Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 12

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thẩm Tiếu Tiếu thuộc loại người sau.

Theo lẽ thường, hành vi "nhập hồn" này tiêu tốn rất nhiều tinh thần và sức lực, nếu chỉ mắc một sai sót thôi, linh hồn được mời về có thể không thể tiễn đi được. Từ đó dẫn đến nhiều chuyện, nhẹ thì người đó sẽ bị bệnh nặng một hồi; nặng thì phát điên rồi chết. Vì vậy hiện nay có rất ít nhà ngoại cảm đồng ý mạo hiểm như vậy.

Nhưng Thẩm Tiếu Tiếu thì khác. Linh hồn của em trời sinh không thể dung nạp được những linh hồn khác. Sau nghi lễ nhập hồn, em chỉ có thể giữ linh hồn đó gắn bó với cơ thể mình trong năm phút, sau đó linh hồn sẽ bị trục xuất, nên không tồn tại tình huống linh hồn không chịu thoát ly.

Đây là một thiên phú rất phù hợp với các nhà ngoại cảm, khi việc tìm kiếm "chấp niệm" trở thành bước quan trọng nhất trong việc thanh tẩy linh hồn ma quỷ, Thẩm Tiếu Tiếu có thể không cần tìm kiếm mà chỉ cần mời ma quỷ nhập vào người mình rồi để ma quỷ tự nói ra chuyện của chúng.

Đương nhiên, cũng có ma quỷ ở lại trần gian quá lâu, hoàn toàn mất đi hoặc quên đi chấp niệm cũng như mục đích thực sự, trong trường hợp này, năng lực của Thẩm Tiếu Tiếu không thể sử dụng được, nhưng dù sao tình huống này cũng rất hiếm gặp. Chỉ cần có vận may, khả năng Thẩm Tiếu Tiếu được thăng cấp là rất cao.

Sau khi Thẩm Tiếu Tiếu và Khương Yếm giải thích năng lực của mình, em vội vàng đề cập đến ưu điểm của chị gái mình: "Chị gái em rất giỏi trói linh, chúng em phối hợp rất ăn ý."

Trói linh, nghĩa như tên, trói buộc linh hồn.

Khả năng của cặp song sinh bổ sung cho nhau, một người bẫy ma quỷ còn người kia thì mời ma quỷ nhập xác.

Chỉ cần năng lực của ma quỷ không quá mạnh và chưa hoàn toàn quên đi chấp niệm của mình, sau khi cặp song sinh tìm thấy hồn ma, nhiệm vụ của họ cũng đã hoàn thành được hơn nửa.

Vì vậy nhiệm vụ đầu tiên bây giờ là cần xác định xem ma quỷ ở đây là ai.

Khương Yếm đã uống hết hộp sữa, cô ném vào thùng rác: "Chị không giỏi cái gì cả."

Sau khi suy nghĩ vài giây, cô nói thêm: "Chỉ biết lừa gạt trẻ em, đánh người hoặc tương tự vậy..."

Thẩm Hoan Hoan bật cười nói với Thẩm Tiếu Tiếu: "Đừng nghe Khương Yếm nói bậy, phần lớn manh mối hôm nay đều do chị ấy phát hiện."

Thẩm Tiếu Tiếu: "!"

Nhưng rất nhanh em đã tán thành gật đầu: "Em biết ngay mà, sao chị có thể tìm ra manh mối nhanh như vậy được."

Thẩm Hoan Hoan: "..."

Thẩm Hoan Hoan ném một cái gối cho Thẩm Tiếu Tiếu: "Em bảo buồn ngủ mà? Sao còn chưa ngủ?"

Thẩm Tiểu Tiểu muốn nói mấy câu nữa, nhưng sau khi ôm gối, em nhanh chóng thấy cơn buồn ngủ dâng lên, em lẩm bẩm lăn vào trong giường: "Thì ngủ đây. Ai chưa chịu ngủ chứ, ngủ nhiều sẽ tốt cho da đó, hôm nay ánh mặt trời rất gắt, da của em hơi khó chịu rồi này."

Vài phút sau, Thẩm Tiếu Tiếu ngáy khò khò, em ngủ rất nhanh và ngon lành.

Thẩm Hoan Hoan đắp chăn cho em gái, nhỏ giọng nói: "Không biết đêm nay yêu quái nhân sâm có tới không."

Khương Yếm ngáp một cái, uể oải nói: "Chẳng phải em nói không tìm thấy dấu vết tồn tại của nó ở sau núi à?"

"Đúng là vậy, nhưng những sợi râu nhân sâm đó thì có tồn tại." Thẩm Hoan Hoan buồn rầu nói: "Trừ khi chúng là bọn quỷ quái cực kỳ mạnh mẽ, bởi vì những loài yêu quái bình thường vốn không có linh lực để ngụy trang. Linh hồn của chúng là thật và cũng là bản chất của chúng. Chính vì vậy, những sợi râu nhân sâm đó chỉ có thể đến từ nhân sâm, nhưng lại không hề có dấu vết nào của yêu quái nhân sâm ở sau núi cả…"

Thẩm Hoan Hoan cảm thấy hơi nhức đầu.

"Vậy thì đi ngủ trước đi, nếu nửa đêm nó đến nữa…" Khương Yếm dọn giường cho mình: "... Chẳng phải em trói được linh hồn sao, đến lúc đó sẽ biết."

Thẩm Hoan Hoan: "Chỉ đành vậy."

Hai người tắt đèn rồi lần lượt nằm xuống, không nói thêm lời nào.

Khương Yếm nghĩ về những thông tin hiện tại.

Bây giờ có quá ít thông, hoặc có lẽ đã đủ nhưng lại thiếu manh mối quan trọng nhất để xâu chuỗi tất cả mọi thứ. Vậy nên đến giờ cô vẫn chưa thể móc nối những sợi râu nhân sâm, lời nguyền rủa, người chết đuối, các xác chết chưa tìm thấy, chuyện con tằm chết, đám trẻ kỳ dị và quy tắc của thôn lại với nhau.

Ý thức của Khương Yếm dần trở nên mơ màng, cơ thể cô bắt đầu trở nên nặng nề hơn, cô nằm xuống giường, giấc ngủ hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Nửa đêm, Khương Yếm bị đánh thức bởi tiếng ồn ào.

Rất ồn ào, như thể ai đó đang nói bên tai cô, nhưng bên tai lại không có hơi thở nóng hổi, dường như bọn họ chỉ vây quanh cô, ở trên đầu cô nhưng không nhìn cô.

Cô nhắm mắt lại để lắng nghe âm thanh, nhưng nó ồn ào đến mức cô không nghe thấy gì cả, cuối cùng Khương Yếm mở mắt ra.

Không có ai, ngoài cửa sổ trời đang mưa, hạt mưa đập lên ô cửa sổ. Khương Yếm đứng dậy, cô thấy hơi khát nước.

Có lẽ vì bị đánh thức vào nửa đêm nên cô thấy mệt mỏi và hơi choáng váng, cô bước đến bàn, cầm ấm lên rót cho mình một ít nước.

Róc rách…

Bây giờ là thời điểm yên tĩnh nhất lúc ban đêm, không có tiếng côn trùng kêu vang hay tiếng gió, tiếng rót nước cực kỳ rõ ràng.

Khương Yếm càng cảm thấy khát hơn, cô thổi nhẹ vào cốc nước, cố gắng làm nó nguội nhanh nhất có thể, nhưng ngay sau đó, động tác của Khương Yếm đột nhiên dừng lại.

Ánh trăng mờ ảo, cốc nước còn bốc khói, Khương Yếm đứng trong màn đêm, cúi đầu không nói gì.

Cô đang nhìn vào ảnh ngược trong nước.

Lúc này, phía sau cô, dù là cửa sổ, góc phòng hay trên giường, những nơi tưởng chừng như trống rỗng này lại tràn ngập những con người sắc mặt vô cảm, da mặt bọn họ xám xịt, làn da khô héo, đôi mắt đen kịt. Họ nhìn chằm chằm cô không chớp, như những tấm bia mộ hình người.

Khương Yếm còn chưa kịp hành động, mí mắt của cô đột nhiên ngứa ngáy, có thứ gì đó giống như một chiếc lông vũ quét qua mí mắt cô, dường như một cái không đủ, nó nhẹ nhàng quét qua lại trên mí mắt của cô, một lần, rồi lại một lần, không đau, chỉ ngứa ngáy thôi nhưng Khương Yếm lại cảm thấy khó chịu vô cùng.

Đó là… lông mi.

Có một người đàn ông đứng trước mặt cô, cúi đầu, ghé sát vào mắt cô, nhìn chằm chằm cô.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Khương Yếm, nhưng chẳng bao lâu, không chỉ cột sống mà cả cổ cô cũng dần cảm thấy khó chịu, nhẹ vô cùng, có thứ gì đó liên tục chạm vào vai cô, Khương Yếm có một liên tưởng không ổn về thứ trên vai.

"Chị đang làm gì vậy?" Thứ đứng trước mặt chất vấn cô.

Khương Yếm từ từ chuyển mắt, rồi ngước lên nhìn nó, hay cũng có lẽ là cô gái trước mặt.

Thẩm Hoan Hoan nhẹ nhàng lặp lại: "Chị đang làm gì vậy?"

Khương Yếm không nói gì, cô đưa tay lên cổ của Thẩm Hoan Hoan.

Thẩm Hoan Hoan tỏ ra khó hiểu: "Sao thế, em đã bảo là có chuyện gì thì cứ gọi em mà…"

"Rắc!"

Lời nói đột ngột dừng lại.

Khương Yếm đã bẻ gãy cổ của Thẩm Hoan Hoan.

Gần như ngay lúc Thẩm Hoan Hoan chết đi, Khương Yếm cảm thấy sự mệt mỏi trên cơ thể biến mất, sau đó cô phát hiện mình đã trở lại trên giường, chăn bông mốc meo khiến cô cảm thấy hơi khó chịu, giọng nói lo lắng của Thẩm Hoan Hoan truyền vào tai cô: "Khương Yếm?"

"Chị đang run rẩy." Thẩm Hoan Hoan sờ trán cô: "Còn đổ rất nhiều mồ hôi nữa, chị gặp ác mộng à?"

Khương Yếm không mở mắt, cô lại đặt tay lên cổ của Thẩm Hoan Hoan.

Tiếng "răng rắc" lại vang lên lần nữa, gợi người ta nhớ đến những con cừu non trong lò mổ. Con dao găm vào cổ chúng, cắt từng tấc một, cuối cùng chỉ còn lại một lớp da, sau đó chúng bị cắt thành hai nửa.

Đầu người rơi xuống đất giống quả bóng cao su, phát ra âm thanh nặng nề.

"Bịch, bịch bịch."

Quả bóng cao su đàn hồi lăn càng lúc càng xa, trọng lượng của chăn giảm dần, tại sao một chiếc chăn cũ không có nhiều bông lót lại có thể khiến cô cảm thấy khó chịu?

Khương Yếm mở mắt.

Trời đang mưa, tiếng mưa rất nhỏ, ngoài cửa sổ tối đen như mực giống như một chiếc động đen không đáy. Cặp song sinh đang yên giấc bên cạnh, không hề có vẻ như sắp tỉnh dậy.

Khương Yếm hơi khát nên cô đứng dậy rót cho mình một ít nước.

Mọi thứ giống hệt như trong giấc mơ. Ngoại trừ căn phòng trống vắng.

Khi Khương Yếm bưng cốc nước trở lại giường, Thẩm Hoan Hoan hình như bị đánh thức bởi động tĩnh của cô, cô nàng cố gắng mở đôi mắt lơ mơ ra: "Yêu quái nhân sâm tới rồi ạ?"

Khương Yếm ngồi ở mép giường thổi nước nóng: "Không tới."

Thẩm Hoan Hoan ngọ nguậy một lúc, sau đó cô nàng nhắm mắt lại, buồn ngủ nói: "Thế thì tốt, chị uống nước rồi mau đi ngủ đi."

"Ừ."

Khương Yếm nuốt nước trong miệng xuống rồi bỗng nhiên mỉm cười.

Cô xoay cổ tay, toàn bộ nước sôi lập tức hắt cả lên mặt của Thẩm Hoan Hoan, tiếng kêu chói tai vang lên, cùng với mùi thịt nướng, gương mặt Thẩm Hoan Hoan nhanh chóng tan chảy, chỉ trong chốc lát, gương mặt ấy đã bị bao phủ bởi râu nhân sâm vướng víu, chỉ để lại hai con ngươi vẫn còn xoay tròn chuyển động.

Khương Yếm khẽ nói: "Cảm giác không thông minh lắm nhỉ."

Thế nên mới không có não mà nói ra những câu phi logic như vậy.

Bây giờ Thẩm Hoan Hoan đang rất nóng lòng muốn biết yêu quái nhân sâm có tồn tại thật hay không, dù sao những gì mà cô nàng được nghe đều trái ngược với những gì cô nàng tận mắt nhìn thấy. Vậy nên cô nàng chắc chắn đang hy vọng tối nay râu nhân sâm sẽ xuất hiện trở lại, có vậy cô nàng mới có thể trói buộc linh hồn của nó, xem nó rốt cuộc là thứ gì.

… Cho nên làm sao cô nàng có thể trả lời "thế thì tốt" với câu nói "yêu quái nhân sâm không tới" cơ chứ?

Khương Yếm ngáp rồi nhắm mắt lại.

Khi cô lần nữa mở mắt, cô đã nằm trên giường rồi.

Nhưng lần này ngoài cửa sổ không có mưa, ánh trăng đến đúng lúc, có thể thấy rõ một người đàn ông đứng ngoài cửa sổ quay lưng về phía ba người bọn họ.

Nhưng mặt của gã ta lại đang áp lên cửa sổ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 12
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...