đây… … vi thần không dám a, đây… …”

“Đừng lo lắng, ngươi đem ta coi như một người bình thường.” Tiêu Dư An vài bước đến gần.

Nhiếp Nhị nhìn cánh tay và chân nhỏ nhắn Tiêu Dư An, chỉ cảm thấy mình tùy ý một chạm, đều có thể đem thân thể nhỏ nhắn của quân vương đụng vỡ, chỉ có thể ú ú ớ ớ mà nói: “Không phải, hoàng thượng, ta sợ ta một động tay, lỡ như làm bị thương người, không tốt a… …”

Tiêu Dư An mỉm cười, đột nhiên đưa tay, bẻ lấy cánh tay trái Nhiếp Nhị đem hắn hung hăng mà lật ngã ở trên đất.

Toàn trường rầm rộ lên thêm lần nữa, Nhiếp Nhị ngã đến lờ đờ trên đất, đợi hắn hồi qua thần lại, trên cánh tay trái dần dần truyền lại cơn đau ray rứt, đáy lòng hắn một gấp, lấp tức giảy thoát khỏi sự kiềm chế của Tiêu Dư An, lật người mà dậy.

Trên mặt Tiêu Dư An cười nhẹ, trong lòng lại ngầm nói: Thân thể quân vương Bắc quốc cũng quá nhược rồi a! Một cánh tay cũng bẻ không được! Hiểu không hiểu bình thường không có chuyện gì rèn luyện nhiều trên giường càng kéo dài a?!

Tuy nói đã chịu nhục, nhưng mà Nhiếp Nhị nào dám cùng hoàng thượng so chiêu, vội vàng chấp đấm nói: “Hoàng thượng thật là thân thủ tuyệt vời, vi thần so không lại, nhận thua nhận thua.” Vừa nói Nhiếp Nhị tranh thủ chuồn xuống võ đài, sợ rằng kỵ hổ lưỡng nan*.

(*Sợ làm khó hai bên)

Không có ý nghĩa, Tiêu Dư An cảm thấy không hả giận, lại không thể lộ rõ ở trên mặt, nén ở trong lòng nhảy xuống võ đài, một cánh tay vững vững chắc chắc mà đỡ lấy hắn, hắn ngẩng đầu lên đối diện là con ngươi sáng ngời của Án Hà Thanh, Án Hà Thanh nhìn hắn, vạn gia đăng hỏa, vạn sao dày đặc ngưng động lại ở trong con mắt đó, Án Hà Thanh nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”

Tiêu Dư An đột nhiên đã không còn dồn nén như vậy nữa.

Võ đài bên này qua nhà nhà dường như làm ồn, võ đài bên đó thật đánh thật sự đấm đấm tới thịt.

Tạ Thuần Quy chiêu nào chiêu nấy dùng toàn lực, nhưng cũng chống đỡ không lại nắm đấm của của Lý Vô Định.

Bên dưới có người nhỏ tiếng rì rào: “Hai người này tại sao đều đánh đến hung hăng như vậy?”

“Haiz, ngươi không biết sao?”

“Biết cái gì?”

“Lý Vô Định đối với con út Tạ gia nói, nếu như đánh thắng hắn, thì để hắn làm phó tướng của chình mình.”

“Con út Tạ gia ưu tú như vậy, Lý tướng quân tại sao cũng không thả thả lỏng.”

“Trước kia Lý tướng quân có thả qua một lần rồi, kết quả làm Tạ Thuần Quy giận đến không được, sống chết không thừa nhận thắng thua lần đó, cho nên sau này Lý tướng quân luôn dùng toàn lực để so chiêu với hắn.”

“Thì ra là như vậy.”

Trong lúc nói chuyện, Tạ Thuần Quy đã bại hạ trận đánh.

Tạ Thuần Quy nửa quỳ ở trên đất, mạnh mẽ nắm chặt đấm, dường như không cam lòng, trên đầu đột nhiên được một cái xoa nhẹ, Lý Vô Định vỗ vỗ đầu hắn: “Có tiến bộ.”

Tạ Thuần Quy cắn răng nói: “Ta như cũ thắng không được ngươi.”

Lý Vô Định khóe miệng hơi cười: “Sẽ thắng thôi.”

Tạ Thuần Quy ngẩng đầu lên, ánh mắt nóng bỏng, ngữ khí kiên định: “Nhất định sẽ thắng.”

Lý Vô Định đưa tay đem Tạ Thuần Quy kéo dậy, đôi mắt trông về hắn, vẫn là ý cười cởi mở đó: “Ừm, ta đợi ngày đó.”

Tỉ võ trong dự định từ từ hạ màng xuống, ngày thứ hai, Tiêu Dư An trằn trọc qua lại cả một đêm, cuối cùng vẫn là đem vị trí đại tướng quân giao cho Lý Vô Định.

Một là không muốn đi trên con đường giống như nguyên tác, hai là bởi vì tuy rằng Lý Vô Định có thể phản quốc, nhưng mà hắn là thân tín của Tôn lão tướng quân, nhất định sẽ không giống trong nguyên tác, truyền ra vụ tai tiếng binh sĩ ức hiếp bá tánh.

Lý Vô Định đã nhận thanh chỉ sau đó, quỳ lạy trên đất, cổ họng nghẹn nửa buổi, mới có thể nói ra một câu tạ hoàng thượng.

Chuyện đại sự công thành danh toại như vậy, Lý Vô Định đáng ra phải ở phủ đệ nhà mình đãi tiệc, nhưng hắn kiêng dè Tôn lão tướng quân bệnh nặng, làm hỷ sự không vừa lúc, chỉ mời một vài người huynh đệ cùng mình chinh chiến sa trường nói là rượu ít trợ hứng.

Tuy rằng chưa từng cùng Lý Vô Định kề vai chiến đấu, nhưng Tạ Thuần Quy nhận được lời mời.

Tạ Thuần Quy lần đầu tiên tham gia tiệc ăn mừng, cực kỳ xem trọng, hắn trịnh trong chuyện này cùng gia mẫu gia phụ thương lượng tốt quà ăn mừng, sau đó ngồi xe ngựa, một thân cẩm y hoa phục đi đến Lý phủ.

Tuy nói Lý tướng quân sớm đã chiến công hiển hách, uy danh vang xa, nhưng mà phủ đệ lại khó coi đến nổi khiến cho người kéo xe ngựa xém chút nữa tưởng mình đi nhầm nơi.

Không có thị vệ, không có nô bộc, trước cửa gỗ đỏ chật hẹp có dán bức họa môn thần nền đỏ, Tạ Thuần Quy lên trước gõ cửa hai tiếng, lại thấy của không khóa, hắn do dự nửa buổi đẩy cửa đi vào, nhìn thấy một vườn nhỏ đơn giản, ghế đã lều gỗ, cửa giếng dây nho.

Tạ Thuần Quy vẫn đang ngẩn người, nhìn thấy trong bếp lác đác khói lửa đi ra một người.

Lý Vô Định tay trái một con gà tay phải một con vịt, nhìn rồi nhìn Tạ Thuần Quy một thân tơ lụa đủ loại, rồi lại nhìn một cái bảo vật quý hiếm làm quà ăn mừng trong tay hắn, sau đó cúi đầu nhìn quần áo vải bố thô sơ của mình: “Eh… … cái này… … cái kia… … súp vịt hầm uống không?”

Vừa nói Lý Vô Định đưa lên trong tay một con vịt lông trắng bị bóp cổ, con vịt không khuất phục với sự tàn khốc của vận mệnh, cố gắng dựa vào đấu tranh vùng vẩy phản kháng xiềng xích bị người cấu xé, vài cọng lông vịt dính bùn đất thoáng đung đưa mà rụng xuống, rơi lên minh châu ngọc lụa mà Tạ Thuần Quy cầm trong tay.

Lý Vô Định im lặng mà đem con vịt nhét ra đằng sau.

“Ngài… … ngài… …” Tạ Thuần Quy lắp lắp bắp bắp, dọa đến kinh ngữ đều xuất ra hết rồi, “Ngài tự mình nấu cơm sao?”

Lý Vô Định cười gật gật đầu: “Trước đó không có nói rõ với ngươi, không phải là đãi tiệc, chỉ là các huynh đệ cùng nhau ăn bữa cơm, hại ngươi bỏ ra khổ tâm chuẩn bị, thất lễ rồi.”

“Là ta… … là ta không hiểu ý.” Tạ Thuần Quy ngượng ngùng cúi đầu, lời vừa dứt, có người một cáu đẩy cửa đi vào, là những tướng sĩ khác, một đám đại hán quai hàm có râu giọng nói vang dội, trung khí đầy đủ, đi vào là gọi: “Ồ!! Lý Vô Định a! Ai yay a bây giờ là phải gọi ngươi Lý đại tướng quân rồi a đúng không! Rượu chuẩn bị xong rồi chứ? Ai yo! Đây là ai vậy, tại sao ăn mặt bộ dạng như vậy!? Eh, đây không phải là con út Tạ gia chứ? Ha ha ha người đây là đến xem mắt cô nương sao? Đáng tiếc nơi đây chỉ có các lão gia thô ráp a!”

Tạ Thuần Quy cúi đầu, lúng túng nói không ra lời, sắc mặt khốn đốn.

Lý Vô Định dùng vai đem tướng sĩ râu quai nón đụng ra: “Làm sao? Nói chuyện chua như vậy, nhìn không quen thiếu niên nhà người ta dáng vẻ đường đường sao?”

“Khục! Ta đây không phải vì hắn mà đáng tiếc sao? Nhìn nhìn cái bộ dạng dụng tâm của con út Tạ giạ vì ngươi chúc mừng, ngươi cứ như vậy mà tiếp đãi người ta.” Râu quai nón khí thế không thua, ha ha cười lớn đến sặc người.

Lý Vô Định cười theo, sau đó đối với Tạ Thuần Quy nhẹ giọng nói: “Ngươi trước tiên đem quà để ở trong gian phòng, nếu như không phiền thì, có thể thay quần áo của ta, đợi chút những người này uống say rượu, lỡ như làm loạn lên nhiễm lên người ngươi cả thân mùi rượu tanh hôi.”

“Được.” Tạ Thuần Quy gật gật đầu.

Lý Vô Định cao giọng cười một tiếng, xách theo gà vịt đi vào nhà bếp.

-

Phiên ngoại:

Liên quan đến giá trị vũ lực của tổng tài, hắn có lời muốn nói.

Tiêu tổng tài: Nếu là thân thể kiếp trước của ta, đừng nói Nhiếp Nhị gì đó, Nhiếp Tam Tứ Ngủ Lục Thất, Án ca ta cũng đám cương

Án Hà Thanh: Hửm?

Tiêu Dư An: Ách… … Không có gì không có gì, ngươi nghe nhầm rồi.

Án Hà Thanh: Không sao, đến thử thử.

Tiêu Dư An: Thử thì thử! Đợi đợi đợi đợi! Ngươi đè lên đây làm gì!

Án Hà Thanh: Thử trên giường.

Tiêu Dư An: Án ca! Ngươi tỉnh táo một chút! Tình tiết vẫn chưa phát triển đến bước đó, vẫn chưa!!!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 61
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...