Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 203

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hình thức thông qua của nhà ma khá thú vị, ban đầu họ cứ tưởng sẽ có bẫy.

Có điều hình thức nào thì cũng chỉ là đổi vẻ ngoài, việc cần làm trước tiên là phải tìm manh mối liên kết câu chuyện.

Tất cả bắt đầu suy nghĩ về câu nói của người đàn ông.

"Tính công kích càng lúc càng mạnh?"

Thẩm Hoan Hoan ngần ngừ: "Ý anh là… Vợ anh tấn công anh ư?"

Người đàn ông không hề thúc giục, kiên nhẫn chờ hồi đáp, rốt cuộc cũng có người lên tiếng, anh ta vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, vợ tôi điên rồi!"

Không đợi họ truy hỏi, anh ta giải thích ngay: "Vợ tôi tên là Dương Thư Mai, nói ra cũng không sợ cô cậu chê cười, trước khi kết hôn tôi với Tiểu Mai không hề có tình cảm với nhau, hai chúng tôi đều bị người nhà ép cưới nên cũng cố mà sống. Sau khi Tiểu Mai có thai, mối quan hệ giữa chúng tôi ngày càng tốt, chúng tôi bắt đầu có tình cảm với đối phương."

"Ai ngờ, lúc tình cảm đang thăng hoa thì xảy ra chuyện."

Nói tới đây, người đàn ông thở dài một hơi, anh ta băng qua đống hộp đồ ăn sẵn bốc mùi khó ngửi, cầm bình nước ấm lên.

Anh ta hỏi: "Cô cậu có muốn uống nước không?"

Mọi người lắc đầu, người đàn ông tự rót nước cho mình.

Uống nước xong, anh ta nhắm mắt để bình tĩnh lại, có lẽ đang nhớ về kí ức đau buồn nào đó, đôi mắt anh ta đỏ hoe: "Có lần chúng tôi ra ngoài hóng gió, Tiểu Mai chứng kiến một vụ tai nạn xe hơi, cô ấy vô cùng hoảng sợ, con gái chúng tôi sinh non, con bé nhỏ xíu, mặt còn không lớn bằng bàn tay tôi, mắt thì nhắm tịt. Tôi cầu xin bác sĩ nhất định phải cứu sống con bé, nhưng con tôi vẫn không qua khỏi. Sau khi con gái qua đời, Tiểu Mai hoàn toàn thay đổi."

"Mới đầu là thức trắng đêm rồi đi tới đi lui trong nhà, tôi thường xuyên phát hiện cửa phòng ngủ bị mở ra khi đi tiểu đêm. Cô ấy sẽ ngồi bất động ở sofa trong phòng khách, hoặc đứng ở quầy bar trong bếp, thời điểm đó cô ấy vẫn còn yên tĩnh, tôi cũng chỉ có thể đỡ cô ấy về phòng, nhưng sự việc lại không chuyển biến tốt."

"Tiểu Mai dần trở nên gắt gỏng, cáu kỉnh. Cô ấy thích trốn trong bóng tối, nhìn tôi bằng đôi mắt long lanh xinh đẹp kia, sau đó nhân lúc tôi không để ý, cô ấy sẽ lao ra tấn công tôi."

"Tôi biết Tiểu Mai oán hận tôi, nếu hôm đó tôi không dẫn cô ấy đi dạo thì cô ấy sẽ không sinh non, nhưng tôi thực sự không thể chịu nổi nữa."

Hốc mắt người đàn ông sâu hoắm, quầng thâm dưới mắt cho thấy anh ta vô cùng mệt mỏi, anh ta ngửa đầu uống cạn ly nước trong tay, nói với vẻ suy sụp: "Cô ấy không chỉ tấn công tôi mà còn tấn công những người tới đây. Tính công kích của cô ấy rất mạnh, dù là ba mẹ hay đồng nghiệp của tôi, thậm chí là bạn thân cô ấy đều bị cô ấy cắn tới chảy máu đầm đìa. Bây giờ không ai dám đến nhà chúng tôi nữa, ai cũng biết vợ tôi bị điên, công việc và các mối quan hệ của tôi bị ảnh hưởng rất nhiều."

Khương Yếm liếc người đàn ông, chẳng nói gì.

"À đúng rồi, đây là vết thương hồi tuần trước." Người đàn ông như nhớ ra chuyện gì, cuộn ống quần của mình lên.

Họ nhìn theo, sắc mặt ai nấy cũng hiện lên vẻ nghiêm trọng.

Đôi chân gầy gò của người đàn ông đầy những vết sẹo, có vết bầm, có vết bỏng, xanh xanh tím tím. Song điều đáng sợ nhất là những dấu răng dày đặc, trải dài khắp chân anh ta.

Nghiêm trọng nhất là vết thương ở đùi phải, được quấn băng gạc rất dày, trên lớp vải trắng có thể thấy lờ mờ vết máu đã khô.

"Thứ sáu tuần trước tôi vừa hoàn thành công việc của mình, từ khi Tiểu Mai nổi điên, tôi không muốn về nhà chút nào, tôi muốn đưa vợ đến bệnh viện tâm thần nhưng ba mẹ cô ấy không đồng ý, họ có cách khiến tôi phải nghe theo, nên tôi chỉ có thể về nhà."

Người đàn ông nói: "Hôm đó, tôi dọn sơ cái nhà vừa bừa vừa bẩn, dọn xong, tôi ngồi liệt trên sofa. Tôi thật sự rất cần được nghỉ ngơi, đã lâu lắm rồi tôi chưa được nghỉ ngơi một cách tử tế, vợ tôi lại không ở tầng một, quỷ tha ma bắt, tôi mất cảnh giác. Tôi nghĩ mình chỉ cần ngủ năm phút, chỉ năm phút là đủ rồi, vậy mà tôi lại ngủ quên, tôi bị đau nên mới tỉnh dậy!"

"Khi ấy Tiểu Mai trói tôi trên sofa, cô ấy lấy thứ không biết kiếm ở đâu ra quấn quanh cổ tôi, quấn lâu đến nỗi tôi sắp bị hun chết bởi cái mùi máu tanh tưởi trên thứ đó, cuối cùng cô ấy cũng quấn xong, rồi Tiểu Mai mang tới một cái chậu sắt to, xúc từng thìa thịt trong chậu đút cho tôi, tôi mà phản kháng là bị cô ấy dùng móng tay cấu xé chân tôi."

Thẩm Tiếu Tiếu bị cuốn theo cảm xúc của người đàn ông, sau lưng em đổ mồ hôi lạnh, em nuốt nước miếng, dè dặt hỏi: "Không phải anh ăn thịt người đó chứ?"

Người đàn ông cười như khóc: "Đó là cuống rốn còn tươi."

"Mà thứ quấn trên cổ tôi cũng là cuống rốn, có biết Tiểu Mai lấy thứ đó ở đâu không? Cô ấy giết một người phụ nữ có thai!"

Người đàn ông cố giữ cho bản thân bình tĩnh.

Khương Yếm hỏi anh ta: "Anh thấy thi thể của người phụ nữ có thai đó à?"

Người đàn ông cụp mắt: "Không, nhưng tôi chắc chắn."

"Lúc đó trong nhà có một vũng máu, không phải của tôi hay Tiểu Mai."

Khương Yếm hỏi: "Sao anh xác định được?"

Người đàn ông im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Bởi vì cô ấy từng ăn sống con chim mà chúng tôi nuôi, tôi tận mắt nhìn thấy."

"Cô ấy rất thích ăn nó."

Giọng Khương Yếm thờ ơ: "Anh chắc chắn những gì anh nói hoàn toàn là thật chứ?"

Người đàn ông gật đầu.

"Tôi nói thật, chờ cô cậu gặp Tiểu Mai thì sẽ hiểu… Tôi thật sự không chịu được nữa, Tiểu Mai vẫn đang trốn ở đâu đó trong nhà, tôi không tìm thấy, cũng không dám tìm. Tôi cầu xin cô cậu hãy tìm cô ấy, dù ba mẹ cô ấy… Cô ấy phải đến bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị."

Khương Yếm nhìn d*c v*ng trên đỉnh đầu người đàn ông, không nói gì nữa.

Anh ta không nói dối.

Ít nhất là đứng từ góc độ của anh ta thì mọi chuyện anh ta nói đều là sự thật, dù có che giấu vài điều.

Họ nhìn nhau, nhận yêu cầu của người đàn ông.

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, anh ta chỉnh lại quần áo, xách hộp đồ ăn sẵn chuẩn bị đi ra ngoài: "Tôi không quấy rầy cô cậu làm việc nữa, ba tiếng sau tôi sẽ quay lại đón Tiểu Mai."

Nói rồi người đàn ông đẩy cửa chính, bước nhanh như chạy trối chết ra khỏi căn biệt thự rách nát này, không ngoảnh đầu lại lấy một lần.

Họ đưa mắt nhìn người đàn ông rời đi, bầu không khí hơi căng thẳng.

Một lát sau, Thẩm Hoan Hoan nói: "Người đàn ông này rất ích kỉ, anh ta coi trọng hình tượng của mình hơn sức khoẻ của Tiểu Mai."

"Hơn nữa căn biệt thự bẩn tới cỡ này, có lẽ đã mấy ngày rồi anh ta không về."

"Trạng thái tinh thần của Tiểu Mai chắc hẳn có liên quan đến anh ta."

"Có điều chuyện quan trọng bây giờ là phải tìm được Tiểu Mai và khống chế cô ta." Thẩm Hoan Hoan nói: "Dù sao nhiệm vụ ở nhà ma chỉ là bắt được Tiểu Mai, về phần mối quan hệ cụ thể của đôi vợ chồng này… có thời gian chúng ta sẽ suy xét."

Khương Yếm "ừm" một tiếng.

Mỗi người một nhiệm vụ, Khương Yếm, Thẩm Tiếu Tiếu, Ngu Nhân Vãn ở tầng một.

Triệu Kha Phổ, Mục Vọng, Thẩm Hoan Hoan ở tầng hai.

Nửa tiếng sau tập trung ở phòng khách tầng một.

"Gặp chuyện gì thì nhớ kêu thật to, cố gắng đừng hành động một mình." Khương Yếm nói thêm.

Mục Vọng gật đầu từ đằng xa.

Thẩm Hoan Hoan đưa hình nhân nhỏ cho Khương Yếm, cô cất nó vào túi quần.

Thời gian không còn nhiều, ba người nhanh chóng lên tầng hai, cầu thang đã lâu không tu sửa phát ra tiếng kẽo kẹt khó nghe, như đang giẫm phải con vịt đồ chơi.

Khương Yếm nhìn quanh tầng một một vòng, phiền não nhắm mắt lại.

Những con bọ đang bò qua bò lại trên mặt đất, thỉnh thoảng đụng vào nhau, phát ra tiếng "xuỳ xuỳ", khiến người ta dễ dàng liên tưởng đến vẻ bẩn thỉu của chúng, đôi mắt kép kinh tởm, thân bọ nhớp nháp cùng đôi cánh trong suốt.

Trông thấy Khương Yếm lặng thinh, Ngu Nhân Vãn chạy quanh tầng một, cuối cùng tìm được cái chổi ở trong bếp, em ấy nhanh chóng quét đám bọ dưới đất vào một góc.

Lúc này cả ba mới có chỗ đứng.

Ngu Nhân Vãn quét xong thì cất cái chổi vào bếp, phòng bếp cũng bẩn y chang phòng khách, hộp mỳ ăn liền không biết đã ở trong bồn rửa bát bao nhiêu ngày, nước súp màu nâu đỏ bốc lên mùi hôi thối.

Ngu Nhân Vãn đã quen với việc dọn dẹp, em ấy đeo bao tay cao su, bịt mũi đổ nước súp, sau đó mở vòi nước, dòng nước màu vàng chảy ra.

"Ùng ục ùng ục…"

Tiếng nước chảy khiến người ta cảm thấy khó chịu, không hiểu sao Ngu Nhân Vãn lại có cảm giác như ai đó đang uống thứ nước màu vàng đen này, em ấy vội vã vặn vòi nước lại.

Để tìm manh mối, Ngu Nhân Vãn bật thể chất, kéo cánh cửa bếp ấm áp ra, đi về phía Khương Yếm đang đứng.

Khương Yếm đang nghiên cứu thảm sofa, Thẩm Tiếu Tiếu thì chăm chú lục ngăn tủ trong phòng khách, Ngu Nhân Vãn đang định mở miệng gọi hai người thì chợt khựng lại.

Ấm áp…

Cánh cửa bếp.

Em ấy vội quay lại chạm vào chỗ lúc nãy, hơi đàn hồi, rất mềm mại, cánh cửa rất ấm.

Đầu Ngu Nhân Vãn phút chốc nổ tung, em ấy cảm thấy cánh cửa này như được làm từ da người, có lẽ sự thật còn đáng sợ hơn thế. Em ấy bắt đầu lần mò từ trên xuống dưới, Khương Yếm thấy hành động của Ngu Nhân Vãn, cô nhanh chân bước tới.

"Sao vậy?" Cô hỏi Ngu Nhân Vãn.

"Không đúng lắm, dù là da người vừa bị lột ra thì độ ấm cũng không phải thế này." Ngu Nhân Vãn ngoái lại.

Nghe vậy, Khương Yếm cũng đặt tay lên cánh cửa bếp, độ dày của cánh cửa không đến hai centimet, mềm mại như lụa, cô chọc mạnh ngón tay vào trong.

Máu tươi ồ ạt phun ra.

Khương Yếm vô thức lùi về sau, máu đọng lại thành vũng nhỏ dưới chân cô. Khương Yếm chần chừ bước lên, móc ngón tay vào lớp da đàn hồi ở cánh cửa, xé nó ra.

Lớp da rất dễ rách, thứ lộ ra đầu tiên là một đôi môi đỏ thắm.

Lớp da mỏng như bánh tráng bao phủ lấy đôi môi căng mọng.

Trong cánh cửa bếp chưa đến hai centimet lại nhét một người!

Ngu Nhân Vãn trợn mắt, em ấy vô thức kéo tay Khương Yếm: "Đây, đây là…"

Khương Yếm im lặng một chốc rồi khẽ nói: "Vẫn còn sống."

Đi kèm sự xuất hiện của đôi môi là tiếng th* d*c, người phụ nữ ngậm chặt miệng, phát ra tiếng thở gấp gáp, nghe rất đau đớn và đè nén, song rất nhanh cả hai lại nghe thấy tiếng "cờ rốp cờ rốp".

Ngu Nhân Vãn không rõ âm thanh này từ đâu mà có.

Khương Yếm đáp: "Cô ta đang cắn móng tay."

Người phụ nữ không nhúc nhích, cũng không giơ tay lên, nhưng dường như cái gì cô ta cũng làm được.

Người phụ nữ gầy đến nỗi có thể nhét vào được trong cánh cửa bếp chật hẹp, như một cái bánh nhân thịt được tô thêm chút màu sắc.

Ngay cả Khương Yếm khi thấy cảnh này cũng phải sững sờ trong giây lát, song cô phản ứng rất nhanh, thò tay muốn tóm lấy người phụ nữ.

Có lẽ cô ta đã phát hiện ra ý đồ của Khương Yếm, người phụ nữ bỗng nhiên bật ra những tiếng cười "he he he" the thé, như thể đang cười nhạo, hoặc cũng có thể cô ta chỉ đang cảm thấy thú vị. Tiếng cười càng lúc càng chói tai, rồi chợt im bặt khi đạt tới đỉnh điểm.

Sự im lặng chết chóc khiến người ta ớn lạnh.

Người phụ nữ chết rồi.

Khương Yếm chầm chậm hạ tay xuống, vẻ mặt cô lúng túng, giọng điệu Ngu Nhân Vãn căng thẳng, em ấy chà xát cánh tay đang nổi da gà, đè nén cảm giác khó chịu.

Em ấy nhẹ giọng hỏi Khương Yếm:

"Đây là Tiểu Mai hả chị?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 203
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...