Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Xuyên Thành Phản Diện Làm Sao Để Sống Đây

Chương 59

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Một tên tướng sĩ nghi hoặc: “Hoàng thượng không phải là đó giờ không hỏi đến chuyện trong doanh trại sao? Tai sao hôm nay đột nhiên đến rồi.” một tên tướng sĩ khác khuôn mặt sắc sảo cười giễu một tiếng nói: “Ngu, Tôn lão tướng quân bệnh nặng, hoàng thượng khẳng định là bởi vì chuyện định đoạt người được chọn cho chức vị đại tướng quân mà đến a.”

“Cái chức vị đại tướng quân này khẳng định là Lý tướng quân của chúng ta rồi a!” Có người bảo.

Cái tên tướng sĩ khuôn mặt sắc sảo sờ sờ cằm: “Ta thấy là không nhất định, chung quy cái tên thân tín của Vũ Ninh vương gia… … khục… …”

Tự cảm thấy nói sai lời, tướng sĩ khuôn mặt sắc sảo khục một tiếng, dừng lại câu chuyện.

Vài tên tướng sĩ đi ra khỏi quân lều, đang muốn hướng nơi tỉ võ mà đi, đột nhiên nhìn thấy trước quân lều có đứng một tên thị vệ.

Thị vệ thân mặc hắc y hoa văn tối, mày kiếm mắt sao, mắt như sao sáng, khiến người khác làm sao cũng không thể xem nhẹ, vài tên tướng sĩ suy nghĩ là người của hoàng thượng, đều nhịn không được mà nhìn thêm hai lần.

Như vậy mà nhìn, cái tên tướng sĩ khuôn mặt sắc sảo đột nhiên ngưng lại bước chân, nhìn chằm chằm thẳng vào Án Hà Thanh, rất lâu trong miệng đột nhiên mắng nói: “Đây con mẹ nó không phải là… …”

Vừa nói, tên tướng sĩ khuôn mặt sắc sảo một bước lên trước đưa tay đến tóm vạt váo của Án Hà Thanh, trong miệng phát ra tiếng lạ: “Ôi ôi ôi, đây không phải là Án Hà Thanh sao?”

Những người khác đều ngẩn người, vội vàng đến trước ngăn cản: “Nhiếp Nhị ngươi làm cái gì, đây là người của hoàng thượng đó.”

“Đánh con mẹ nó cẩu rắm, cái gì mà là người của hoàng thượng, hắn là người của Nam Yến quốc.” Nhiếp Nhị cười lạnh.

“Cái gì… … Nam Yến quốc?” Những người xung quanh kinh ngạc.

Đội nhiên bị gây rối, phút chốc Án Hà Thanh cũng ngẩn ra, đang nhìn rõ mặt Nhiếp Nhị sau đó, sắc mặt Án Hà Thanh đột nhiên biến đổi.

“Ơ? Hoàng tử Án nhớ ra ta rồi?” Nhiếp Nhị giả vờ tươi cười ngoài mặt, “Xem ra trên đường ta áp giải hoàng tử Án đến Bắc quốc, vẫn còn cho hoàng tử Án lưu lại chút ấn tượng a, ai yo yo, trên đường bẻ ngươi một cánh tay, bây giờ xem ra, ắt là đã lành rồi?”

Vừa nói Nhiếp Nhị đưa tay muốn chạm vai phải của Án Hà Thanh, Án Hà Thanh mặt lạnh mà chặn, đột nhiên bị Nhiếp Nhị một chân đạp vào phía sau đầu gối nằm rạp trên đất, Nhiếp Nhị đem Án Hà Thanh đạp ở trên đất, hung hăng cười nhạo bảo: “Ta còn tưởng rằng ngươi chết ở trong nhà lao rồi chứ, không nghĩ tới ngươi vậy mà làm con chó của hoàng thượng rồi, lợi hại lợi hại.”

Thật sự muốn nói đánh thật, Án Hà Thanh không thể nào đánh không lại Nhiếp Nhị, nhưng mà hắn không thể động tay, đây là doanh trại Bắc quốc, nếu như hắn động đến tướng sĩ Bắc quốc, nhất định sẽ khiến cho Tiêu Dư An khó xử.

“Được rồi, Nhiếp Nhị, như vậy là đủ rồi, chút nữa bị hoàng thượng biết được, có quả khổ cho ngươi ăn.” Có người lên trước kéo lại khuyên can.

“Hoàng thượng? Chẳng lẽ hoàng thượng còn sẽ cảm thấy tù binh địch quốc so với tướng sĩ vì người đổ máu chinh chiến quan trọng hơn?” Nhiếp Nhị tỏ vẻ không đáng kể, ngồi xổm người xuống, đem đầu của Án Hà Thanh hướng đất cát mà nhấn xuống, ánh mắt bộc lộ hung ác, “Án Hà Thanh, cho dù ngươi muốn làm con chó của hoàng thượng, trong cốt ngươi vẫn là phôi thai hạ tiện của Nam Yến quốc, Bắc quốc không hoan nghênh loại chó như ngươi, có biết không?”

Trong chớp mắt, Án Hà Thanh đột nhiên đưa tay bóp lấy cổ Nhiếp Nhị, ra vẻ muốn bẻ, rồi đột nhiên thu lực lại, hành động của hắn lưu loát nhanh chóng, hầu như kinh hãi đến tất cả tướng sĩ tại hiện trường.

Nhiếp Nhị căn bản chưa kịp phản ứng qua lại cổ họng đã rơi vào trong tay người khác, nhưng mà sự đau đớn dự tính trước không có ập đến, Án Hà Thanh âm thầm mà thu tay về.

Nhiếp Nhị từ trong kinh hãi hồi lại thần, đột nhiên bộc phát ra tiếng cười: “Không dám xuống tay? Đúng a, ngươi không dám xuống tay, nơi đây chính là Bắc quốc, ngươi động ta một cái xem xem nào, ngươi thử đánh đi? Án Hà Thanh ta nói cho ngươi biết, ngươi không dám động tay, ta dám.”

Vừa nói, Nhiếp Nhị đưa lên nắm đấm hướng mặt của Án Hà Thanh mà vung tới, nhưng mà một giây sau đó, hắn bị người ngăn lại động tác.

Tạ Thuần Quy vững chắc mà chặn lại nắm đấm của Nhiếp Nhị, lông mày cau chặt: “Nhiếp Nhị đại ca, ngươi đang làm gì vậy? Doanh trại có quy định, không thể đánh nhau.”

Nhiếp Nhị thấy là Tạ Thuần Quy, cũng không giận, đáp nói: “Tạ tiểu nhi, đây không thế gọi là đánh nhau.”

“Đây không gọi là đánh nhau thì gọi là gì?” đột nhiên một giọng nói uy nghiêm truyền đến, Lý Vô Định không nén được cơn giận mà nhìn Nhiếp Nhị.

Nhiếp Nhị tự biết đuối lý, thả Án Hà Thanh ra bĩu môi đứng dậy.

“Nhiếp Nhị! Ngươi là muốn ăn quân côn rồi đúng không?” Lý Vô Định nhìn chằm chằm hắn, trừng mắt nghiến răng, trầm giọng chất vấn.

“Lý tướng quân nguôi giận.” có người giúp Nhiếp Nhị xin tha, “Người này là người của Nam Yến quốc, mà ca ca của Nhiếp Nhị chết thảm trong tay của binh sĩ Nam Yến quốc, cho nên Nhiếp Nhị hắn… … Lý tướng quân… … đây… …”

“Được rồi, sau khi kết thúc tỉ võ, tự mình đi lãnh phạt mười quân côn.” Lý Vô Định nghiêm khắc nói xong, quay người lại đi về quân lều.

Biết là Lý Vô Định từ trước đến giờ thưởng phạt phân minh, mọi người cũng không dám nói thêm cái gì, thưa dạ xong từng người rời đi.

Nhiếp Nhị đối với Án Hà Thanh xí một tiếng, quay người khoác lên vai của Tạ Thuần Quy: “Hứ, trút giận, mười quân côn này không lỗ, đi, tiểu nhi Tạ gia, trước khi trận đấu bắt đầu, ca ca dạy ngươi vài chiêu.”

Có người cười hắn: “Thôi dẹp đi, bằng ngươi? Tạ Thuần Quy có thể đánh giỏi hơn ngươi nhiều.”

Nhiếp Nhị thả Tạ Thuần Quy ra đi đẩy người đó: “Cút cút cút, toàn là xàm ngôn.”

Tạ Thuần Quy quay người nhìn qua hai lần Án Hà Thanh vẫn chưa bò dậy, thấy hắn cuối thấp đầu xuống nhìn không rõ vẻ mặt, cũng không bỏ trong lòng thêm, cùng một dám người cười náo mà đi.

Đám ngươi đi dần, Án Hà Thanh chậm rãi đứng dậy, hắn một tay nắm chặt chuôi kiếm bên eo, rõ ràng chuôi kiếm đem lòng bàn tay hắn đỡ đến đỏ ửng, nhưng Án Hà Thanh lại hoàn toàn không thấy cảm giác gì, hắn đứng dậy, sống lưng thẳng đứng, từ từ mà chỉnh lý vẻ ngoài, phủi đi bụi bặm trên thân, hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi lạnh, dường như chẳng có hứng thú gì. Án Hà Thanh cứ như vậy nhìn về doanh trại Bắc quốc, giống như nhìn một vật chết, yên lặng và hờ hững.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 59
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...