Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 98

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tiêu Dư An hai tay giao nhau gối lấy đầu, nằm trên bục cửa sổ, cười gọi: “Phong Nguyệt, ăn cơm thôi.”

Hiểu Phong Nguyệt ngẩng đầu lên, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Tiểu chủ? Ta biết rồi a, lập tức đi.”

“Liễu An lần này ra ngoài mua sắm vẫn chưa có về sao?” Tiêu Dư An hỏi.

“Hồi tiểu chủ, Liễu An hắn buổi chiều đã về rồi, bây giờ có thể đang kiểm kê hàng hóa.” Hiểu Phong Nguyệt nói.

Tiêu Dư An gọi một tiếng, cười nói: “Ta đi gọi Thần Quy.” Nói rồi liền hướng gian phòng phía đông đi tới.

Hiểu Phong Nguyệt bỏ xuống sổ sách trên tay, nhất thời có một chút ngẩn ngơ.

Vốn tưởng rằng hoàng thượng hắn từ nhỏ chịu ngàn vạn người sủng ái, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, giờ đây khốn đốn lưu vong, cũng nhất định sẽ là kiêu căng ngạo mạn, xem thường thế tục, không nghĩ tới hắn vẫn tính khí bình thường, thích ứng đến cực nhanh, thật là nổi dậy từ vụn của bèo tấm, kết thúc giữa lùm cỏ dại.

(*Nổi dậy từ vụn của bèo tấm, kết thúc giữa lùm cỏ dại. <于青萍之末,止于草莽之间>: Ý chỉ những việc lớn lao bắt nguồi từ những thử nhỏ nhặt khó thấy nhất.)

Khiến người khác khó hiểu là việc, sau khi hoàng thượng đến nơi đây rồi, liền lên tiếng nói rằng hắn muốn đổi tên, trái lại là Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An cũng hiểu, suy cho cùng là quân vương triều trước, lỡ như gặp phải một người hiểu biết, chuyện của cái thân phận này, thì có giải thích cũng không rõ.

Nhưng mà khiến cho bọn họ hai người không nghĩ đến là, hoàng thượng không những đổi đi tên của mình, vậy mà đến họ cũng không cần nữa, mở miệng ngậm miệng là nói mình họ Tiêu tên Dư An.

Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt cảm thấy nghi hoặc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, dù sao bất luận có thay đổi họ tên hay không, bọn họ đều gọi tiểu chủ, trái lại cũng không có không thích ứng.

Hiểu Phong Nguyệt định định thần, đứng dậy hướng sảnh chính đi tới, lúc đi ngang qua vườn, xa xa nhìn thấy một người đang lấy nước rửa mặt rửa tay, giọt nước trong suốt đem ánh nắng lấp lánh chiếu ra, thuận theo gò má của người đó chảy xuống, nhuộm lên vạt áo đằng trước của hắn một màu đậm, nghe thấy tiếng bước chân, Dương Liễu An quay đầu nhìn qua, nhìn thấy là Hiểu Phong Nguyệt, mày mắt cong ra ý cười hoàn toàn không che đậy: “A Nguyệt!”

Hiểu Phong Nguyệt nghe thấy cái tiếng a Nguyệt tùy ý vô tư đó, cảm thấy được ánh nắng vui vẻ ấm áp một cái đụng vào nơi mềm mại nhất của con tim, hắn vài bước đi đến trước mặt Dương Liễu An, một tay kéo lấy tay áo của mình giúp Dương Liễu An lau đi những giọt nước trên mặt: “Vừa mới điểm xong hàng hóa sao?”

Dương Liễu An cứ để cho Hiểu Phong Nguyệt giúp mình lau mặt, gật gật nói: “Ừm, vừa mới về phủ đệ gặp phải người đưa thư, đã cho ta một bức thư từ Tây Thục quốc gửi cho tiểu chủ.”

“Chắc là thư của công chúa, đợi chút nữa lúc dùng bữa đưa cho tiểu chủ đi.” Hiểu Phong Nguyệt giương lên một nụ cười dịu dàng.

Dương Liễu An gật gật đầu: “Được, chúng ta mau đi đến sảnh ăn đi, dì Ba gọi ăn cơm, hối khá gấp.”

“Ôi.” Ý cười của Hiểu Phong Nguyệt không giảm, hai tay vịn lấy bờ vai của Dương Liễu An, ngửa đầu lên, ở trên môi của hắn nhẹ nhàng hôn lên một cái.

Dương Liễu An thần sắc tự nhiên mà một tay ôm lấy eo của Hiểu Phong Nguyệt, nhắm mắt hôn lấy đôi môi hơi lạnh đó, khiến hắn trong chốc lát sau trở nên ấm áp, đây mới tách ra.

Một nụ hôn qua đi, hai người vừa bàn việc nhà vừa hướng sảnh ăn đi tới, bỗng nhiên nghe thấy gian phòng phía đông truyền đến âm vang vật rơi xuống đất, hai người bước chân tạm ngừng, không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái.

“Muốn đi xem xem không?” Dương Liễu An do dự mà hỏi.

Hiểu Phong Nguyệt suy nghĩ một trận, lắc lắc đầu nói: “Đừng đi nữa, lúc trước đều là tiểu chủ ở đó ứng phó, chúng ta đi, sợ cũng chỉ là thêm phiền.”

Dương Liễu An nghiêng người nhìn lên vị trí gian phòng phía đông một cái, thở dài một cái, gật gật đầu.

Lúc này gian phòng phía đông, Tiêu Dư An khom người nhặt lên nghiên mực bị Tạ Thuần Quy ném xuống, nhẹ nhàng đặt ở trên bàn.

Tạ Thuần Quy tay đầy vết mực, cúi đầu đang viết cái gì đó, trước mặt hắn có đặt vài chục tờ giấy Tuyên Thành sắp xếp lộn xộn, mỗi tờ giấy Tuyên Thành đều viết đầy tên, tên của Lý Vô Định ở dòng đầu tiên cái thứ nhất, đằng sau nữa, chính là tất cả những cái tên của tướng sĩ Bắc quốc mà Tạ Thuần Quy có thể nhớ, đằng sau những cái tên chi chi chít chít mà viết Bắc quốc hai từ, rõ ràng là những nét chữ đoan chính, nhưng mà nhìn làm sao, làm sao cũng như là bộ dạng đang nhe nanh múa vuốt, đang mặt xanh nanh vàng, bộc lộ bộ mặt hung ác.

“Thần Quy, Thần Quy.” Tiêu Dư An bỏ tốt nghiên mực, đưa tay ấn lấy tay đang viết chữ có Tạ Thuần Quy, “Ăn cơm thôi, ăn cơm tối thôi.”

Tiêu Dư An không nề phiền phức mà từng phen từng phen nhắc lại, Tạ Thuần Quy cuối cùng cũng ngừng tay lại, ngẩng đầu nhìn Tiêu Dư An một cái, mặt lộ ra thần sắc ngốc nghếch của trẻ nhỏ tám chín tuổi mới có.

Tiêu Dư An đem hắn kéo ra khỏi gian phòng, đi đến vườn nhỏ, giúp hắn múc một thao nước sạch, thay hắn đem đôi tay rửa sạch.

Tạ Thuần Quy tuy rằng đã giữ lại một mạng sống, nhưng thần trí lại không còn minh mẫn, hắn lúc thì gắt gỏng lúc thì uất ức, nhưng mà thời gian nhiều nhất là lúc giống như một đứa trẻ, trông như ngây ngô vô tư.

Tiêu Dư An đã từng ủy thác người đến phương bắc thăm dò tin tức của Tạ gia, ai ngờ tin tức có được lại khiến người khác bi thương đến khốn cùng buồn đến huy hoại thân thể: Cái ngày Bắc quốc bị phá nước, cả gia tộc Tạ gia tự vẫn ở trong phủ, với Bắc quốc cùng sống chết, không một người còn sống sót.

“Tiêu ca ca, Tiêu ca ca, bữa tối ăn món ngon gì vậy?” Tạ Thuần Quy chớp chớp mắt hỏi Tiêu Dư An.

“Ừm… ….” Tiêu Dư An giả vờ suy nghĩ, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Ta thấy dì Ba có hầm súp vịt.”

“Wa! Đệ thích nhất là uống cái này a!” Tạ Thuần Quy hoan hô, tay cũng chưa lau, gấp gáp hướng sảnh ăn chạy đi.

Tiêu Dư An ở đằng sau hắn than vài tiếng, không có gọi người lại, đành chịu mà nhún vai, đem nước bị mực nhuộm đen trong thao đổ đi, sau đó đi đến sảnh ăn.

Trong sảnh ăn, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt ngồi ở bên cạnh bàn chưa động đũa, hiển nhiên là đang đợi hắn, Tạ Thuần Quy bưng lấy chén súp vịt đang uống.

Một năm trước lúc vừa mới đến thôn Đào Nguyên, Dương Liễu An và Hiểu Phong Nguyệt còn dự tính chia bàn ra ăn với Tiêu Dư An, hai người bọn họ cứ luôn kiêng dè thân phận tôn ti, việc gì đều muốn tâng bốc Tiêu Dư An, Tiêu Dư An đã uốn nắn rất nhiều lần mới có thể dần dần uốn nắn trở lại.

“Tiểu chủ.” Thấy Tiêu Dư An ở trước bàn cơm ngồi xuống, Dương Liễu An đưa đến một bức thư.

“Hửm? Đây là cái gì?” Tiêu Dư An nghi hoặc nhận qua.

“Thư đến từ Tây Thục quốc.”

“Tây Thục quốc?” Tiêu Dư An hơi hơi kinh ngạc, gỡ ra xem qua bài lần, kinh ngạc đến hắn xém chút nữa đứng dậy.

“Tiểu chủ làm sao vậy?” Hiểu Phong Nguyệt và Dương Liễu An không hiểu.

Tiêu Dư An bỏ tốt thư, hồi hồi thần, nói: “Vĩnh Ninh và Tiêu Bình Dương đại hôn, mời ta đến hoàng thành Tây Thục quốc tham gia hôn lễ.”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 98
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...