Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 101

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hoàng đế vẫn cư xử như thường lệ, suốt một tháng trời hắn không đến.

Nếu An Quý phi còn sống, lúc này mọi người nhất định ca hát nhảy múa rồi.

Nhưng người sống nhớ về người đã mất, không có áo quần trắng, ít nhất họ cũng phải có tâm tình trong trắng.

Vũ đài hậu cung sụp đổ, để lại ba phi tần lạc lõng bất an.

Ngày cuối cùng của cuộc sống bình yên, Xuân Hồng cảm thấy mình hẳn là mười bốn tuổi rồi, vì vậy nên đã tổ chức sinh nhật lần thứ mười bốn, Hạnh phi và Trần phi đều đến, cũng không có quà gì, vì thế mỗi người hôn lên gò má em ấy một cái.

Sau khi sinh nhật qua đi, Xuân Hồng cả đêm ngồi trên ghế, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài tẩm điện lúc bình minh, em ấy gần đây gầy đi rất nhiều, khi c** q**n áo ra, có thể thấy rõ xương sườn.

Em ấy cảm thấy mình không thể chống đỡ trước sự tra tấn của cẩu Hoàng đế.

Nhưng Hoàng đế cũng không đến hậu cung.

Tháng này không đến.

Tháng thứ hai cũng không đến.

Xuân Hồng rút lại những gì đã nói trước đó.

Em ấy không thể chờ đợi bị tra tấn đến chết, em ấy ngay lập tức sẽ chết đói.

Hạnh phi và Trần phi cũng rất đói, trước đây khi Hoàng đế đến mỗi ngày thỉnh thoảng sẽ mang cho họ những đồ ăn ngon, chẳng hạn như bánh bao hấp thịt bò và cá lóc hấp bắp cải, Hoàng đế nói những thứ này đều là cống phẩm của các nước khác đưa tới.

Mấy người cũng không nghi ngờ.

Mặc dù Lịch Quốc chỉ là một nước nhỏ, nhưng ai quy định không được có nước chư hầu?

Nhưng Lịch Quốc dù sao cũng chỉ là một nước nhỏ, hoàng đế mất tích hai tháng rưỡi, hắn cuối cùng cũng đã đến hậu cung.

Hắn nhìn ba vị phi tần gầy như cây tre, thở dài: "Nước tàn rồi."

"Gặp nhau một lần, ta đến đây vốn là nhặt xác các ngươi, nhưng trong bếp lại có nhiều đồ ăn như vậy?" Hoàng đế thở dài: "Thật sự có thể sống."

Hạnh phi yếu ớt nói: "Đần độn."

Hoàng đế không tức giận, chắc vì nước đã tàn, hắn cũng không còn lời nói uy nghiêm của người đứng đầu một đất nước, hắn lắc đầu nói: "Quên đi, các ngươi nói từ biệt nhau đi."

Nghe được những lời này, Hạnh phi ánh mắt hơi sáng lên.

Xuân Hồng như người sắp chết, kinh ngạc ngồi dậy: "Ngươi muốn để chúng ta rời khỏi cung sao?"

Trần phi nắm chặt chiếc khăn tay trong tay, gần đây sức khỏe của cô ấy càng ngày càng xấu đi, cô ấy chỉ có thể dựa vào hơi thở để chống đỡ, nhưng khi nghe được có thể rời khỏi cung, cũng loạng choạng ngồi dậy khỏi giường.

"Rời cung?"

Vẻ mặt của hoàng đế giống như đang táo bón, nhịn một lúc, cuối cùng bật cười thành tiếng.

"Ta nói các ngươi từ biệt nhau, không phải nói các ngươi từ biệt ta."

"Các ngươi sắp được tuẫn táng cùng Lịch Quốc."

Nói xong, hoàng đế rời đi.

Hắn rời đi không lâu, trời đã mưa, chỉ mới mấy phút đồng hồ mưa trở nên to hơn, mưa như trút nước.

Mưa rơi khiến cho khuôn mặt đau đớn.

Xuân Hồng nhìn lên trời một lúc, dùng tay lau mặt, cả tay đầy bụi cát.

"Tại sao lại có cát từ trên trời rơi xuống?" Em ấy không hiểu.

Hạnh phi và Trần phi cũng không hiểu.

Dần dần, dưới chân của ba người đều là cát, cát ngày càng càng cao, đến bắp chân, đến ngực. Khắp trời là bụi cát, Xuân Hồng không thể mở mắt được, em ấy hét lên:

"Nếu như ta có thể quay trở lại, ta không bao giờ thích nam đội trưởng kia!"

Trần phi: "Nam đội trưởng là cái gì?"

Xuân Hồng lau mặt: "Không cần quan tâm hắn là gì, cẩu Hoàng đế với hắn giống nhau như đúc."

Trần phi hiểu rồi: "Vậy ra muội cũng thích đệ đệ tóc trắng, Hoàng đế tuy là người xấu, nhưng lớn lên thật đẹp trai."

Xuân Hồng: "Nhưng mà nam đội trưởng có tóc màu đen."

Hạnh phi: "Ngươi đang nói cái gì thế? Hoàng đế này không phải tóc vàng sao?"

Ba người họ nhìn nhau.

Đột nhiên không ai nói gì nữa.

Một hồi lâu, Xuân Hồng khóc nức nở, tiếng khóc trong hầm đất không ngừng vang lên, bên ngoài hầm đất, Trương Thần Hỉ lái xe ủi vùi lấp mọi tội ác.

Vườn lê được chính phủ thu mua với giá cao, ở đây sẽ xây dựng một khu vui chơi.

Khu vui chơi lớn nhất thành phố Trường Hạ.

Nhưng Xuân Hồng không biết điều này.

Cát vàng lan khắp cổ em ấy, lấp đầy miệng và mũi, bao bọc cơ thể đầy thương tích của em ấy, ý thức của em ấy dần mờ mịt.

Trong sự tối tăm, dường như em ấy nghe được có người hỏi em ấy rằng về sau có hối hận không.

Cuộc đời đau khổ của em ấy bắt đầu từ khi em ấy ngắt lời Mạnh Chiêu Lâm, nếu lúc đó em ấy không chủ động đưa ra đề nghị, người bị Mạnh Chiêu Lâm đưa đi nên là Mạnh Hận Thủy mới đúng.

Nếu không bị Mạnh Chiêu Lâm gài bẫy, em ấy đã không bị lừa bán đi, em ấy sẽ không bị giam cầm, không phải diễn một giấc mộng Hoàng đế cùng với Trương Thần Hỉ ở nơi chỉ cách thế giới loài người vài mét.

Nhưng em ấy không hề hối hận.

Lần này giác quan thứ sáu của em ấy đã phát huy tác dụng, vậy mà em ấy đã thay cho chị gái, điều này này cũng quá tốt rồi.

Đau đớn trong sự ngạt thở, Mạnh Xuân Hồng lại tràn ngập niềm vui.

Một con sâu mọt nhỏ bé cũng có thể là đại anh hùng.

Tác giả có lời muốn nói:

Câu chuyện này mang tên "Tỉnh mộng"

*

Nguồn cảm hứng:

1-"Vụ án cung điện ngầm trong vườn lê ở Sơn Tây năm 2003"

Nạn nhân là 5 người phụ nữ, nạn nhân nhỏ nhất mới 10 tuổi, Đặng Thành Hỉ ở cung điện ngầm trong vườn lê tự xưng mình là Hoàng đế, biến những phụ nữ bị bắt cóc thành phi tần, tẩy não các cô gái rằng đang sống ở thời cổ đại, chỉ để mình hưởng thụ niềm vui sướng của tam cung lục viện thời cổ đại.

2-" Tạp chí "

Một người đàn ông để trải nghiệm cuộc sống của một vị Hoàng đế cổ đại, tự mình thuê địa điểm, thuê diễn viên đóng vai cung nữ và thái hậu, sau đó lên Internet nói rằng anh ta có khả năng làm mọi người "xuyên không". Vậy nên anh ta đã lừa được rất nhiều cô gái lên đảo, lần lượt trở thành phi tần cho anh ta. Những cô gái này thực sự nghĩ rằng họ đã xuyên không, nhưng sau đó có một người bên ngoài tình cờ phát hiện ra hòn đảo này, thì kế hoạch lừa đảo xuyên không này mới bị phơi bày.

Hai vụ án trên "nhìn như xuyên không nhưng thực chất là giam cầm". Bài viết thực hiện ý tưởng này. Ý tưởng chính là vụ án thứ 2, từ việc giả xuyên không. Câu chuyện cụ thể là vụ án thứ nhất. Ví dụ: nạn nhân là 5 cô gái, tuổi từ 10 - 20, bị phong làm phi, bị ngược đãi, chạy trốn, bị đánh đập, bị sát hại, thi thể bị treo lên tường, các quy trình này đều dựa trên vụ án đã viết. Không phải tôi nghĩ ra (nhắm mắt) (bản thân tôi không thể nghĩ ra loại chuyện vô cùng ác độc như vậy) (còn cả việc xuyên không phong phi độc ác kia)

*

Sau đây là câu trả lời cho sự nghi hoặc của một số độc giả:

1-Xuân Hồng biết mình không xuyên không, những cô gái khác cũng biết, họ thường xuyên tỉnh táo, chỉ để bản thân dễ chịu một chút, vậy nên họ tưởng tượng Hoàng đế trong mắt mình là một người vô cùng đẹp trai (vậy nên trong mắt mỗi người Hoàng đế có màu tóc khác nhau)

2-Đây là một chương cố gắng bình tĩnh hòa nhã, cố gắng đùa giỡn, cố gắng xoa dịu ký ức của Mạnh Hận Thủy.

Xuân Hồng sợ đi từ góc độ sự thật, nói ra một cách chân thật, chị gái sẽ suy sụp.

3-Vụ án cung điện ngầm ở vườn lê là công khai và minh bạch. Bất cứ ai cũng có thể viết về nó. Quy trình chung khi viết giống nhau là chuyện bình thường, dù sao có nhiều nơi viết dựa trên tin tức cần phải có bao gồm vườn lê, cung điện ngầm, phong phi, giam cầm, ngược đãi, nhìn thấy những vụ án tương tự là điều bình thường, quan trọng là logic phải khác nhau.

*

Ngoài ra, một số độc giả nhận xét rằng những cô gái này không biết phản kháng, không vùng vẫy, yếu đuối, bất tài, tinh thần sa sút, nhưng rõ ràng tôi đã dùng cách nói mập mờ để diễn đạt rất nhiều lần về việc họ cố gắng đấu tranh.

Từ khi mới đến Xuân Hồng bị đánh toàn thân đầy thương tích, cùng với Lý Niệm Thu em ấy đã lên kế hoạch trốn thoát cùng mọi người, Lý Niệm Thu bị đánh chết, mọi người suýt nữa thì chết đói. Không có vũ khí, suốt ngày ăn lá rau thối, họ làm sao còn sức lực để phản kháng, họ chịu đựng đau khổ nhiều đến mức chưa bao giờ nghĩ đến việc tự tử, sau này họ mắc bệnh tâm thần.

Nói lại thì, dù cho bọn họ không biết cách phản kháng thì có thể chứng minh cái gì, sự hình thành của tính cách có nhiều nguyên nhân như gia đình xã hội, có những cô gái mạnh mẽ hiển nhiên cũng sẽ có những cô gái nhát gan, yếu đuối, bọn họ đều là những cô gái tốt. Mong rằng mọi người hãy đâm mũi dùi về kẻ phạm tội thay vì chỉ trích nạn nhân.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 101
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...