Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 133

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Những ngày ở tầng hầm không kéo dài bao lâu, Tưởng Hà tình cờ liên lạc được với người phụ trách địa điểm biểu diễn dưới lòng đất.

Người phụ trách ăn mặc sang trọng đi xuống tầng hầm nhỏ.

Ở đây muỗi ở khắp mọi nơi, phân chưa được dọn sạch bốc mùi hôi thối, nhưng sau khi nhìn thấy Bình Bình, đôi mắt người phụ trách bắt đầu sáng lên.

"Chắc chắn rồi!" Ông ta giơ ngón tay cái lên với Tưởng Hà.

"Cứ làm theo sự sắp xếp của tôi. Chỉ cần đưa đứa bé này lên sân khấu, trong vòng nửa năm nữa thôi, bà sẽ có thể mua được một biệt thự ở trung tâm thành phố!!"

Toàn bộ đồ đạc của Tưởng Hà đều được dùng để phẫu thuật và mua thuốc cho Bình Bình, bà ta đã chịu vất vả đủ rồi, bà ta ngay lập tức ký hợp đồng với người phụ trách một cách hào hứng.

Khi thời gian đến, địa điểm biểu diễn dưới lòng đất bắt đầu mở.

Mỗi đứa trẻ đều cố gắng hết sức để thể hiện bản thân, Nhạc Nhất và Nhạc Dao vặn vẹo cơ thể theo những góc độ mà người bình thường không thể làm được. Trên độ cao của dây thép, bọn họ không có bất kỳ biện pháp bảo hộ nào nhưng thứ mà màn trình diễn này đòi hỏi là nhịp tim. Họ tùy tiện cúi người xuống và bò ở độ cao siêu cao.

Dưới sợi dây thép, Tiểu Gia dùng chân trần nhảy múa trên những viên gạch nóng đỏ. Dù chân có vết chai dày, nhưng khuôn mặt cô bé vẫn nhăn nhó vì đau đớn. Tiểu Thiên gầy gò bị một tên hề đè xuống tấm thép và cắt. Khi đang cắt tấm thép, tên hề cố tình như kiểu không thành thạo, con dao cắt thép trượt giữa chừng và cứa vào tóc của Tiểu Thiên.

Tiếng la hét tại hiện trường dường như xé nát bầu trời, vô số tờ tiền màu đỏ được ném lên không trung, rơi xuống giữa sân khấu.

Tưởng Hà xuất hiện trên sân khấu và đẩy Bình Bình, Bình Bình cảm thấy toàn thân nóng bừng, dù không nhìn thấy gì nhưng cảnh tượng xung quanh giống như một con dao, cô bé có cảm giác như toàn thân đang bị cưa thành từng mảnh.

"Thật là một tác phẩm nghệ thuật kỳ diệu." Cô bé nghe thấy tiếng ai đó hét lên.

"Làm sao cô ấy sống sót được thế?"

"Đẹp quá đi mất! Tôi cứ tưởng cái này chỉ có trong phim ảnh thôi chứ."

"Bọn tôi có thể chạm vào cô ấy được không? Ra giá đi!!"

Bình Bình bị Tưởng Hà đẩy đến rìa sân khấu, vô số bàn tay đặt lên đầu cô bé, những người đó giống như một tấm lưới kín gió, không một cơn gió nào có thể thổi vào cô bé được.

Buổi biểu diễn thành công rực rỡ, Tưởng Hà kiếm được hàng trăm nghìn mỗi đêm, bà ta trở thành người chỉ huy rạp xiếc được mọi người ca ngợi, tên tuổi của "Rạp xiếc người" vang dội khắp các địa điểm biểu diễn dưới lòng đất, khó có thể có được một tấm vé.

Mức sống của bọn trẻ đã được cải thiện rất nhiều, chúng được sống trong phòng có máy điều hòa, Bình Bình được phép duỗi những chiếc xương bị xoắn lại của mình.

Cô bé luôn mong được một cơn gió thổi vào, để chút gió lùa vào cơ thể cô bé.

Vì vậy Tưởng Hà đã lợi dụng tốt tâm lý của cô bé và kiểm soát cảm xúc của cô bé bằng một cánh cửa và ổ khóa bí mật.

Ổ khóa trên cạnh bên của chiếc bình được mở ra, với sự giúp đỡ của Nhạc Dao, Bình Bình hướng phần th*n d*** không hoàn chỉnh của mình về phía ánh nắng ấm áp.

"Thoải mái quá." Cô bé thì thầm.

Nhạc Dao nhẹ nhàng xoa bóp cơ thể cô bé, Tiểu Gia lấy quần áo che lại người cho cô bé, Nhạc Nhất ngồi cạnh cô bé chống cằm, cô bé hỏi Bình Bình: "Sao gần đây em không khóc?"

Bình Bình mỉm cười đáp: "Sao lại khóc?"

Nhạc Nhất ngừng nói, một lúc sau cô bé hỏi Bình Bình: "Em có ghét Tưởng Hà không?"

Mấy đứa trẻ đều đã trưởng thành, dường như đã biết kiềm chế cảm xúc và có những hiểu biết riêng về những sự đau khổ trên cõi đời này.

"Không biết." Bình Bình nói thật.

Cô bé hỏi vài đứa trẻ khác: "Các anh chị đã từng ghét ai chưa?"

Một vài đứa trẻ nói không, nên Bình Bình cũng nói không.

"Em chưa bao giờ ghét ai. Ghét là gì?"

Nhạc Nhất: "Chị chỉ muốn nghiền nát bà ta thành từng mảnh thôi!"

Bình Bình vội vàng lắc đầu: "Quên đi, nghe đau quá."

Nhạc Nhất: "Sao em còn quan tâm tới Tưởng Hà?"

Bình Bình vội vàng giải thích: "Ý em là tay em sẽ đau. Nếu em bóp nát người khác... Tay em sẽ đau lắm. Hơn nữa, em còn không có tay…"

Nhạc Nhất nhếch môi.

Tưởng Hà trở lại, thời gian thả Bình Bình đã hết, da thịt cô bé bị đẩy trở lại vào chiếc bình như một cục bùn, Tưởng Hà  treo chìa khóa lên và dẫn những người khác đi tập luyện.

"Tối nay gặp lại nha, Bình Bình." Tiểu Gia vỗ vỗ bình hoa, nói lời tạm biệt với Bình Bình.

"Tối nay gặp lại." Bình Bình gật đầu nhỏ giọng nói.

Quá trình huấn luyện rất vất vả, buổi tối mọi người trở về phòng, Tiểu Thiên vừa chạm vào gối đã ngủ ngay, Nhạc Dao cố nén cơn buồn ngủ, nói vài lời với Bình Bình trước khi đi ngủ.

Mọi người tản ra trên giường.

Cuối cùng chỉ có Bình Bình là còn thức.

Khoảng thời gian đau đớn nhất đối với cô bé là buổi đêm sau chuyến biểu diễn, nhớ lại cảm giác xương cốt như bị căng ra và không tài nào có thể thở được, toàn thân ngứa ngáy như có vô số con kiến bò lên bò xuống, cô bé khó chịu kêu lên.

Cô bé khóc thầm, đến nỗi không có ai nghe thấy vì mọi người đều đã chìm vào giấc ngủ say.

Một lúc lâu sau, một tiếng cạch cạch vang lên.

Tiếng sắt chạm vào gốm sứ rất rõ ràng, Bình Bình ngứa ngáy toàn thân, ổ khóa được mở ra, phần th*n d*** của cô bé được ôm ra ngoài, mặc dù phần thân trên của cô bé không thể cử động được vì vướng miệng bình, thế nhưng cô bé cảm thấy chỉ cần như thế này thôi cũng đủ, đủ để khiến cho cô bé hạnh phúc rồi.

Nhạc Nhất nhỏ giọng nói: "Phiền chết mất, sao em cứ khóc hoài thế?"

Bình Bình nghi hoặc: "Dì Tưởng bảo chị mở khóa ạ?"

Tưởng Hà chưa bao giờ làm thế, bà ta chưa bao giờ vô duyên vô cớ để cô bé "thở" cả.

Nhạc Nhất nói: "Sao có thể chứ? Chị đã lấy trộm chìa khóa đấy! Trâu bò không?"

Bình Bình nhỏ giọng khen ngợi: "Siêu cấp trâuuuuu!!" Nhưng rồi cô bé lại nhanh chóng trở nên lo lắng: "Nhưng nếu chị bị phát hiện thì sao? Chị sẽ bị đánh đấy…"

Nhạc Nhất: "Em đừng nói cho bà ta biết là được. Nếu chị có thể trộm chìa khóa ra thì cũng có thể cất lại thôi."

Cô bé hỏi Bình Bình: "Nói cho chị biết, em có muốn tắm mình dưới ánh trăng không?"

Bình Bình liều mạng gật đầu: "Dạ có ạ!!"

Thế là Nhạc Nhất quay chiếc bình về phía ánh trăng ngoài cửa sổ.

"Để chị giải thích trước." Nhạc Nhất lắc lắc chùm chìa khóa trong tay: "Chị không thích em chút nào đâu nhé, chị chẳng qua là thấy em khóc rất ồn ào thôi."

Bình Bình: "Vâng ạ."

Nhạc Nhất: "Đừng ra vẻ như hiểu rõ chị lắm ấy, em làm chị thấy phiền lắm đấy."

Bình Bình: "Em làm phiền chị lắm sao?"

Khuôn mặt nhỏ của Nhạc Nhất rất kiêu ngạo, cô bé hất cao cằm lên: "Chứ sao nữa, biết thì tốt."

*

Trong chớp mắt, hai năm đã trôi qua, ở địa điểm biểu diễn ngầm, Tưởng Hà đã kiếm được bộn tiền, số tiền đó thậm chí còn nhiều đến mức bà ta có thể tiêu trong vài kiếp liền.

Thứ bà ta theo đuổi đã được nâng cấp, không còn là tiền mà còn là quyền được sống dưới ánh mặt trời.

Nhưng khán giả không chấp nhận điều đó.

Họ thích xem biểu diễn xiếc và đủ thứ dị dạng trên đời, bề ngoài bọn họ nhìn thì hào nhoáng như những người khác, nhưng thực chất bên trong lại thích xem sự xấu xí của con người. Có người sau khi nghe nói Tưởng Hà có ý định rời khỏi sân khấu biểu diễn ngầm, thậm chí còn viết thư đe dọa bà ta, đe dọa nếu bà ta dám rời đi, thì sẽ cho bà ta xuất hiện trên bản tin pháp luật.

Thân phận của Tưởng Hà luôn được tiết lộ một chiều. Bà ta chưa bao giờ biết được thân phận của khán giả. Mỗi người trong số họ đều đeo mặt nạ và ẩn sau làn sương mù dày đặc. Tưởng Hà không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục tham gia các buổi biểu diễn ngầm và nghiêm túc chuẩn bị cho buổi biểu diễn xiếc.

Nhưng bà ta vô cùng ghét cảm giác này.

Bà ta không có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, bà ta ghét cái cảm giác mất đi sự tự do này, đồng thời bà ta cũng ghét gánh xiếc mới được đào tạo.

Cuối cùng, bà ta nghĩ ra một phương pháp tương tự như "thoát chết."

Khi biểu diễn ở một ngôi làng, bà ta cố tình gây ra một vụ cháy rừng, ngọn lửa đốt cháy cả một khu rừng, những con vật bà ta huấn luyện đã bỏ chạy, nhưng bà ta không quan tâm mà chỉ lén lút mang mấy đứa trẻ bị nhốt trong thùng đi.

Sau khi điều tra khu vực, Tưởng Hà phát hiện có một không gian chứa đồ rộng hơn mười mét vuông bên dưới phòng đông lạnh của viện điều dưỡng Bạch Sơn nên bà ta đã mua lại viện điều dưỡng Bạch Sơn và viện trưởng thứ ba.

Mấy đứa trẻ đã có nhà mới.

Lúc đầu, mọi người thỉnh thoảng vẫn liên hệ với Tưởng Hà, nhưng sân khấu biểu diễn ngầm được đổi mới liên tục. Sau khi Tưởng Hà nhường chỗ, các rạp xiếc mới đã lần lượt xuất hiện, chỉ trong vòng ba tháng, Tưởng Hà đã hoàn toàn mất đi danh tiếng, cũng không còn ai quan tâm đến tung tích của bà ta nữa. Cũng không còn ai để ý tới chuyện năm nghệ sĩ diễn xiếc ấy còn sống hay đã chết.

Thời gian trôi qua, mấy đứa trẻ đã trải qua những tháng ngày hạnh phúc nhất trong cuộc đời mình ở trong một không gian nhỏ bé.

Tưởng Hà không còn yêu cầu bọn chúng phải rèn luyện nữa, bọn chúng cũng không còn phải bước lên sân khấu mà bọn chúng ghét nữa.

Tiểu Gia thích giơ cao tay lên, bởi vì có mấy đứa bị Tưởng Hà che giấu dưới lòng đất, căn phòng phía trên là tủ đông, khí điều hòa bị rò rỉ ra ngoài, nhiệt độ trong phòng thấp hơn bình thường mấy độ.

"Em thích nơi này, mát thật đó!"

Tiểu Gia từng phải đi chân trần trên gạch nung nóng, đôi khi còn phải nhảy qua vòng lửa, cho nên, cô bé ghét cái cảm giác bỏng rát ấy.

"Nếu có thể, ngôi nhà tương lai của mình sẽ là ở trong tủ lạnh!"

Tiểu Thiên nói không nên lời: "Vậy cậu sẽ chết cóng!"

"Tớ thì không giống cậu, ước muốn của tớ rất thực tế, tớ muốn được năm mươi cân!"

Cậu bé kéo mạnh cánh tay gầy guộc của mình: "Tớ là con trai, nhưng mà gầy quá."

Trong lòng đất tối tăm, mọi người đều ước nguyện một điều ước.

Nhạc Dao: "Hy vọng sẽ có sổ hộ khẩu để có thể được đi học."

Nhạc Dao hỏi Bình Bình: "Bình Bình thì sao?"

Bình Bình suy nghĩ một lúc: "Em vẫn muốn nhìn thấy dòng sông. Tiếng nước sông chảy rất hay."

Mong ước của Bình Bình đã được cô bé nói đi nói lại rất nhiều lần.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 133
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...