Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 162

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ba giờ ba mươi phút sáng, Lam Lâm và Trương Độ thức dậy.

Khương Yếm kể lại cho hai người nghe về chuyện rắn độc và côn trùng độc, Trương Độ bực bội nắm đầu bứt tóc: "Cái chỗ quỷ quái này đúng là ghê gớm thật."

"Đây rõ là không cho người bình thường một con đường sống mà, ngay cả chúng ta cũng…"

Khương Yếm: "Có lẽ là chỉ đến vậy thôi."

Thẩm Hoan Hoan cũng tiếp lời: "Chắc sẽ không khó hơn nữa đâu, dẫu sao khóa học nuôi trâu cũng chỉ là khóa học đầu tiên, chúng ta vẫn phải ở lại đây một thời gian, linh hồn phía sau không cần thiết phải dùng mọi thủ đoạn ngăn cản chúng ta nhập học."

Lam Lâm "ừ" một tiếng.

Cô ấy quỳ xuống, cẩn thận kiểm tra xác chết trên mặt đất.

Cô ấy cần phải đảm bảo rằng bản thân có thể nhanh chóng giải quyết vấn đề rắn độc và côn trùng độc này, nhưng đối với nhà ngoại cảm, việc giết mấy thứ này cũng không phải là điều gì quá khó khăn nên cô ấy nhanh chóng đứng dậy.

"Những chuyện khác để ban ngày hẵng bàn."

Cô ấy nói: "Muộn quá rồi, mọi người cũng mau nghỉ ngơi đi."

Khương Yếm quả thực đã mệt lắm rồi.

Cô vẫy tay, bước vài bước rồi nằm xuống chiếc giường lạnh lẽo cứng ngắc.

Một đêm yên giấc.

Lúc thức dậy lần nữa thì trời đã sáng.

Tất cả những người vẫn còn đang nằm trên giường đều bị tiếng thông báo cho ăn đánh thức. Thẩm Tiếu Tiếu lầm bầm bò dậy, em dụi mắt chạy về phía đống củi lửa bên góc nhà tranh, nhưng Khương Yếm đã đến trước em một bước.

Khương Yếm cảm thấy cần phải thử nghiệm một chút.

Vì vậy, cô đeo một đôi găng tay cao su vào rồi cầm xác dê trên tay, để tránh cho máu bắn tung tóe, cô bèn treo xác dê lên trên chiếc nồi sắt, dùng ngón tay ấn mạnh một chút, xương và thịt đùi của con dê lập tức bị nát nhão nhoét.

Nhưng chỉ ba giây sau, tất cả số máu dê bị bắn tung tóe trong nồi đều biến mất, ngay cả thịt dê trên tay Khương Yếm cũng nhanh chóng biến mất.

Hai phút sau, bàn tay Khương Yếm trở lại sạch sẽ như lúc ban đầu.

"Quả nhiên lại tốc độ lại tăng rồi." Cô nói.

"Tôi còn tưởng chỉ có nồi sắt mới làm tăng tốc độ biến mất của những thứ này, không ngờ linh hồn sau lưng còn suy nghĩ khá là chu toàn."

Trương Độ: "Chu toàn để giết hết chúng ta."

Lam Lâm cau mày liếc cậu ấy một cái, trong mắt cô ấy chứa đầy sự uy h**p khiến Trương Độ vội vàng xóa bỏ nét tiêu cực trên gương mặt.

Cậu ấy: "Vậy nên chúng ta bỏ thêm xác dê không? Bỏ hai cái?"

"Nhưng một lần mà bỏ hai cái xác dê…" Kẹo Bạc Hà cắn môi: "Chắc chỉ trong hai phút là biến mất thôi."

Lam Lâm: "Vậy nên tốt nhất là đặt từng phần một."

"Đúng vậy."

Khương Yếm tính toán một lúc, nói chắc nịch: "Một nửa là được rồi."

"Cũng đừng đun sôi nước, tôi sẽ nặn từng phần một, mấy người thì trộn với cám lúa mạch nhé."

Thế là mọi người đứng xếp hàng trong nhà tranh, cứ qua vài giây Khương Yếm sẽ lại đặt một viên thịt vào lòng bàn tay mỗi người. Tất cả mọi người, chẳng một ai cau có mặt mày khi phải đối mặt với một lượng công việc lớn như này.

Trong phòng livestream ai cũng cảm động trước tình cảnh này.

Vậy là yên tâm rồi QAQ

Chỉ có thể làm được việc này khi có Khương Yếm ở đây.

Chính xác, những người khác căn bản không có sức mạnh này.

Chỗ này không có dao, muốn làm thịt thành cỡ con non có thể ăn được… thì một là nhào nặn thịt cho thật nhão, hai là phải hầm thịt cho thật mềm, nên là nếu Khương Yếm không ở đây thì mọi người vẫn phải đun nước hầm thịt làm từng bước một.

Haizz, mọi người nói xem, không có Khương Yếm thì sẽ thế nào…

Ôm hôn chị Yếm, em sinh thời có thể đi làm nhiệm vụ với chị Yếm không?

Khương Yếm rũ mi mắt nhào nặn xong nửa con dê cuối cùng. Lúc nặn hai viên cuối cùng, cô đi về phía con non nhà mình.

Hai con non bây giờ đã không còn phản kháng lại nữa rồi.

Chúng ngoan ngoãn mở miệng rồi lại ngoan ngoan nhổ ra.

Quá trình rất thành thạo.

Điều quan trọng là một đứa đã làm được.

Khương Yếm tỏ ra rất hài lòng với chúng, mỉm cười hôn nhẹ lên đầu chúng, nhưng cô vừa mới xoay người, hai đứa nhỏ đã bắt đầu nhổ nước miếng ra ngoài.

Khương Yếm càng hài lòng hơn.

Cô vui vẻ đi đến chỗ mọi người. Lam Lâm lúc này đang quan sát cánh cửa của nhà tranh, vừa rồi, trên cánh cửa đột nhiên xuất hiện một tờ giấy, nội dung viết trên giấy vô cùng ngắn gọn.

Chỉ có một câu.

Quy tắc sống trong lều tranh

Trước sáu giờ tối, tất cả mọi người không được phép rời khỏi nhà tranh.

Đọc được quy tắc, Thẩm Tiếu Tiếu bắt đầu lầu bầu: "Thẳng thắn thật, như này là hoàn toàn không có cơ hội rồi."

Ngu Nhân Vãn lén nhìn Khương Yếm.

Không, vẫn còn cơ hội, hơn nữa còn là hai cơ hội.

Em ấy bây giờ ngoại trừ không thể bất tử thì đã có năng lực giống như yêu quái, thậm chí còn có thể tu hành yêu lực.

Khương Yếm thì càng không cần phải nói.

Nghĩ tới điều này, Ngu Nhân Vãn di chuyển đến bên Khương Yếm nửa mét, nhỏ tiếng nói: "Làm thế nào bây giờ ạ?"

Khương Yếm: "Nén lại."

Ngu Nhân Vãn ngoan ngoãn cúi đầu: "Vâng ạ."

Rốt cuộc, lúc này Lam Lâm đang xoa gáy, đột nhiên lên tiếng:

"Tôi có thể ra ngoài."

Khương Yếm nhướn mày.

Lam Lâm chủ động nói: "Tôi có linh hồn bảo vệ, nó có thể ra ngoài tìm kiếm manh mối."

Khương Yếm chợt nhớ đến hình xăm con mèo đen phía sau gáy Lam Lâm, nói: "Là mèo đen?"

Lam Lâm: "Ừm, hồi nhỏ tôi có nuôi một con mèo, tôi với nó có sinh thần bát tự giống nhau. Sau khi chết, nó từ bỏ việc đầu thai, trở thành linh hồn bảo vệ của tôi."

Nói rồi cơ thể cô ấy phát ra ánh sáng xanh dịu nhẹ, một con mèo đen nhỏ cỡ lòng bàn tay xuất hiện trước mặt mọi người.

Lông của nó vô cùng lộng lẫy, đôi mắt ánh lên đầy kiêu ngạo. Vừa xuất hiện, nó đã vênh mặt ưỡn ngực nhìn quanh một vòng lều tranh, sau đó nằm ở một chỗ tốt nhất bên chân Lam Lâm, lười biếng vẫy đuôi.

Thẩm Tiếu Tiếu reo lên: "Mèo con!"

Lam Lâm: "Đừng thấy nó đáng yêu…"

Nhưng cô ấy còn chưa kịp nói xong, Thẩm Tiếu Tiếu đã quỳ xuống đất, đôi mắt em phát sáng: "Mau cho chị đây xoa bụng!"

Em như có thuật sáo ngữ, bắt đầu phun ra hàng loạt những lời lẽ vô tư:

"Thế giới con người đáng sợ như thế, mèo con làm sao sống được đây? Em chỉ có thể dựa vào chị thôi, bởi vì em không chỉ đáng yêu mà còn nhỏ yếu nữa, ngoài chị ra còn ai có thể yêu thương em chứ? Mau từ bỏ chống cự đi để chị đây xoa xoa nào hihihi!"

Mèo đen giơ móng vuốt về phía Thẩm Tiếu Tiếu: "Dám trêu tôi, cô bị điên à!"

Lam Lâm vội vàng ngăn lại, nhanh chóng hoàn tất câu nói vừa nãy: "... nhưng một khi đánh người thì rất hung dữ, có thể để nó ra ngoài tìm kiếm manh mối."

Mèo đen vênh mặt kiêu căng: "Nói đi, tìm cái gì?"

Vấn đề hiện tại là tìm cái gì.

Mọi người tròn mắt nhìn nhau, ai ai cũng mù tịt.

Thẩm Hoan Hoan nhìn Khương Yếm.

Tối qua Khương Yếm chỉ nói kế hoạch với cô nàng chứ chưa nói với những người khác.

Thế là Khương Yếm bắt đầu nói ra.

Cô với nhóm người ta không thân quen mà kế hoạch của cô chắc chắn không thể tránh khỏi nguy hiểm, một khi nói ra kế hoạch, bọn họ chắc chắn sẽ hoài nghi và lo lắng.

Đúng như dự đoán, Khương Yếm vừa nói xong, Kẹo Bạc Hà đã nhíu mày:

"Nhưng mà nếu điều kiện tốt nghiệp khóa học chăn nuôi không phải như lời cô nói thì sao?"

"Nếu điều kiện tốt nghiệp không phải là để trâu chủ động ăn thịt mấy con non này…" Cô ấy nói thẳng ra kết quả tồi tệ nhất: "Vậy chúng ta rất có thể sẽ bị phán định là cố ý mưu sát gà con dê con, vi phạm quy tắc và bị g**t ch*t."

Khương Yếm: "Dù gì thì tôi cũng đã nói ra kế hoạch này, hiển nhiên cũng sẽ có phần nắm chắc."

Kẹo Bạc Hà: "Nắm chắc 100% không?"

Khương Yếm: "Tất cả kế hoạch đều không nắm chắc 100%."

Kẹo Bạc Hà: "Vậy tất cả chúng ta chỉ có thể bị giết, cô như vậy là không có tí trách nhiệm nào với mạng sống của chúng tôi cả!"

Thẩm Tiếu Tiếu không chịu được mà phản bác lại: "Vậy cô nói xem giờ phải làm sao?"

"Ngay từ khi những con non còn nhỏ, chúng ta đã bắt đầu cung cấp cho chúng giá trị về vật chất và tinh thần để chúng có thể lớn lên khỏe mạnh, mà những giá trị này được cung cấp càng nhiều, thì chúng càng có thể lớn lên khỏe mạnh hơn. Sự trưởng thành này rất có lợi, bởi vì chỉ khi lớn rồi chúng mới có thể giúp chúng ta chống lại càng nhiều rắn và côn trùng độc, thậm chí còn có thể ăn luôn cả rắn và côn trùng. Chúng ăn những thứ có thể làm hại chúng ta, tự mình lớn lên, từ đó tăng gấp đôi khả năng bảo vệ chúng ta."

"Gà và dê sẽ chỉ giết người chăn nuôi trong một trường hợp duy nhất, đó là khi một trong hai bên sinh ra cảm giác đố kỵ."

"Chúng sẽ không sinh ra cảm giác đố kỵ chỉ vì chúng ta không cho chúng ăn hay là vui đùa với chúng, mà sẽ là những lúc chúng ta cho ăn nhưng không phân chia công bằng, chúng sẽ vì yêu mà sinh ra hận rồi g**t ch*t chúng ta."

"Trong suy đoán của tôi, tôi cảm thấy đây là vì nếu mẹ chúng không yêu chúng, vậy thì chúng sẽ chết."

"Vậy nên cả đời chúng chỉ tranh đấu vì tình yêu, chúng sẽ đố kỵ với kẻ được yêu, sẽ muốn giết kẻ được yêu hơn, cũng muốn giết người mẹ không yêu chúng nhưng khoảnh khắc chúng giết mẹ mình, bản thân chúng thực ra cũng đang hướng về cái chết."

Thẩm Hoan Hoan lẩm bẩm: "Bởi vì một khi ăn thịt người chăn nuôi, chúng sẽ mất đi cái đầu của chính mình, điều này thực ra cũng tương đương với cái chết…"

Khương Yếm gật đầu.

Thẩm Hoan Hoan: "Vậy tại sao chúng lại chết vì thiếu tình yêu của mẹ?"

Khương Yếm: "Bởi vì những đứa con không được yêu thương sẽ bị hiến tế."

Lam Lâm: "Hiến tế cho Ngưu Tiên?"

Khương Yếm: "Đúng vậy, hiến cho Ngưu Tiên đã bị ác hóa."

Câu này của Khương Yếm có tính định hướng rất rõ ràng.

"Đã bị ác hóa…"

Ngu Nhân Vãn bất ngờ: "Không lẽ trước đây Ngưu Tiên là một con trâu tốt? Nó không phải là phe ác?"

Khương Yếm: "Chị nghĩ như vậy."

"Bởi vì những con nghé không có mặt đó thật sự rất ngây thơ, không nói đến con trâu trà xanh rất dễ lừa kia, chỉ nói đến con trâu cường tráng ban đầu thích ném người cho vui, sau khi hai mắt nó trở nên trống rỗng thì nó đã không còn suy nghĩ muốn ném người cho vui nữa."

Không chỉ biến mất h*m m**n ném người cho vui, trong đầu nó còn đầy những ý nghĩ kỳ lạ.

Như là "bím tóc của trâu trà xanh rất đẹp rất hợp với một người anh tuấn đẹp trai như ta", hoặc là "dáng nằm hiện tại của ta đã để lộ ra cơ bắp chưa, sao lại chẳng có con trâu nào đến sờ vậy, đúng là vô vị".

Thẩm Hoan Hoan hiểu ý của Khương Yếm: "Vậy nên những con mắt thừa đó xuất hiện không chỉ giảm giá trị tinh thần của chúng ta, mà còn làm ô uế tâm hồn của trâu con."

"Những con mắt đó khiến chúng trở nên tà ác, khiến chúng tàn sát dân lành."

Khương Yếm đáp: "Đúng vậy."

"Vậy thì bối cảnh của trường năng lượng này không chỉ là một thôn làng nào đó ở Tương Tây, mà chính xác hơn là tín ngưỡng thần linh của một thôn làng nào đó ở Tương Tây đã chuyển biến từ thuần khiết thành tà ác, vì thế nó bắt đầu truyền đạt h*m m**n cần tế phẩm của mình cho dân làng."

"Thân phận của chúng ta là người dân của thôn làng đó, gà con và dê con chỉ là một ẩn dụ, thực tế chúng là những đứa trẻ có ngoại hình và tính cách khác nhau, vậy nên tất cả người dân nơi đây, mỗi nhà đều sinh hai đứa con, một đứa là để yêu thương còn một đứa là để hiến tế."

"Xét theo tình hình hiện tại thì gà, dê giết người là do sinh ra cảm giác đố kỵ, còn một manh mối ghi rằng Từ bé tôi đã cảm thấy rất ngột ngạt..."

"Chủ nhân của trường năng lượng này có lẽ là một đứa trẻ không được yêu thương nào đó bị đem đi hiến tế."

Vậy nên…

Khương Yếm nhìn mọi người: "Mọi người cảm thấy nó sẽ đưa ra điều kiện vượt ải khóa học chăn nuôi này là gì?"

Mọi người suy nghĩ hồi lâu.

Kẹo Bạc Hà ái ngại thò đầu ra: "Không lẽ là để Ngưu Tiên ăn đứa trẻ được yêu thương?"

"Bởi vì nó là đứa trẻ không được yêu thương nên muốn báo thù đối phương…"

Khương Yếm nhìn Thẩm Hoan Hoan.

"Hoan Hoan thì sao?"

Thẩm Hoan Hoan cúi đầu nghĩ, nhẹ giọng nói: "Từ những con non vì yêu mà sinh hận, cuối cùng ăn thịt mẹ mình và đánh mất bản thân, theo em thấy… nó thật ra rất yêu mẹ mình, vậy nên nó sợ, có thể không phải là sợ bị hiến tế, mà là sợ mẹ nó không yêu nó."

"Vì thế nó có thể sẽ nghĩ, nếu có người cần phải chết, vậy thì thà chết cùng nhau, không ai được phép sống."

"Như thế chúng sẽ cùng lúc được yêu, cũng cùng lúc không được yêu."

"Đạt được sự công bằng tuyệt đối."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 162
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...