Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 189

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mục Vọng vẫn chưa tỉnh ngủ.

Chỉ còn mấy giây nữa là phải vào công viên trò chơi, Khương Yếm không có năng lực dịch chuyển tức thời để đưa anh ra khỏi đây, chỉ đành véo anh tỉnh rồi nhét vào túi.

"Đừng ra ngoài vội."

Mục Vọng giật giật túi, ra hiệu mình đã biết.

Mục Vọng chỉ vô tình theo Khương Yếm.

Sáng nay lúc thu dọn hành lý Khương Yếm có nói cô sẽ đi Yên Châu, Mục Vọng tìm thử thì thấy cư dân mạng dành rất nhiều lời khen cho Yên Châu, nói đây là một địa điểm du lịch với phong cảnh tuyệt vời, nên anh háo hức hỏi Khương Yếm có thể để anh đến Yên Châu chơi không, tất nhiên Khương Yếm không ngăn cản, đồng ý qua loa rồi tiếp tục thu dọn hành lý.

Lúc cô chuẩn bị xong thì Mục Vọng đã biến mất, Khương Yếm tưởng anh đi mua đồ cho chuyến du lịch, hơn nữa Giang Ngữ Tình rất khắt khe về thời gian tập hợp nên Khương Yếm không nghĩ nhiều, mặc đồ chống nắng rời khỏi nhà.

Kết quả Mục Vọng không hề đi mua đồ, anh định sẽ hoàn thành chuyến đi trong hình dạng hoa đào, còn ngủ trong túi của cô để trốn vé.

Khương Yếm bất lực nhắm mắt lại.

Sau một cơn ớn lạnh, Khương Yếm mở mắt ra trong tiếng cười đùa.

Âm nhạc êm tai vang lên, đập vào mắt là cánh cổng cực kỳ rộng, sáng sủa và nhiều màu sắc, những bức điêu khắc phức tạp phủ kín khắp nơi, hai bên cổng là bức tượng hoạt hình đẹp lung linh cao gần một mét đang ở tư thế cúi chào.

Hai con búp bê mèo cực kỳ dễ thương đang vẫy tay ở quầy bán vé trước cổng, người đàn ông đeo mặt nạ hồ ly đang ôm cô gái mang mặt nạ gấu trúc khiêu vũ, cô bé ong mật có chiếc cánh sau lưng đang cầm giỏ hoa chạy vòng quanh. Bỏng mới ra lò, bùng một tiếng, mùi thơm ngọt ngào của bỏng ngô lan tỏa trong không khí. - -

Tuy chưa biết cơ sở vật chất bên trong công viên trò chơi ra sao, nhưng những thứ trước mắt khác hoàn toàn với công viên trò chơi bị bỏ hoang vừa rồi.

Có thể đây là trạng thái của công viên trò chơi trước khi bị bỏ hoang, hoặc nó đã được linh hồn phía sau cải tạo lại.

Khương Yếm thích cái sau hơn.

Những người khác không có khả năng thích ứng nhanh như Khương Yếm, đột nhiên bị đưa đến đây nên vẫn chưa có phản ứng gì, họ hít thở vài hơi trước.

Thẩm Hoan Hoan nhẹ nhàng cảm thán: "Cảm giác đột ngột đến một thế giới khác thật kỳ lạ."

Thẩm Tiếu Tiếu nhìn xung quanh: "Đúng vậy, mà ở đây hoành tráng quá."

Những con búp bê mèo ở quầy bán vé tiếp tục vẫy tay chào mấy người, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy động tác của chúng rất giống copy paste, tựa như kim đồng hồ đung đưa qua lại, nhìn lâu sẽ thấy khó chịu, nên mọi người đều dời tầm mắt sang chỗ khác.

Thấy có khách tới, một cậu bé mặc lễ phục chạy về phía họ.

"Chị ơi, các chị có muốn mua bóng bay không?"

Cậu bé chạy nhanh đến mức chân không chạm đất, dường như bó bong bóng đủ màu sắc kia đang đưa cậu bé bay lên trời.

"Cẩn thận." Thẩm Hoan Hoan đỡ lấy cậu bé đang lao về phía mình như quả đạn pháo.

Cậu bé đứng vững nhờ tay của Thẩm Hoan Hoan: "Cảm ơn chị!"

"Các chị có muốn mua bóng bay không? Bóng bay của em chất lượng cao mà giá lại rẻ, trẻ em nào cũng thích!"

Thẩm Hoan Hoan vô thức nhìn Khương Yếm, Khương Yếm tiếp chuyện: "Bóng bay của em bao nhiêu tiền?"

Cậu bé giơ ba ngón tay lên: "Chỉ ba xu trò chơi thôi!"

Khương Yếm hiếm khi sửng sốt.

Thẩm Tiếu Tiếu ở bên cạnh cũng nuốt nước bọt.

Bởi vì ngón tay cậu bé giơ lên ​​không phải ngón tay của cậu bé, mà là ba ngón tay của trẻ con bị chặt đứt.

Mỗi ngón tay vừa trắng vừa ngắn, trông rất mềm mại, nếu bỏ qua tình huống nó xuất hiện thì mấy ngón tay này hẳn là của một đứa trẻ được nuông chiều.

Một lúc sau, Khương Yếm hỏi: "Làm sao để kiếm được xu trò chơi?"

Cậu bé hồn nhiên trả lời: "Tự cắt thôi."

Khương Yếm im lặng, cuối cùng lắc đầu: "Tạm thời thì không mua, khi nào cần mua bọn chị sẽ tìm em."

Cậu bé không quấn lấy người khác, khi bị từ chối, cậu bé tiếc nuối cất ngón tay vào: "Được thôi."

"Dù sao các chị cũng sẽ đến tìm em."

Sau đó cậu bé vừa hát vừa chạy đi.

Mấy người đứng nhìn cậu bé rời đi, nhà ngoại cảm mới gia nhập lau mồ hôi trên trán, do thân hình to lớn nên cứ đi mấy bước, anh ta lại phải dùng khăn tay lau trán, trông rất vất vả.

"Người tới không phải người tốt."

Mồ hôi của anh ta nhiều tới mức chiếc khăn bắt đầu nhỏ giọt, anh ta vắt chiếc khăn, lấy một cặp mai rùa hình lưỡi liềm từ trong túi ra rồi ném xuống đất.

Nhìn quẻ bói một lúc, trán anh ta lại bắt đầu đổ mồ hôi: "Mau vào trong thôi, mười phút nữa sẽ có chuyện xấu."

"Nếu chúng ta cứ ở lại đây, mọi người đều hoảng hốt... Có lẽ là sợ hãi, trong đó tôi là người sợ nhất."

Rồi anh ta nhặt mai rùa lên, lại tung thêm lần nữa.

"Sau khi vào công viên giải trí..."

"Mọi người đều sốc đến mức không cử động nổi." Mồ hôi anh ta chảy ròng ròng: "Trong số đó, tôi là người cử động ít nhất."

Người đàn ông này tên là Triệu Kha Phổ, khi tự giới thiệu, anh ta nói anh ta giỏi bói toán, nhưng khả năng bói toán của anh ta khác với người bình thường, anh ta có thể cảm nhận được cảm xúc của mọi người mười phút sau.

Nghe những gì Triệu Kha Phổ nói, mọi người đều do dự.

Bọn họ đã từng thực hiện rất nhiều nhiệm vụ, tình huống thế nào mà có thể dọa họ đến mức bất động…

Ít lâu sau, Khương Yếm phá vỡ sự im lặng.

"Đi thôi."

Thẩm Hoan Hoan cũng tiếp lời: "Bây giờ là ba giờ mười." Cô nàng chỉ vào tờ thông báo ở phòng bán vé: "Ba giờ mười lăm sẽ không vào cổng được nữa."

Thế là mọi người không lề mề, nhanh chóng đến phòng bán vé.

Bảng thông báo cho biết hôm nay là thứ tư, miễn phí vé vào cổng, sau khi chụp ảnh mỗi người, búp bê mèo đưa cho mỗi người hai tấm vé.

Một cái to bằng lòng bàn tay, một cái to bằng nửa lòng bàn tay.

Thẩm Hoan Hoan hỏi tại sao lại có hai vé, nhưng búp bê mèo không giải thích mà đẩy họ về phía cổng.

Bên trong cổng phát ra tiếng cười đùa, có cả tiếng cười và tiếng la hét, tất cả đều là giọng của trẻ con, kiểu giọng non nớt nhưng lại vang dội.

Họ chưa kịp phản ứng thì búp bê mèo đã đẩy mọi người vào cổng.

Một giọng nói hào hứng vang lên:

"Xin chúc mừng tất cả các bạn nhỏ…"

"Tuổi thơ của mọi người sẽ không cô đơn nữa!"

Khung cảnh bên trong công viên giải trí hoành tráng như những gì họ dự đoán.

Vô số dải ruy băng đủ màu sắc treo đầy trên cành cây, những quả bóng bay với khuôn mặt tươi cười bay lơ lửng khắp nơi, các nhân viên trong trang phục búp bê chạy tới chạy lui, họ đẩy những chiếc xe nhiều màu sắc, trên xe là những đứa trẻ tươi cười đang giơ cao cánh tay.

Số lượng trẻ em đông hơn rất nhiều so với số trẻ mất tích, chúng đang chơi đùa trong công viên giải trí, người lớn thì chăm chú dõi theo con mình từ ngoài lan can, dường như nụ cười trên mặt họ đều xuất phát từ tận đáy lòng.

Ông lão đẩy xe kẹo cầu vồng và kẹo bông gòn đi qua đám đông, cậu bé bán bóng bay vừa nãy chỉ ngồi trên ghế đá, chán nản đung đưa chân, người bán đồ ăn vặt đang lần lượt hỏi chào từng người một.

NPC ở khắp mọi nơi.

Khương Yếm quan sát công viên giải trí này, các trò chơi trong đây được chia thành bốn khu vực, vì màu sắc chủ đạo trong mỗi khu đều khác nhau nên ranh giới khá rõ ràng.

Khu đầu tiên là khu giải trí.

Bên trong là các cửa hàng bán đồ ăn và cửa hàng bán đồ lưu niệm, còn có những mục tham quan ngắm cảnh như vòng đu quay, màu chủ đạo là màu hồng.

Khu thứ hai là khu trò chơi.

Có vòng quay ngựa gỗ, thú nhún, trò mã tấu, hình như có cả rạp chiếu phim 5D với màu chủ đạo là xanh lam.

Khu thứ ba là nhà ma.

Tất cả những gì có thể thấy là một ngôi nhà được trang trí đẹp mắt với tấm biển "Nhà Ma", khung cảnh bên trong không rõ, màu đen là màu chủ đạo.

Khu thứ tư là khu trải nghiệm phim hoạt hình.

Bên trong có hai ngôi nhà, không nhận ra đó là phim hoạt hình gì, màu chủ đạo là màu đỏ.

Khương Yếm quan sát một vòng xung quanh để chắc chắn mình không bỏ sót khu nào, sau đó lại nhìn vào tấm vé trong tay.

Cả hai tấm vé đều có sáu chỗ để đóng dấu, hình như dành cho sáu trò chơi.

Nhưng cô không biết tại sao lại đưa hai vé.

Khương Yếm ngước mắt lên nhìn nhân viên trong công viên giải trí, hầu như người lớn ở đây không đi một mình, tất cả người lớn đều có trẻ em để dắt, và theo như búp bê mèo nói…

Chẳng lẽ cô phải đi cướp một đứa trẻ à?

Khương Yếm vừa suy nghĩ các khả năng có thể xảy ra vừa đi về phía rìa khu trò chơi, Ngu Nhân Vãn đột nhiên gọi cô.

"Khương Khương!"

Khương Yếm quay đầu lại.

Ngu Nhân Vãn lấy ba ngón tay của trẻ con trong túi ra: "Em lấy từ chỗ cậu bé bán bóng bay, Khương Khương có muốn mua bóng bay không?"

"Cậu bé đó nói tất cả trẻ em đều thích bóng bay, tức là chúng ta có thể lừa một đứa trẻ đến đây?" Ngu Nhân Vãn đưa ba ngón tay cho Khương Yếm: "Cho chị!"

Khương Yếm ngước mắt lên nhìn Ngu Nhân Vãn.

Quả nhiên không phải ảo giác của cô, sau khi Ngu Nhân Vãn thăng cấp thì mạch suy nghĩ của em ấy giống cô, sự vô cảm cũng tăng lên, giờ đây em ấy có thể mang theo tay cụt của con người mà không hề có gánh nặng tâm lý.

Khương Yếm nghĩ một chút, từ chối lòng tốt của Ngu Nhân Vãn:

"Em cứ giữ nó trước, chắc sẽ có ích."

Ngu Nhân Vãn hơi mất mát, đành cất ba ngón tay vào, lúc này cặp song sinh và Triệu Kha Phổ cũng đi tới.

Ba người họ vừa đi tìm hiểu cách chơi trò chơi.

Thẩm Hoan Hoan nói: "Ông lão bán kẹo bông bảo đừng vội, công viên giải trí này là dành cho trẻ con, trẻ con sẽ tự xuất hiện."

"Đúng đúng." Thẩm Tiếu Tiếu nói thêm: "Ông lão còn nói, trẻ con thích quà nhất, dù chúng có thân thiết với chúng ta, chúng ta cũng không nên tùy tiện hưởng thụ tình yêu của chúng, chúng sẽ buồn."

Trẻ con…

Khương Yếm nhìn về phía cổng công viên giải trí, biểu cảm khó đoán.

Lúc này, Triệu Kha Phổ nhìn điện thoại: "Sắp đến rồi, còn hai phút nữa là hết mười phút, chuyện làm mọi người khiếp sợ sắp xảy ra rồi, mau chuẩn bị sẵn sàng!"

Thẩm Tiếu Tiếu nặng nề gật đầu, thận trọng nhìn xung quanh.

Khương Yếm giấu vẻ mới lạ trong mắt đi.

Cô đã đoán được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì rồi.

Nếu không phải bị cướp hay bị lừa, vậy thì mấy đứa trẻ đó chỉ có thể tự mình tìm đến.

Về chuyện trẻ con sẽ làm gì để khiến mọi người khiếp sợ…

Trong khoảnh khắc cổng công viên giải trí bị đóng lại, Khương Yếm nhanh chóng ném hoa đào nhỏ trong túi sang một bên, cô thì thầm: "Tình huống đặc biệt, cậu không thể trốn được."

"Sau khi biến hình thì nói cấp trên mới sắp xếp cậu tới đây, cậu dùng đạo cụ đặc biệt tiến vào công viên giải trí, tìm được chúng tôi."

Lý do thật hay giả không quan trọng, có người tin là được, dù sao Cục Quản lý siêu nhiên cũng che giấu giúp.

Khương Yếm vừa nói xong, mấy đứa trẻ đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Một phiên bản nhỏ của Thẩm Hoan Hoan mặc bộ váy dài màu trắng đang đứng trước cánh cổng đầy màu sắc, vẻ mặt điềm tĩnh không phù hợp với lứa tuổi, dường như cả người cô bé đang hòa vào ánh mặt trời, cô bé lẳng lặng đứng đó, nhìn thẳng vào phiên bản trưởng thành của mình.

Cô bé đang đẩy chiếc xe lăn, Thẩm Tiếu Tiếu khoảng sáu bảy tuổi yếu ớt ngồi trên xe lăn, khác với sự trầm lặng của Thẩm Hoan Hoan, trên mặt cô bé này chẳng có biểu cảm gì, dù dựa rất gần vào bé Hoan Hoan nhưng cô bé không hề có cảm giác tin tưởng hay lệ thuộc, chỉ cúi đầu ôm con thỏ bông xinh đẹp trong tay, chẳng nói lời nào.

Bé Ngu Nhân Vãn trông có sức sống hơn nhiều, khuôn mặt bé như một con mèo nhỏ, trên khuỷu tay và đầu gối đều có vết bầm tím, khi cô bé liếc nhìn hai chị em trông khá giàu có kia, cô bé "hừ" khinh thường, đưa tay về phía cô bé trắng ngần đang mặc cung trang ở phía bên phải.

"Tớ có thể bắt cá, trèo cây, cậu chơi với tớ đi, nếu không tớ sẽ véo mặt cậu!"

Phiên bản Khương Yếm lúc sáu, bảy tuổi búi tóc hai bên, treo một chùm chuông nhỏ trên búi tóc, khi lắc đầu sẽ kêu leng keng, giờ đây sự phúng phính của trẻ nhỏ trên mặt vẫn chưa biến mất, trông vừa mềm vừa muốn véo…

Cô bé thờ ơ nhìn bé Ngu Nhân Vãn, lười biếng không đáp lại, nhưng bé Ngu Nhân Vãn ưa ăn mềm không ăn cứng, giơ tay lên tấn công.

Bé Khương Yếm không vui, cô bé giữ tay đối phương: "Mẹ tôi là hoàng đế, nếu cậu còn chạm vào tôi, tôi sẽ giết cậu rồi chôn trong địa cung."

Nghe thế, Khương Yếm nhắm mắt lại.

Nhưng Ngu Nhân Vãn không để ý đến vẻ xấu hổ của Khương Yếm, em ấy siết chặt hai tay: "Từ nhỏ đã chơi trò nhập vai, không hổ là Khương Khương!"

"Mà Khương Khương lúc nhỏ ngầu thật, còn nhỏ như vậy đã muốn giết em, thậm chí còn cẩn thận chôn cất em luôn!"

Vẻ mặt Khương Yếm hơi vi diệu.

Cô ngước mắt lên, khi quay lại nhìn, cô thấy mấy cậu bé bước đến từ cổng công viên giải trí.

Bé Triệu Kha Phổ mũm mĩm từ nhỏ, đang dùng khăn tay lau đầu.

Theo sau cậu bé là hai cậu bé nữa.

Một cậu bé có vẻ ngoài đẹp trai, đôi mắt hoa đào khẽ nhếch, trông rất hào hoa, cậu bé mặc một bộ áo bào màu hồng bằng lụa gấm, áo choàng không cài chặt, thắt lưng tùy ý đung đưa giữa không trung, mái tóc dài vung vẩy theo bước chân.

Cậu bé còn lại có mái tóc ngắn hơn rất nhiều, mặc bộ quần áo đen xì, ngoan ngoãn đứng tại chỗ, mặc dù trông giống cậu bé mặc bộ đồ màu hồng, nhưng đường nét khuôn mặt mềm mại hơn nhiều, lông mi cũng rất dài, hơi cong, trông có vẻ khá ngốc.

Khương Yếm nhìn hai đứa trẻ, không biết nghĩ đến điều gì, lắc đầu.

Trường năng lượng này thú vị đấy.

Nó không chỉ thấy ký ức của mọi người mà còn có thể tái tạo lại bản thể của Mục Vọng trước khi bị đánh chết.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 189
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...