Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 177

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

(*Thanh sơn hữu hạnh mai trung cốt <青山有幸埋忠骨>: nghĩa là núi xanh nơi đây có vinh hạnh chôn cất hài cốt của người trung thành.)

Người đó trông thấy sắc mặt của Tạ Thuần Quy bỗng nhiên không đúng, tự biết đã nói ra những lời không nên nói, nhưng mà lại nhịn không được khuyên nhủ: “Ngươi… … haiz, ngươi đừng như vậy, cũng đã ba năm rồi, nhìn thoáng một chút, tùy rằng bây giờ là họ Án làm trời, nhưng mà không có thuế khóa nặng nề, không có tham quan ô lại ngang ngược, bá tánh chúng ta cũng ăn no mặc ấm trên tay còn có chút tiền dư dả, không phải cũng rất tốt sao? Tục ngữ nói rất đúng a, bá tánh đây ăn nó chính là thiên hạ, ngươi a, cũng đừng quá để ý… … ấy, ngươi đi đâu vậy?”

Người đó vẫn còn đang lảm nhảm, Tạ Thuần Quy đột nhiên vẫy ra hắn, một tay ôm lấy đầu, thân hình đong đong đưa đưa mà chạy đi rồi.

Tạ Thuần Quy không nghe thấy tiếng kêu la của người qua đường bên cạnh, không nhìn thấy ánh mắt dị dạng xung quanh, hắn lảo đảo xuyên qua con đường này, thêm một cái rẽ trái, một toà nhà bỗng chốc xuất hiện ở trước mắt.

Nhưng tòa nhà đó biển hiệu vỡ nát, đáng thương mà rơi vỡ trên mặt đất, hai con sư tử đá trước cửa không thấy bóng dáng, trên mặt đất tích đầy bụi bặm dày đặc, vừa bước chân lên đó liền in lên một đấu chân.

Tạ Thuần Quy không biết làm thế nào mà đứng ở trước cửa phủ đệ, dường như hít thở không ra hơi, lồng ngực truyền đến từng trận nhói đau, hắn từng bước từng bước đi lên trước, chầm chậm đưa tay đi đẩy ra cánh cửa đã đóng chặt ba năm.

Mùi vị của bụi bặm đập vào mặt, vào bên trong nữa, sân trước vốn sạch sẽ trước kia giờ đây cỏ dại mọc thành cụm, toàn là tường đá rơi vỡ, Tạ Thuần Quy đi vài bước, đột nhiên đá trúng một hòn đá, hòn đá lăn đi, lộ ra một vật bên dưới đó.

Vật đó bị cỏ dại che ở dưới, không nhìn tỉ mỉ thì khó mà phát hiện, Tạ Thuần Quy cúi người nhặt lên, phát hiện là một bức thiệp mời cũ kỹ ửng vàng, chữ trên tấm thiệp đã đã nhìn không rõ, chỉ có thể miễn cưỡng nhận ra vài chữ trong đó: Vì chúc mừng Lý Vô Định… … đại tướng quân… …

Tạ Thuần Quy giống như là từ trong mộng đột nhiên bị dọa tỉnh vậy, cả con người mãnh liệt chống thẳng lưng, sau đó là chầm chậm ôm lấy đầu ngồi xổm người xuống, hai tay hắn hung hăng cấu lấy da đầu, sống chết mà cắn chặt môi, dường như sắp cắn ra máu.

Hắn tỉnh dậy rồi.

Hắn cũng nên tỉnh dậy rồi.

Hắn là Tạ Thuần Quy, cũng là con út Tạ gia, càng là tướng quân của Bắc quốc! Nhiệm vụ quân lệnh của hắn là chống địch hộ quốc!

Dường như lại quay về ba năm trước, cái đêm tuyết cao ca vận chuyển lương thực, phía trước là ánh lửa khói dày cuồn cuộn bốc thẳng lên trời, đằng sau là xe bò lương thực chưa có kịp thời đưa đến.

Phó tướng trong thành quỳ rạp dưới đất, gào thét khóc lớn, mỗi chữ nói ra đều thấm đầy máu tưới, từng tiếng từng tiếng rơi vào trong lòng của Tạ Thuần Quy, sắc bén hơn so với bất kỳ con dao nào trên thế gian này, hắn nói: “Tạ tướng quân, Nhiếp Nhị phó tướng sống sờ bị Án Hà Thanh chặt đứt hai tay! Cắt đứt cổ họng! Tướng sĩ của hắn đột phá vòng vây liều chết trốn về báo cho chúng ta, Lý tướng quân bọn họ đi cướp lương thực, bị bao vậy trong doanh trại quân địch, người bị giam cầm, cuối cùng bị Án Hà Thanh một ngọn lửa toàn bộ đều thiêu chết rồi!! Toàn bộ đều a!!!”

Cái ngày phó tướng khóc lóc kể lể đó vẫn còn vang vọng rõ ràng ở bên tai, Tạ Thuần Quy ra sức mà cấu lấy chính mình, đem cánh tay cấu ra vết bầm đen tím rõ ràng, đây mới hơi hơi chế ngự được cảm xúc, hắn đứng dậy, một bước một bước hướng sảnh chính Tạ phủ đi tới, mỗi đi một bước, đều mang theo quyết tuyệt năm đó liều hết toàn bộ sức lực muốn đem Án Hà Thanh chém giết dưới ngựa, muốn đem Nam Yến quốc ngăn lại bên ngoài cương thổ.

Nhưng đến cuối cùng, hắn vẫn là chiến bại rồi, hắn chung quy cũng không thể bảo vệ Bắc quốc.

Tạ Thuần Quy chầm chậm bước vài sảnh chính của Tạ phủ, nơi đây đã biến thành linh đường, trên linh đường chỉnh chỉnh tề tề mà bày ở đó hai mươi mấy cái bài vị, sau linh đường, chất đầy quang tài đã đóng bụi.

Tạ Thuần Quy nghe thấy cái ngày mình lao ra chiến trường, mẫu thân mình đối với hắn nói: “Yêu nhi à, con có nhớ gia huấn Tạ gia?”

(*Yêu nhi <幺儿>: nghĩa là con út trong nhà)

Tạ Thuần Quy nói: “Mẫu thân người yên tâm, hài nhi ghi nhớ trong lòng.”

Mẫu thân gật gật đầu nói: “Tạ gia chúng ta, mấy đời trung lương, phụ thân con và ca ca con đều đã tử chiến trên sa trường, không hổ thẹn với lòng trung thành, con không thể để mất mặt họ.”

Tạ Thuần Quy nói: “Mẫu thân người yên tâm, quân địch nếu muốn đạp vào Bắc quốc, nhất định phải từ trên thi hài của con đạp qua.”

Mẫu thân sờ sờ tóc của hắn, dịu dàng nói: “Nếu như thật sự có ngày đó, đừng lo lắng, trên đường hoàng tuyền, sẽ không cô đơn đâu.”

Gần đến hoàng hôn, mây tàn như máu, Tạ Thuần Quy ở trước hai mươi mấy cái bài vị quỳ thẳng lưng xuống.

Trung ngôn của mẫu thân và lời nói bá tánh ăn no là thiên hạ của cái người hôm nay đan xen vào nhau, rõ ràng là hai lời nói khác nhau một trời một vực, nhưng lại không có một người là sai.

Tạ Thuần Quy nặng nặng mà đập đầu ba cái, vừa ngẩng mắt, vậy mà ở trên linh đường nhìn thấy bài vị của chình mình, hắn đứng dậy vuốt nhẹ chữ trên bài vị, lại vội vàng đi vào hậu đường.

Hai mươi mấy cổ quan tài chồng chất ngổng ngang ở hậu đường, cảnh tượng rợn người vô cùng, người thân trong quan tài sớm đã biến thành từng bộ từng bộ bạch cốt, Tạ Thuần Quy đi tìm từng cái một, cuối cùng cũng đã tìm thấy cổ quan tài khắc họ tên của mình, hắn dùng hết sức mở ra, thấy một cuốn gia huấn rách nát cũ kỹ yên tĩnh nằm trong đó.

Tạ Thuần Quy hay tay run rẩy cầm lên gia huấn, lật ra trang thứ nhất, trên đó chỉ viết một câu: Con cháu Tạ gia, cùng Bắc quốc sống chết cùng nhau!

Tạ Thuần Quy cuối cùng cũng nhịn không được xé tim nứt phổi mà khóc ra, hắn chầm chậm mà bò vào trong quan tài, ôm lấy tấm thiệp mời và gia huấn, co rút lại thân thế, dường như nghẹn ngào đến muốn nghẹt thở.

Có gió nhẹ xuyên qua phòng, tiếng thút thít thê lương ai thương lại vô lực.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 177
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...