Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 258

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Giọng điệu của bé Khương Yếm rất bình tĩnh.

Như thể đang nói về chuyện gì đó rất bình thường.

Dù Hà Thanh Phù không nhìn thấy nhưng cũng có thể đoán được vẻ mặt của cô bé lúc này, hẳn là giống hệt biểu cảm của Khương Xích Khê khi nghe tin cây Trấn Quốc bị sét đánh gãy.

Tuy đang rối bời, song phải tạo cho người khác cảm giác an tâm.

Lúc trở về cung, Hà Thanh Phù chẳng có thời gian trò chuyện với cô bé mà lập tức bắt tay vào xử lý công việc, mãi đến nửa đêm, sợi chỉ đỏ bé nhỏ vẫn còn trong cổ áo bà ấy.

Trà được thay từ tách này sang tách khác, ánh nắng ban mai chiếu rọi vào tẩm điện, cuối cùng Hà Thanh Phù cũng đặt bút xuống.

Cung nữ tiến lên hỏi về việc lâm triều.

Hà Thanh Phù: "Hoãn lại một canh giờ."

Cung nữ lập tức lui ra, rốt cuộc Hà Thanh Phù đã có không gian riêng.

Bà ấy nhanh chóng đứng dậy bước xuống địa cung, vừa bước vào thì đã thấy bé Khương Yếm đang hóa thành hình người đứng trước mặt bà ấy.

"Không cần đến đây nữa."

Cô bé tỏ ra rất bình tĩnh, thúc giục bà ấy: "Hoa khổng tước chết rồi, trông khá phiền toái nhỉ, vậy mà lại có nhiều người dân đến khóc thương cho cậu ấy."

"Đi làm việc đi, có thời gian hãy tới."

Hà Thanh Phù chẳng quan tâm cô bé nói gì, bà ấy nắm tay cô bé bước xuống bậc thang.

Đi hết bậc thang, một người một yêu gặp phải Trần Hi Hạc.

Ông ta đứng đối diện cửa địa cung, thấy hai người trở lại thì thở phào nhẹ nhõm, ông ta đặt bông hoa đào héo úa trong lòng bàn tay sang một bên, bước tới trước.

Bé Khương Yếm ngước mắt lên, Trần Hi Hạc ôm cô bé lên giường, sau đó ngồi xổm xuống, để cô bé không cần phải ngước mặt nhìn ông ta.

"Gặp Đào Đào rồi chứ?"

Bé Khương Yếm gật đầu.

Trần Hi Hạc nhẹ nhàng hỏi: "Có hối hận vì đã gặp cậu ấy không?"

Bé Khương Yếm lắc đầu.

"Có hối hận vì đã quen biết cậu ấy không?"

Bé Khương Yếm suy nghĩ một lúc, lại lắc đầu.

Giọng Trần Hi Hạc dịu dàng: "Vậy là đủ rồi, con đã chứng kiến thời khắc cậu ấy đẹp nhất, thú vị nhất, cũng đã nhìn thấy cậu ấy xấu xí nhất, ủ dột nhất, con đã cùng cậu ấy đi hết một đời người."

"Yêu quái như chúng ta cũng sẽ chết."

"Cơ thể bị tổn thương nhẹ sẽ bị thương, cơ thể bị tổn thương nặng sẽ chết, lúc phụ phi và người thân của ta qua đời hết, ta cũng rất buồn, nhưng thời gian sẽ giúp nỗi buồn nguôi ngoai."

"Yêu tộc có tuổi thọ dài đằng đẵng, nó buộc chúng ta phải tiễn biệt từng người thân, từng bạn bè, rồi hoài niệm họ. Sau này ta cũng sẽ chết, mẫu thân của con cũng vậy, cuối cùng con cũng thế."

"Đâu ai có thể sống mãi được, thiên tai nhân họa đều sẽ khiến chúng ta ra đi." Nói đến đây, Trần Hi Hạc như chợt nhớ ra điều gì đó, giọng nhẹ hơn: "Đêm qua khi con ngủ, Đào Đào có nói với ta, cậu ấy rất vui vì được tới địa cung chơi, tuy ở đây không thể nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng nơi này có người bạn tốt nhất của cậu ấy."

"Lúc ra đi có bạn tốt ở bên cạnh, đây cũng là một điều rất hạnh phúc."

Bé Khương Yếm ngồi đó hồi lâu, đáp lại một tiếng.

Dưới ánh nhìn của Hà Thanh Phù và Trần Hi Hạc, cô bé đi đến chỗ bình nước múc một ít nước, rửa mặt súc miệng, sau đó ngồi xuống giường bắt đầu đọc sách.

Trong những cuốn sách cô bé đang đọc, có rất nhiều câu chuyện do chính Trần Hi Hạc viết, ông ta viết ra giấy, biên soạn thành sách cho bé Khương Yếm.

"Mùa xuân và hoa là những người bạn tốt nhất."

"Mùa xuân rải ánh sáng rực rỡ lên hoa, khiến đối phương cảm nhận được sự ấm áp, mối quan hệ giữa họ ngày càng tốt, cuối cùng mùa xuân phải đi, nó nói sẽ quay lại, sẽ mau chóng quay lại, hoa cũng hứa với nó, thề sẽ chờ đến mùa sau, chờ đợi mùa xuân đến."

"Nhưng dưới cái nóng của mùa hè, sự khô khan của mùa thu khiến hoa rất đau khổ, cuối cùng mùa đông đến, nó không thể chịu đựng được sức nặng của bông tuyết, chết trong màn tuyết trắng xóa."

"Rốt cuộc mùa xuân cũng đến, nhưng nó không tìm thấy bông hoa ngày nào, lúc đầu nó tức giận, sau đó là buồn bã, nó đi rất lâu, nghe thấy rất nhiều âm thanh, nghe cả câu chuyện về chúng, cuối cùng nó cũng buông bỏ, không bao giờ hứa hẹn với sinh linh nữa."

Cô bé đọc xong câu chuyện này, lật úp nó lại, đặt trên bàn.

Cô bé trầm ngâm, muốn bày tỏ cảm xúc của mình về câu chuyện.

Khóe miệng Hà Thanh Phù cong lên.

Bà ấy biết cô bé sẽ nói gì…

"Chán quá, chẳng thú vị."

"Tự mình chơi đi, bạn bè gì chứ."

"Nếu là con, con sẽ ngắt bông hoa đó đi, mang về nhà trồng, mùa xuân thật vô dụng."

Nhưng sau một hồi suy ngẫm, cô bé đắn đo: "Hay là đừng hứa hẹn gì với nhau cả, dù sao chẳng có ai giữ lời."

Nói xong, cô bé quay sang nhìn người bên cạnh: "Ý của người là vậy đúng không?"

Hà Thanh Phù ngơ ngẩn.

Qua một hồi lâu, bà ấy mới khẽ gật đầu: "Ý ta là vậy."

Đây là lần đầu bé Khương Yếm đạt điểm cao trong phần đọc hiểu.

Mặt cô bé lạnh tanh, nhưng giọng điệu lại có vẻ đắc ý: "Cũng chẳng khó lắm."

"Được rồi, con đi ngủ đây."

Cô bé nằm lên giường, Hà Thanh Phù tiến đến đắp chăn cho cô bé, vẻ mặt Trần Hi Hạc hiện vẻ phức tạp, cụp mắt lắc đầu.

"Chi bằng đừng bao giờ gặp gỡ."

Những chữ này cũng hiện lên trong tâm trí Hà Thanh Phù.

Chi bằng đừng bao giờ gặp gỡ.

Trở về phòng, Hà Thanh Phù nhanh chóng lấy sổ tay ra, bà ấy muốn trút bầu tâm sự, nhưng chỉ có thể tự mình giải quyết.

Điều này khiến ta quá ngạc nhiên.

Trước đây Yếm Yếm không thể đọc hiểu, nhưng giờ đây con bé đã có thể phân tích cảm xúc của con người.

Hà Thanh Phù nghiêm túc viết: Ta có thể hiểu được trạng thái này, do chủng tộc khác nhau nên trong mắt Yếm Yếm, câu chuyện khác hẳn với những gì ta nghĩ, cách nắm bắt chi tiết cũng hoàn toàn khác nhau, nhưng giờ đây…

Câu chuyện cô bé nhìn thấy vẫn không phải là câu chuyện trong mắt ta, nhưng cảm xúc cô bé đọc được lại là cảm xúc ta đọc được.

Đây không phải sự đồng cảm, nó là sự phân tích.

Tất cả những điều ấy là do người bạn đã chết của con bé, chúng từng hứa hẹn với nhau, và bây giờ chẳng thể thực hiện được, lần này Yếm Yếm rất xúc động, và khi đọc câu chuyện tương tự, con bé sẽ phân tích được sự xúc động của đối phương.

Hà Thanh Phù biết điều này có nghĩa là gì.

Điều này có nghĩa là, chỉ cần cho cô bé tiếp xúc với nhiều cảm xúc mãnh liệt hơn, cô bé có thể giống như con người, có thể chọn giúp đỡ người khác, thậm chí không cần đổi chác lợi ích, cô bé cũng sẽ giúp đỡ mọi người.

Nhưng Hà Thanh Phù không muốn vậy.

Bà ấy viết lên trang nhật ký: Nếu phải tổn thương, phải cảm thấy rất buồn thì mới nhận ra sự tồn tại của cảm xúc này.

Vậy thì ta mong con gái ta mãi mãi vô cảm.

Mãi mãi không thể đồng cảm với con người.

*

Cuối xuân hạ đến thu tàn, quả cây chín mọng rụng xuống, tuyết trắng bao phủ khắp nước Khương.

Đã hơn nửa năm kể từ khi Đào Đào ra đi, dường như Khương Yếm đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của người bạn này.

Nhưng Hà Thanh Phù biết cô bé không quên, hơn nữa còn không thể quên trong khoảng thời gian ngắn.

Hà Thanh Phù dùng tấm bùa mà bà ấy mang theo, thu thập thần hồn vỡ nát của nhánh cây đào, rồi đưa nó đến hoàng lăng.

Đây vốn là chuyện Khương Xích Khê phải làm, vậy nên Hà Thanh Phù cũng chẳng giấu ai.

Sau đó mọi thứ diễn ra theo đúng trình tự.

Khương Xích Khê càng bận rộn, chỉ còn một năm nữa chiến tranh sẽ đến, từ việc bố trí chiến lược đến dự trữ lương thực, mọi thứ đều rất gấp rút. Ngay khi Khương Xích Khê bận đến mức không kịp ăn uống, thường chỉ ăn một bữa vào đêm khuya thì bà bỗng nhận được thư của Diêu Sử An.

Có điều bức thư lần này không phải nói về tình hình biên giới, mà là báo cáo bệnh tình của Diêu Sử An.

"Để tránh chậm trễ quân sự, thần buộc phải báo cáo tình hình sức khỏe của mình với bệ hạ."

Diêu Sử An viết rất nghiêm túc:

"Trước đây thần tưởng mình chỉ mệt mỏi vào mùa xuân, nhưng sự thật thì không phải, thần đã mắc phải một căn bệnh rất nặng, quân y nói tuy căn bệnh xuất hiện đột ngột, song thời gian ủ bệnh đã vài năm, nhưng vì ẩn sâu nên rất khó phát hiện, một khi bùng phát sẽ nhanh chóng tử vong."

"Nhiều lắm thì thần chỉ có thể sống thêm một năm nữa."

"Khi đó chắc hẳn chiến tranh đã nổ ra, thần mong mình có thể sống đến lúc ấy, giết sạch hai nước Sở Tiêu, nhưng thần lại sợ biến cố xảy ra sớm hơn, có thể sẽ phải phiền bệ hạ."

"Mặt sau thư là danh sách những người thần tiến cử để xuất chinh, đều là những người dũng mãnh thiện chiến, nhưng cũng có ưu nhược điểm riêng, mong bệ hạ cân nhắc kỹ lưỡng."

"Hình như không còn gì để nói nữa."

Diêu Sử An thở dài: "Phục vụ bệ hạ quả là một cảm giác tuyệt vời."

Đọc xong thư, Khương Xích Khê hiếm khi ngẩn người.

Nhưng người bạn vẫn còn đó, quốc sự lại bận rộn, bà không có thời gian để thương tiếc, bà nhìn những người Diêu Sử An tiến cử, trầm ngâm một hồi rồi khoanh tròn hai cái tên, phái người đi điều tra.

Sau đó, bà thở dài.

Kể từ khi Hà Thanh Phù sống trong cơ thể này, họ chỉ trò chuyện với nhau một lần, đối phương muốn Hà Thanh Phù cho mình biết tình hình các nước xung quanh, hỏi về tương lai của nước Khương, nhưng Hà Thanh Phù chẳng nói gì cả.

"Sử An chỉ còn một năm ư?"

Trong đại điện rộng lớn trống trải, bà hỏi Hà Thanh Phù.

Lần này Hà Thanh Phù vẫn im lặng, một lúc sau, bà ấy đáp lại: "Nói cho ngươi biết cũng vô ích."

Một khi Khương Xích Khê có hành động không phù hợp với dòng chảy lịch sử, bà ấy sẽ nhanh chóng nắm quyền kiểm soát và sửa sai, vì vậy Khương Xích Khê thà không biết, như vậy bà vẫn là Khương Xích Khê.

Nghe Hà Thanh Phù nói, Khương Xích Khê gật đầu.

Bà tự nhủ: "Nếu Sử An thực sự qua đời trong quá trình hành quân, mà ta lại không tìm được tướng lĩnh đáng tin cậy, ta có thể đích thân thống lĩnh quân đội xuất chinh."

"Dù sao Vinh Ca cũng đã trưởng thành, mười tám tuổi rồi, đủ khả năng kế vị ngai vàng."

Hà Thanh Phù không trả lời.

Khương Xích Khê cũng không thử dò hỏi nữa, bà tiếp tục duyệt những tấu chương chất chồng như núi.

Cuối năm, Bạch Trạch du ngoạn khắp nơi đến nước Khương, đây là trạm dừng chân cuối cùng của ông ấy, sau đó ông ấy sẽ cùng vợ ẩn cư nơi núi rừng.

Có điều chẳng ai biết thân phận thực sự của ông ấy, chỉ nghĩ ông là mưu sĩ lừng lẫy bốn phương.

Trong thời gian này, Khương Xích Khê đã tiếp kiến ông ấy, trò chuyện cả đêm.

Vì sau khi rời khỏi nước Khương Bạch Trạch mới chọn ẩn cư, mãi đến một nghìn năm sau mới vì vợ mà tái xuất thế gian, hơn nữa Bạch Trạch là yêu quái, hiểu rõ tình cảnh của yêu tộc, tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai biết về sự tồn tại của Khương Yếm.

Vậy nên sau khi phân tích lợi và hại, Hà Thanh Phù vẫn quyết định nắm quyền kiểm soát cơ thể, hỏi cách cứu thần hồn bị vỡ vụn của cây đào yêu.

Bạch Trạch sửng sốt rất lâu, im lặng mãi mới đưa ra "Phương pháp dùng vật chết nuôi vật chết".

"Khô mộc hóa cương, nhưng đây chỉ là cách ta tình cờ nghe được, chưa từng có tiền lệ, cách thức cụ thể ta không rõ lắm, chưa thấy ai thành công."

Hà Thanh Phù gật đầu.

Sau đó, không ngoài dự đoán của bà ấy, Bạch Trạch nhìn về phía địa cung: "Nơi đó có hai con yêu quái."

"Ta vốn định giả vờ không biết, âm thầm đưa chúng đi, nhưng vì ngươi đã hỏi cách cứu yêu quái nên ta mới hỏi, ngươi định làm gì với hai con yêu quái này?"

Hà Thanh Phù giải thích: "Không làm gì cả."

"Bây giờ chúng đã là người thân của ta."

Vợ chồng Bạch Trạch nhìn nhau, muốn xuống địa cung tham quan, Hà Thanh Phù không ngăn cản, nhưng lúc này bé Khương Yếm đã ngủ say. Trên giường, hai má bé Khương Yếm ửng hồng, trông cực đáng yêu, rất muốn nhéo thử.

Vợ của Bạch Trạch - Linh Quyết nhìn chằm chằm vào bé Khương Yếm hồi lâu, trên mặt lộ vẻ trìu mến. Sau đó cô ấy quay sang Bạch Trạch, nói nhỏ vài câu.

Nghe vợ nói, Bạch Trạch có vẻ lúng túng.

Sau một hồi loay hoay, ông ấy nhìn Hà Thanh Phù rồi nói:

"Vợ ta bảo, giấu một nha đầu còn nhỏ như vậy dưới địa cung không phải cách hay, ngươi nghĩ sao về việc để chúng ta nhận nuôi cô bé?"

"Không kẻ nào dám đến nhà bọn ta quấy phá đâu."

"Đời này bọn ta không có con cái, nên sẽ đối xử với cô bé thật tốt."

Hà Thanh Phù không ngờ sẽ phát triển thế này, bà ấy nhìn khuôn mặt đang ngủ say của bé Khương Yếm, vô thức nắm lấy cây chổi bên cạnh. Bạch Trạch nhìn thấy tư thế kia, vội giơ tay lên.

"Không được thì thôi, hình như tiểu yêu này cũng chưa từng phải chịu oan khuất nào."

Trần Hi Hạc ở xa thở phào nhẹ nhõm.

Hà Thanh Phù cũng thả lỏng.

Bà ấy yêu cầu Bạch Trạch không được tiết lộ sự tồn tại của địa cung và hai con yêu quái, Bạch Trạch đồng ý ngay lập tức. Sau đó ông ấy biến về bản thể, cho vợ mình ngồi lên lưng rồi bay đi.

Bé Khương Yếm ngủ không được ngon, mơ màng mở mắt, Hà Thanh Phù vội bước đến vỗ về cô bé.

Bé Khương Yếm: "Sao người lại ở đây?"

Hà Thanh Phù: "Ta nhớ con."

"Ồ..."

Bé Khương Yếm dụi mắt, kéo chăn lên che mặt, tiếp tục ngủ.

Ngồi được một lúc, Hà Thanh Phù đứng dậy.

"Năm sau sẽ rất bận rộn, xin lỗi vì phải phiền ngươi tiếp tục chăm sóc con bé."

Bà ấy nhìn Trần Hi Hạc, Trần Hi Hạc lắc đầu: "Ta đã xem con bé như con gái ruột từ lâu rồi."

"Chăm với chả sóc gì chứ."

Hà Thanh Phù mỉm cười, quay người rời khỏi địa cung.

Khương Yếm lật trang nhật ký, nhìn thấy một đoạn cảm xúc của Hà Thanh Phù dành cho Bạch Trạch.

Trước đây sư tổ từng nói Bạch Trạch cảm thấy khí tức của ai đó trong Cục Quản lý siêu nhiên rất quen thuộc, nhưng ông không nhớ là ai, ta cũng chẳng quan tâm lắm.

Bây giờ ngẫm lại, hình như người đó là ta.

Thời gian thật sự rất kỳ diệu. Bạch Trạch cách đây một ngàn năm và Hà Thanh Phù cách đây một ngàn năm đã từng gặp mặt, điều đáng ngạc nhiên là nhờ năng lực của ta mà vợ Bạch Trạch mới có thể sống tiếp, cũng vì thế mà Bạch Trạch đã hy sinh cơ thể mình hóa thành lá bùa tặng cho Cục Quản lý siêu nhiên.

Mà hôm nay, để ngăn chặn vận mệnh của Yếm Yếm, ta đã vượt cả hàng ngàn năm để gặp ông.

Hà Thanh Phù viết lời kết: Nếu Bạch Trạch đi theo dòng thời gian này, có nghĩa là ta đã thành công.

Nhưng ta vẫn không biết mình nên làm gì.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 258
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...