Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 87

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cũng không biết đã qua bao lâu, người ở trên giường cuối cùng đã có động tỉnh.

Tiêu Dư An nhịn đau, từ từ mà ăn mặc chỉnh tề chỉnh lý tốt quấn áo, chống đỡ thân thể ngồi tựa lại vào bên giường, vải trắng trên cánh tay thấm hết vào vết thương, giờ đây buộc chặt vào trong máu thịt, máu vừa khô, vải trắng trực tiếp dính liền vào vết thương, Tiêu Dư An tháo ra cũng không được mà không tháo ra cũng không được, dứt khoát không quản không rằng, mắt không thấy tâm không phiền.

Đau, chỗ nào cũng đau, đầu đau tay đau, gan, lá lách, phổi, thận, dạ dày đau, tim cũng đau, đau từng cơn từng cơn.

Tiêu Dư An cuộn tròn thân thể dùng tay không bị thương ôm lấy đầu, muốn suy nghĩ suy nghĩ chuyện của sau này, lần này vừa nghĩ, nhịn không được buột miệng thốt ra một câu chửi tục.

Nghĩ hắn trước khi xuyên việt, tốt xấu gì cũng là một tổng tài bốn tốt phong nhã hào hoa, tuổi trẻ đầy hứa hẹn, kết quả chưa kịp nhìn thấy xã hội được toàn mặt xây dựng khá giả, chưa kịp nhìn thấy đại kết cục của tiếp sóng tin tức*, chưa kịp nhìn thấy đội bóng quốc gia lấy được quán quân world cup, chưa kịp biết được sự sụp đổ lượng tử* rốt cuộc là chuyện gì, thì đã có bệnh nan y.

(*Tiếp sóng tin tức - Xinwen Lianbo (新闻联播): là một chương trình tin tức hàng ngày được sản xuất bởi Đài truyền hình trung ương Trung Quốc.)

(*sự sụp đổ lượng tử (量子坍塌): cái này mình ko biết giải thích sao các bạn seach google để tìm hiểu nha ┐( ´ д `)┌)

Được rồi, một sớm xuyên sách, tốt xấu gì không trực tiếp hai mắt trợn ngược, việc trước việc sau cái gì cũng không biết.

Rồi sau đó bởi vì muốn sống tiếp, liều mạng tạo quan hệ tốt với nam chính.

Được rồi, giờ đây nam chính thực sự không muốn mạng của hắn nữa.

Nam chính muốn thiến hắn!!!

Tiêu Dư An vốn tưởng rằng bị nam chính đâm chết chính là kết cục thảm nhất trong toàn bộ sách rồi, cho nên chính mình vò đã mẻ lại sứt mà thay đổi tình tiết.

Không ngờ đến lại còn có cái thảm hơn nữa a!!!

Tiêu Dư An đọc qua nguyên tác, hắn biết được Án Hà Thanh có bao nhiêu ẩn nhẫn, cũng biết được Án Hà Thanh đối với Bắc quốc thù hận bao nhiêu, nhưng hắn thất sự không nghĩ đến, Án Hà Thanh trước đây lúc ở bên cạnh hắn, có thể đem thù hận ẩn giấu một cách hoàn mỹ như vậy.

Kỳ thực lúc mình đề ra bảo hắn đến Cảnh dương cung, thì Án Hà Thanh đã đem thù hận chôn ở dưới đáy lòng rồi ư? Cảm thấy mình căn bản là muốn làm nhục hắn, ép hắn trở thành cấm luyến sao?

Dự đoán mình sau khi bị thiến, vẫn thật sự có thể lưu lại một mạng, ở trong cung của nam chính hắn làm một tên nô bộc ti tiện, cũng giống như trước đó mình bảo Án Hà Thanh làm thị vệ của mình vậy.

Được rồi, người không hiểu ta thì nói ta đang mong muốn điều gì.

Chưa từng nghĩ rằng ý tốt của mình trước đó toàn bộ đều bị Án Hà Thanh hiểu lầm, cảm giác thất bại quấn lấy Tiêu Dư An, hắn nhịn xuống lòng đáy mắt ánh lên đau xót, cắn chặt răng chống đỡ lấy thân thể đi rót nước cho chính mình uống, kết quả vừa mới châm đầy nửa ly, cửa Tẩm cung đột nhiên bị người đẩy ra, Tiêu Dư An ngẩng đầu nhìn đi, sau đó tay run một cái, ly sứ rơi xuống đất rơi đến vỡ tan.

Thôi, nước của hôm nay, mình là đừng mong được uống nữa.

Tiêu Dư An thu về ánh mắt, chống lấy bàn ngồi xổm người xuống, muốn đi nhặt lên mảnh vỡ của ly sứ, một cái không lưu ý tay bị mảnh vỡ cắt trúng, máu tanh đỏ nhuộm lên mảnh sứ vỡ, cắm vào đầu ngón tay của Tiêu Dư An, cắm đến hắn đau điếng.

Tiếng bước chân người đó đột nhiên gấp rút, Tiêu Dư An giống như không nghe thấy, hắn đứng dậy nhìn đầu ngón tay, ánh mắt rời rạc không có ánh sáng, chỉ cảm thấy u ám dời sông lấp biển hướng hắn đè đến, đè đến hắn không thể hô hấp.

Nhìn nhìn hắn, thật là mất mặt a, hắn không bảo vệ được mẫu thân, chữa không khỏi đệ đệ, giữ không được Bắc quốc, Hồng Tụ bởi vì hắn mà chết, Lý Vô Định bởi vì hắn mà mất mạng, và hắn bất luận liều mình cỡ nào, nỗ lực cỡ nào, như cũ cái gì cũng làm không tốt, ai cũng cứu không được.

Thật vô nghĩa.

Tiêu Dư An đưa tay ra, một bên nhổ đi mảnh vỡ cắm trên tay, một bên đối với Án Hà Thanh nói: “Án Hà Thanh ngươi giết ta đi, như thế này thật sự rất vô nghĩa a.”

Bước chân Án Hà Thanh ngừng lại, dừng lại ở trước gót Tiêu Dư An, cay đắng từ trong miệng lưỡi Án Hà Thanh dần dần tràn vào trong lòng của hắn, Án Hà Thanh quan sát con ngươi của Tiêu Dư An, đôi ngươi vốn dịu dàng mang theo ý cười giờ đây tĩnh mịch, giống như đống lửa cháy tận, lạnh và hiu quạnh.

Án Hà Thanh đã rất lâu rất lâu chưa thấy lại nụ cười của Tiêu Dư An rồi, hắn nhớ đến phát cuồng, khao khát đến phát điên, nhưng hắn bây giờ đến tư cách quỳ dưới đất khẩn cầu một lần nữa nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Tiêu Dư An cũng không có.

“Ngươi không cần như vậy… …” Án Hà Thanh rủ mắt khàn giọng nói, “Ngươi có thể tiếp tục sống, ở lại bên cạnh ta, ta… …”

Tiêu Dư An đột nhiên cười ra tiếng, tiếng cười cắt mất lời của Án Hà Thanh, âm điệu cực kỳ châm biếm.

Quả nhiên, hắn không đoán sai, Án Hà Thanh muốn đem sỉ nhục trước kia mình khiến hắn phải làm cấm luyến và thị vệ hoàn trả gấp mười lần.

Tiêu Dư An nói: “Vậy còn không bằng giết chết ta.”

Án Hà Thanh đau khổ mà nhắm mắt lại, Tiêu Dư An thà rằng chết cũng không nguyện lưu lại ở bên cạnh hắn?

Đúng a, hắn không phải sớm đã đoán được rồi sao? Đoán được Tiêu Dư An sẽ đối với mình chán ghét, hận thù, căm ghét, Tiêu Dư An bây giờ không muốn thấy nhất, nhất định là mình.

Đây không phải đều là hắn đáng đời sao?

Trầm mặc rất lâu mà quấn quanh hai người, đây đó trong lòng dường như đều chỉ còn thừa lại một suy nghĩ.

Tại sao có thể biến thành như vậy, tại sao lại biến thành như vậy rồi.

Án Hà Thanh hít sâu một hơi, từ từ mở mắt nói: “Triệu công công chết rồi.”

Bờ vai Tiêu Dư An run một cái.

“Công chúa Vĩnh Ninh bình an vô sự, không cần lo lắng, ta đi… … đi trước đây, ngươi… … nghỉ ngơi cho tốt.”

Ánh mắt Án Hà Thanh lưu luyến ở nơi bị thương trên cánh tay của Tiêu Dư An, gắng hết sức kiềm chế súc động muốn lên trước của mình, quay người rời đi.

Mắt thấy Án Hà Thanh rời đi, Tiêu Dư An run rẩy tay đi rót nước cho mình.

Triệu công công thì ra vẫn là chết, giống như trong nguyên tác vậy, Án Hà Thanh không có bởi vì mình tự tàn mà thủ hạ lưu tình.

Lần này Tiêu Dư An cuối cùng cũng có thể đem ly sứ châm đầy nước lọc đưa đến bên bờ môi.

Nhưng nước này uống vào, lại có vị mặn.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 87
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...