Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 62

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Bảy giờ rưỡi.

Khương Yếm nghe thấy tiếng chơi bài ở bên ngoài nên đứng dậy đi xuống tầng.

Một tay Vương Chức Hoa sờ lá bài, tay còn lại đè xấp tiền lẻ, miệng thì hét to lấy thêm chút đậu phộng với bia. Khương Yếm cầm túi rác đi ngang qua thì bị Vương Chức Hoa cản lại.

"Cô gái, cô có biết cửa hàng tiện lợi ở đâu không?"

Khương Yếm: "Không biết."

Vương Chức Hoa buông tay ra, Khương Yếm cũng vứt túi rác rồi quay người lại, hơi do dự nhìn về phía bàn chơi bài.

Thật ra Vương Chức Hoa vẫn luôn tò mò về nghề nghiệp của Khương Yếm, cộng với cái chết của những người ở nhà tập thể trong nửa năm nay, thím ấy bắt đầu tin vào mấy thứ đó, lúc thấy dáng vẻ có chuyện muốn nói của Khương Yếm, thím ấy bèn đưa bài cho một cụ ông đang xem bên cạnh, sau đó kéo Khương Yếm sang một bên.

"Cô nói thật cho tôi biết đi, cô cố ý đến đây để thuê phòng là vì đã thấy những thứ không nên thấy đúng không?"

Khương Yếm gật đầu.

"Có chút."

Vương Chức Hoa tái mặt: "Thấy được gì rồi?"

Khương Yếm khoa tay múa chân: "Một cô gái cao chừng này đang ngồi trên tay vịn, dang rộng tay như muốn nhảy xuống."

Vương Chức Hoa không biết Khương Yếm với Thẩm Hoan Hoan quen nhau, tất nhiên cũng chẳng biết Khương Yếm đã nghe chuyện của Trần Nhiên Y, mà những gì Khương Yếm đang nói chính là thông tin mà Vương Chức Hoa đã đề cập với Thẩm Hoan Hoan vào buổi sáng.

Vương Chức Hoa kể rằng mấy ngày trước khi chết, Trần Ngưng luôn ngồi trên tay vịn giống như con chim, trước đó Trần Nhiên Y cũng làm những hành động y vậy.

Thế nên nghe Khương Yếm nói thế, mặt Vương Chức Hoa mới tái xanh.

"Thật sự có quỷ sao?"

Khương Yếm nói tiếp: "Tôi còn thấy người phụ nữ sống ở 709 làm hư dây điện rồi bị thiêu chết trong biển lửa."

Vừa dứt lời, Vương Chức Hoa không chỉ lộ ra vẻ sợ hãi, mà còn hiện lên vẻ khôn khéo.

"Tôi không làm hại cô ta, cô ta sẽ không làm hại tôi phải không?"

Khương Yếm: "Tất nhiên sẽ không, cô ấy chẳng hại ai cả."

Vương Chức Hoa thở phào nhẹ nhõm.

Qua hồi lâu, sắc mặt của thím ấy cũng tốt hơn nhiều, sau đó sờ cằm nói: "Tôi đã nói là tự sát, thế mà người nhà cô ta lại trách tôi gạt tiền tôi! Cô gái à, lời của cô có thể dùng làm bằng chứng được không, để thẩm phán nghe ấy?"

Khương Yếm lắc đầu: "Tôi không đủ thông tin, chẳng thể nói chuyện với cô ấy, cũng không thể bảo cô ấy báo mộng cho thẩm phán được."

Bắt đầu rồi bắt đầu rồi.

Cười chết, lại bắt đầu bịa chuyện rồi.

Bên Thẩm Hoan Hoan thì dùng tình cảm chân thành và tình yêu (tiền) để lay động lòng người, còn Khương Yếm chỉ toàn nói nhảm hahahahaha.

Nói nhảm cũng được, tạo dựng hình tượng bịp người khắp nơi cũng chẳng sao, người thường sẽ không tìm hiểu sâu mấy chuyện kiểu vậy, sau này cũng quên dần thôi.

Vương Chức Hoa vội vã hỏi: "Cần tin tức gì?"

"Tin chuẩn, sự thật có thể đánh thức ý thức của cô ấy, tốt nhất là ký ức để lại ấn tượng sâu sắc nhất mà cô ấy đã trải qua."

Vương Chức Hoa cau mày suy nghĩ.

Thực ra thím ấy không tin Khương Yếm lắm, nhưng những gì Khương Yếm nói đều đúng, ít nhất là nó phù hợp với trạng thái tâm lý của thím ấy. Nói đi cũng phải nói lại, dù có nói cho Khương Yếm chuyện của Trần Ngưng thì thím ấy cũng chẳng thiệt gì cả.

Một giao dịch chắc chắn có lợi.

Nhưng điều Khương Yếm muốn là trạng thái tâm lý này của Vương Chức Hoa.

Chỉ trong chốc lát, Vương Chức Hoa đã nhớ ra điều gì đó, bởi vì chuyện này để lại ấn tượng sâu sắc cho dì ấy.

"Chắc cô không biết, con chó cắn chết Hà Sấu Ngọc là do Trần Ngưng nuôi." Vương Chức Hoa nói: "Con chó đó rất dữ, gặp ai cũng muốn cắn, nếu không phải Trần Ngưng chết thảm, người trên tầng sợ phạm vào kiêng kị, không thì tôi đã đuổi nó đi từ lâu rồi.

Mặc dù Khương Yếm đã biết được chuyện này, nhưng cô vẫn vờ như không biết mà gật đầu.

"Nhưng may mà tôi nuôi được ba bốn tháng thì nó đã bị Trương Thiêm mang đi." Vương Chức Hoa nói tiếp: "Anh ta nói nếu trói con chó đó ở ngoài phòng thì sẽ khiến mọi người sợ hãi, anh ta không muốn Hà Sấu Ngọc bị làm phiền."

"Ôi, đi xa rồi đi xa rồi, chúng ta nói về Trần Ngưng ha."

"Nói thật thì tôi vẫn luôn cảm thấy khó hiểu." Vương Chức Hoa nuốt nước bọt, bày tỏ những mối nghi của mình: "Chẳng có lý do gì để Trần Ngưng nuôi con chó đen to lớn kia cả."

Khương Yếm: "Tại sao?"

"Bởi vì Trần Nhiên Y sợ chó."

Vương Chức Hoa giải thích: "Khi còn nhỏ con bé đó đã bị chó cắn, vậy nên vừa thấy chó đã sợ tới mức không đi nổi, nhưng Trần Ngưng lại chẳng quan tâm lắm, vào năm Trần Nhiên Y thi tuyển cấp ba thì đã mang con chó đó từ quê nhà lên đây."

"Nó thường bị trói ở bên ngoài nhà 709, vì phòng họ ở trên tầng bảy nên tôi cũng chẳng để ý. Con chó đó cũng không thường sủa, nên dần tôi đã quên mất nó."

Vương Chức Hoa nhớ lại: "Nhưng vào cuối tuần trước khi Nhiên Y thi, con chó kia đột nhiên sủa suốt buổi chiều, khiến tôi khó chịu. Có người thuê phòng nhờ tôi đi xem thử, thế là tôi lên đó kiểm tra."

Vương Chức Hoa nói: "Đó là lần đầu tôi thấy con bé Nhiên Y khóc."

"Ngày thường con bé rất hiểu chuyện, lễ phép, lại học giỏi, lúc cười lên cực xinh, gặp ai cũng cười, tôi còn nghĩ tương lai của nó sẽ rất xán lạn, thi thoảng tôi cũng lén cho con bé chút đồ ăn vặt." Trong thoáng chốc, giọng điệu Vương Chức Hoa dần trở nên tức giận: "Nhưng con bé đó lại bị chó mẹ ruột nuôi dọa đến mức đứng khóc ở cửa, chẳng dám ra ngoài, chỉ cần vừa di chuyển thì con chó kia sẽ gâu lên, như thể đó chỉ là chó do Trần Ngưng nuôi, còn Nhiên Y không phải chủ nó vậy!"

Vương Chức Hoa bĩu môi: "Sau đó tôi dùng chổi đuổi nó, cuối cùng còn đạp nó mấy đá. Tôi muốn dạy Nhiên Y cách đánh con súc sinh này, nhưng kết quả con bé lại sợ đến mức không nói nên lời, tôi cũng chẳng làm khó con bé nữa."

"Sau đó thì sao?" Khương Yếm hỏi.

Vương Chức Hoa vẫn chưa đề cập đến Trần Ngưng, nên hẳn là còn phần tiếp theo.

Vương Chức Hoa lục túi quần rồi móc ra một điếu thuốc: "Nói cũng thật đúng lúc, hôm đó Trần Ngưng về đột xuất vì được tan làm sớm hơn nửa tiếng, tôi nghĩ vừa hay có thể khuyên cô ta vứt con chó đi, nhưng cô ta lại làm như không nhìn thấy tôi rồi túm cổ áo lôi Nhiên Y vào nhà, tát con bé mấy cái, tiếng chát chát ấy khiến mặt tôi cũng đau theo."

"Nhưng cuối cùng tôi cũng biết tại sao Trần Ngưng nhất quyết muốn nuôi con chó đó rồi."

Vương Chức Hoa nói đến nước miếng văng tứ tung, miêu tả cực kỳ sống động cuộc đánh đập hôm đó của Trần Ngưng.

"Trần Nhiên Y! Mày ở cửa làm gì hả?" Trần Ngưng kéo Trần Nhiên Y ra xa mấy mét, khóe mắt muốn nứt toác ra.

"Bài tập về nhà làm xong chưa? Mày có chắc chắn thi đứng hạng nhất không? Tao ở ngoài kiếm tiền, còn mày báo đáp tao vậy à? Còn dám chơi, dám chơi, dám chơi này! Tao đúng là xui xẻo tám đời mới sinh ra một đứa như mày. Mày thề đi, mày còn dám chơi nữa không?"

"Nếu không phải mang thai thì tao đã tìm được đàn ông tốt để gả cho rồi! Tao phải sống cuộc đời khốn khổ này là vì ai? Tất cả là tại mày, Nhiên Y, nói cho mẹ mày nghe đi, mày có trái tim không hả?"

"Chó? Mày còn có gan nói tới chó, cái lần mày bị chó cắn không phải là do mày muốn đi chơi à, tiền đó tao phải nhịn ăn nhịn mặc mới có được, mẹ mày làm việc dễ dàng quá ha? Tao phải đặc biệt về quê chọn chó cho mày, tao làm vậy là vì ai? Còn không phải muốn mày tập trung học hành sao? Mày ở nhà học không được à? Tại sao một hai phải ra ngoài?"

Vương Chức Hoa hít một hơi thuốc, lâu vậy rồi mà thím ấy vẫn còn nhớ những lời Trần Ngưng đã nói là do lúc Trần Nhiên Y bị đánh, thím ấy đã nhìn thấy.

Khi đó, hai mắt Trần Nhiên Y ngấn nước, nhưng cô nhóc lại không khóc, dù rất đau vẫn chẳng xin câu nào.

Trong lời kể của Vương Chức Hoa, Trần Ngưng nói mà không lựa lời, từng câu như lưỡi dao sắc bén đâm vào tim con gái ruột của mình.

Cô ấy chuyển từ con gái muốn đi chơi sang ra ngoài hẹn hò, rồi tới yêu sớm, nói cô nhóc không biết xấu hổ, rồi tới chuyện sinh con, nói đến cả số phận đáng buồn của mình.

"Có phải mày đang yêu không?" Trần Ngưng ấn đầu Trần Nhiên Y lên bàn, yêu cầu cô nhóc nhìn lại bản thân: "Còn nhỏ mà không lo học hành, dám nghĩ về đàn ông à? Bây giờ con chó này không thể quản mày nữa rồi đúng không? Nói cho mẹ mày biết đi, mày đang yêu ai, tao đã nói bao nhiêu lần rồi, không được yêu sớm, có phải mày đã ngủ với đàn ông rồi không? c** q**n áo ra, cởi ra ngay! Mẹ mày không muốn mày khổ, nhưng tại sao mày lại không chịu nghe lời?"

"Không yêu đương? Đã không yêu đương thì tại sao lại muốn ra ngoài? Muốn hít thở không khí? Tại sao mày lại muốn hít thở không khí? Cả cuộc đời của mẹ mày chưa từng thấy gió, còn mày lại muốn hít thở chút không khí à? Mày còn muốn làm gì, vẻ mặt của mày là thế nào, mày còn muốn làm gì, nói, nói mau!"

"Mẹ làm thế cũng vì muốn tốt cho mày, đợi mấy năm nữa đậu vào một trường đại học tốt, mày sẽ phải cảm ơn tao đấy! Không phải nói thích đọc sách à? Không phải nói muốn làm bác sĩ à? Mày phải cố gắng học vì mẹ của mày, làm bác sĩ rất khó, mày phải nỗ lực nhiều hơn mới được, cho nên mày có thể đứng đầu lớp trong kỳ thi lần này đúng không?"

"Mẹ đã nỗ lực nhiều như vậy, con có thể cố gắng hơn nữa vì mẹ không?"

"Này, Nhiên Y nói cho mẹ biết đi, được chứ?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 62
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...