Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 165

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mèo đen mỉa mai xong, nhảy ra khỏi lòng Ngu Nhân Vãn nhảy ra rồi leo lên ngồi trên đỉnh đầu của em ấy.

Ngu Nhân Vãn nhỏ giọng biện hộ: "Linh hồn phía sau đã không còn được coi là con người nữa rồi."

"Cho nên, là tâm nó bẩn, không phải con người."

Mèo đen liếc mắt nhìn Khương Yếm một cái: "Tôi đang nói cô ta ấy."

"Cô ta có thể đoán ra cái bẫy được đặt ở đâu ngay từ cái nhìn đầu tiên khi nhìn vào gương. Điều này cho thấy đối với cô ta, cái bẫy này căn bản không có chút khó khăn nào, cô ta có thể đoán ra nó một cách dễ dàng."

"Hơn nữa cô không thấy sao, lúc nãy khi cô ta phát hiện ra chiếc gương ở hành lang, vẻ mặt rất thưởng thức."

Khương Yếm chẳng ừ hử gì. Một lúc sau, cô nói: "Cũng bình thường thôi."

Khương Yếm đảo mắt nhìn chiếc gương: "Nếu là tôi, tôi sẽ đặt một chiếc đồng hồ báo thức hình tròn trên bức tranh ở tầng 1, trên đó hiển thị thời gian hiện tại, nhưng tốc độ của nó khi chúng ta nhìn thấy chỉ là tốc độ bình thường, phải có 2 người trở lên nhìn vào cùng lúc mới nhìn ra được tốc độ thật sự của nó."

"Như vậy, chúng ta rất có thể sẽ lên đến tầng 4 vào giờ nghỉ trưa theo đồng hồ báo thức, vi phạm quy tắc số 5."

"Để khó hơn, phải xóa hết các con số trên đồng hồ treo tường hình tròn, lật ngược lại, biến mặt đồng hồ biến thành cái gương, đánh dấu các điểm thời gian ở cả mặt trước và mặt sau, như vậy, thời gian sẽ dễ dàng bị đọc sai."

"Về phần cái cầu thang này…" Khương Yếm dùng ngón trỏ chỉ vào gương,

"Linh hồn đằng sau nếu đã nghĩ đến việc đặt một chiếc gương ở cuối hành lang, không bằng đặt thêm một cái ở góc cầu thang, như vậy tôi chỉ cần dùng gương trang điểm trong tay để nhìn cảnh tượng ở phía sau chỗ đó, ánh sáng phản chiếu trên chiếc gương đó sẽ chiếu thẳng vào gương trang điểm trên tay tôi."

"Chuyện này bị tính là sử dụng thiết bị cá nhân… phản chiếu ánh sáng Mặt Trời, vi phạm quy tắc số 4."

Môi dưới của Khương Yếm câu lên, nói thêm: "Mặc dù tôi cũng sử dụng ánh sáng khi nhìn vào gương trong hành lang tầng 4, nhưng ánh sáng đã bị khúc xạ qua biết bao cánh cửa sổ, cho nên có thể coi đó là ánh sáng đã bị thiết bị công cộng biến đổi rồi."

Mèo đen: "..."

Nó trừng đôi mắt tròn xoe màu vàng nhìn Khương Yếm một lúc lâu: "Cô nhất định đừng có chết, chết rồi cũng nhớ mau mau đi đầu thai."

Ngu Nhân Vãn tóm nó từ trên đỉnh đầu xuống: "Khương Khương đương nhiên sẽ không chết."

Khương Yếm không xen lời với bọn họ.

Cô dùng chiếc gương trong tay cẩn thận ước tính góc độ, cố gắng tìm cách không bị gương soi.

Nhưng chiếc gương đó ở cuối hành lang tầng 4, chiếu sáng cả một mặt tường, chỉ cần vài người rời khỏi cầu thang thì tất nhiên sẽ bị chiếu vào.

Ngu Nhân Vãn cũng xem chiếc gương với Khương Yếm.

Trong lúc nhất thời, em ấy lo lắng: "Có thật là không có thứ gì đáng sợ như ma quỷ bò ra từ trong gương không vậy? Lỡ như nó chủ động tấn công chúng ta..."

Khương Yếm lắc đầu: "Không cần sợ."

Hà Thanh Nguyên từng nói, thiết lập bên trong trường năng lượng là một sân chơi, có nghĩa là mọi thứ ở đây đều là đang chơi trò chơi, linh hồn đằng sau là người đặt câu hỏi, chúng ta là người trả lời, trả lời sai sẽ bị trừng phạt và hình phạt là cái chết."

"Cho nên hẳn là em cũng đã phát hiện ra, hết thảy mọi thứ ở đây cũng không quá đáng sợ, ít nhất là không đáng sợ như chị tưởng tượng, bởi vì mục đích của linh hồn phía sau trước giờ không phải là dọa sợ chúng ta, mà là khiến chúng ta chết trong khi tuân thủ quy tắc."

"Hình thức này khác với tất cả các nhiệm vụ trước đó, cho tới hiện tại, chiến đấu hay truy đuổi đều chưa từng xuất hiện trong quy tắc. Việc buộc phải làm là tạo ra điều kiện tử vong nhất định cho người bình thường, vậy nên không cần lo lắng."

Vai của Ngu Nhân Vãn được thả lỏng.

Em ấy thực sự rất ghét những con quỷ trong gương, bởi vì chúng ở trong gương nên không thể xác định, bọn chúng có thể dùng bất cứ tư thế vặn vẹo nào để bò ra ngoài.

Khương Yếm lại nhìn gương một hồi, cuối cùng lắc đầu: "Quên đi."

"Bên cạnh chiếc gương có một cánh cửa sổ, có rất nhiều ánh sáng Mặt Trời, chúng ta không thể với đến đó, không có cách nào che hết ánh sáng một cách triệt để, vậy nên chỉ cần di chuyển, bóng dáng sẽ xuất hiện trong gương. Phải trốn thôi."

Nửa tầng ba và bốn có cửa sổ thông gió, Khương Yếm: "Trước tiên nhảy xuống ban công tầng ba, sau đó tìm thứ gì đó để leo lên tầng 4."

Tầng 3 là khu vực giảng dạy.

Gian phòng này hẳn là không có người, chỉ có mười bốn bộ bàn ghế.

Khương Yếm và Ngu Nhân Vãn nhanh chóng bước vào phòng học, phòng học không rộng lắm, hai người phân công nhau lần lượt lục soát các hộc bàn và tủ sắt đằng sau phòng học, không tìm thấy sợi dây nào, chỉ tìm thấy một bài kiểm tra.

Chủ nhân của bài kiểm tra tên là Ngô Mai

Ngu Nhân Vãn: "Đó là học sinh tốt nghiệp loại xuất sắc đã quyên góp bậc thang! "

Khương Yếm "ừm" một tiếng

Cô lật xem tờ bài kiểm tra này, tuy gọi là bài kiểm tra nhưng thực chất nó khác với những tờ bài kiểm tra thông thường, mà càng giống một cuộc trò chuyện kiểm tra kiến thức giữa những người bạn thân hơn, mỗi câu hỏi trên đó đều được viết tay, là chữ Khải, nét bút của người trả lời cũng rất đẹp, nhưng rõ ràng là khác với người đặt câu hỏi.

Khương Yếm nghĩ về hai mảnh giấy manh mối đã tìm thấy trước đó.

"Cho nên chủ nhân của tờ giấy đưa ra câu hỏi cho Ngô Mai và Ngô Mai phải trả lời."

Khương Yếm nhìn vào câu hỏi.

Câu hỏi 1: Nói về ấn tượng của chị với "Thủy Điệu Ca Đầu".

Thực sự là một câu hỏi rất tùy ý.

Khương Yếm cau mày nhìn xuống.

Ngô Mai: Lỗi lạc bình sinh chí, phá lãng khứ thừa phong*.

*Tạm dịch: Giữ vững chí bình sinh, dũng cảm ra khơi và cưỡi gió.

Một ghi chú nhỏ của người đánh giá: "Hừm? Em còn tưởng chị sẽ viết câu "thiên lý cộng thiền quyên"* chứ, vậy mà chị đã học xong một câu mà em không biết rồi!"

* Ngàn dặm cùng chung bóng trăng yêu kiều.

"Thôi quên đi, để em viết câu này."

Tiếp sau đó là câu hỏi thứ 2.

Lần này, câu hỏi còn tùy tiện hơn.

Câu hỏi 2: Tất cả các con sông trên thế giới này đều chảy về đâu?

Ngô Mai: Phía Đông?

Ghi chú nhỏ của người đánh giá: "Không chặt chẽ không chặt chẽ, câu hỏi này của em không chặt chẽ, không có câu trả lời chính xác. "

"Nhưng mà dòng sông ở quê hương mình chảy về hướng Đông, nên xem như chị đúng vậy. "

Câu hỏi 3: Chị nói thử xem, con sông ở quê hương chúng ta sẽ luôn chảy về hướng Đông chứ?

Ngô Mai: Không đâu.

Lời ghi chú của người đánh giá: "Em cũng nghĩ thế."

Tờ kiểm tra không dài, người ra đề sẽ luôn chừa một khoảng trống lớn ở mỗi câu hỏi để trả lời, cho nên nhìn thấy như vậy, Khương Yếm lật qua mặt kia.

Câu hỏi số 4 ở mặt sau.

Câu hỏi 4: Tại sao ở thôn Đào Nguyên lại có nhiều núi như vậy, tới giờ em còn chưa đi hết được.

Ngô Mai: Hạ Hoa, tiết học thơ trên lớp ngày hôm qua không phải đã giảng rồi sao? Mạc sầu thiên lý lộ, tự do đáo lai phong*.

*Đừng lo đường ngàn dặm, tự do đến theo gió.

Xem ra chủ nhân của chữ Khải tên là Hạ Hoa.

Khương Yếm đảo mắt nhìn qua ghi chú của câu hỏi này.

Ghi chú của Hạ Hoa: "Chị Tiểu Mai này, em thấy chị được rồi đấy, không cần phải khoe khoang trình độ văn học của mình thế đâu, ra vẻ quá nha!"

Câu hỏi 5: Sắp đến sinh nhật của chị rồi, chị sẽ ước điều gì?

Ngô Mai: Vẫn chưa biết.

Ghi chú nhỏ của Hạ Hoa: "Chị đã bỏ lỡ cơ hội được nhận quà sinh nhật đáng ra nên được nhận rồi đó. "

Câu hỏi 6: Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn tốt chứ?

Ngô Mai: Tất nhiên, chúng ta ở trên lớp lúc nào cũng đồng lòng, chị với em là thân nhau nhất.

Ghi chú nhỏ của Hạ Hoa: "Mặc dù chị nói thân với em nhất em rất vui, nhưng em vẫn muốn châm chọc vài câu. "

"Mỗi lần nói tới chuyện này em lại tức, lại chẳng không đồng lòng được chắc? Tại vì tất cả mọi người đều như nhau! Do năng lực của Ngưu Tiên mà nhà nào ở đây cũng sinh đôi một nam một nữ, nuôi con trai, hiến tế con gái, trọng nam khinh nữ. Thôn dân trong làng đều hiểu rõ!"

Tờ kiểm tra tình bạn đến đây là kết thúc.

Vì không được phép mang theo đồ dùng cá nhân của học sinh nên Khương Yếm đặt tờ giấy lại trên bàn, nhưng lúc này mèo đen nhanh chóng nhảy lên vài bước và đạp lên tờ giấy.

Khương Yếm nhướng mày.

Hít sâu vài hơi, ngay sau đó chuyện làm cho người ta kinh ngạc đã phát sinh.

Mèo đen đột nhiên biến mất tại chỗ, thay vào đó là linh hồn nửa trong suốt của Lam Lâm.

Cô ấy nhắm mắt ngồi trước bàn học, đôi mắt bị che khuất bởi mái tóc ngắn màu xanh nhạt.

Một lúc sau, cô ấy nói: "Hai người đó nằm trên bàn cùng làm xong tờ đề này."

"Chu Hạ Hoa mời Ngô Mai đến nhà cô ấy làm bài. "

"Ba ngày sau...vẫn ở cái bàn này... "

Cơ thể cô ấy càng ngày càng mờ nhạt: "Ngô Mai nói sẽ không bao giờ làm bạn với Hạ Hoa nữa. "

Sự xuất hiện của Lam Lâm giống như một giấc mơ.

Không đến nửa phút sau đã biến mất rồi.

Mèo đen lại xuất hiện tại chỗ.

Nó ngạo nghễ vươn mình: "Tất thảy mọi thứ về tôi Lam Lâm đều biết, cô ấy có thể thế hồn và hồi tưởng lại, lúc nãy cô ấy nói trên tờ giấy này có thể có thông tin, cho nên mới bảo tôi trao đổi với cô ấy. "

Thứ hạng của Lam Lâm trong Cục Quản Lí Siêu Nhiên rất cao, nguyên nhân sâu xa là ở đây.

Khương Yếm hỏi: "Hồi ức của Lam Lâm có thể kéo dài bao lâu? "

"Xấp xỉ 2 phút, nhìn thấy bao nhiêu thì nói bấy nhiêu. "

Khương Yếm gật đầu, cẩn thận ghi lại những lời Lam Lâm vừa nói.

Ban đầu cô định lục soát khu vực giảng dạy một mình, nhưng bây giờ nếu người và mèo đều đã ở đây, có đủ thời gian nên họ lại đi lục soát những phòng học khác trên tầng 3.

Nhưng sau đó lại không tìm thấy manh mối nào nữa.

Chỉ tìm thấy một sợi dây thừng và một chiếc thuyền nhỏ dài khoảng 2 mét trong tủ chứa đồ ở góc tầng 3.

Trên dây thừng có vết máu đen đã khô.

Những vết va đập trên đầu thuyền rất rõ ràng, một vết lõm có kích thước bằng gáy của một người trưởng thành.

Đặt hai vật này lại một chỗ, trông giống như một người bị trói vào thuyền bằng một sợi dây thừng, vì để cầu cứu, người này không ngừng dùng đầu đập vào mặt gỗ của thuyền, trong lúc bất lực giằng co, sợi dây để lại trên thân thể người đó vô số vết máu.

Khương Yếm nhặt sợi dây lên:

"Bên ngoài tủ chứa đồ có treo biển Tủ chứa đồ của trường, là đồ dùng công cộng, có thể sử dụng. "

Mặc dù hoàn toàn có thể bay, nhưng vì tránh bị bại lộ, Khương Yếm chỉ có thể đưa một đoạn dây thừng cho mèo đen.

Mèo đen không cần cô nói, tự giác nhảy ra ngoài ban công, nhanh chóng leo lên tầng 4.

Nó thò đầu lén nhìn ra ngoài cửa sổ khu văn phòng trên tầng bốn, nhảy tới nhảy lui mấy lần, cuối cùng nhìn thấy khung album ảnh của cô giáo Vương trên bàn làm việc.

Đây rồi.

Dây thừng bị mèo đen móc vào phía sau tủ quần áo, Khương Yếm vẫn đang ở lầu 3 kéo dây, thuận theo mà leo lên.

Vừa bước vào cửa, Ngu Nhân Vãn không còn hạn chế thể chất của mình nữa, gần như ngay lập tức, một cơn gió ngoài cửa sổ thổi vào, album ảnh đột nhiên rơi từ trên bàn xuống.

Khương Yếm nhanh tay lẹ mắt nhặt cuốn album lên.

Đối mặt với ánh mắt tranh công của Ngu Nhân Vãn, Khương Yếm mở album ra, rút ra một mảnh giấy đằng sau tấm ảnh.

"Nội quy giáo viên Trường Trung học cơ sở Vụ Hải"

Khương Yếm liếc nhanh nhìn, xác định trên đó có quy tắc cho ăn, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Cuối bảng nội quy có chữ ký của cô giáo Vương và con dấu chính thức của nhà trường, đồ dùng cá nhân không thể mang đi.

Khương Yếm chỉ có thể nhanh chóng ghi nhớ các quy tắc rồi nhét chúng lại vào trong album.

"Lỡ mất không ít thời gian rồi, chị lên tầng 1 và tầng 2 xem trước, mọi người ở đây tìm xem có manh mối gì không. "

Khương Yếm thuận theo dây thừng nhảy trở lại tầng 3, rồi theo cầu thang đi xuống.

Đến tầng 2 rưỡi, Khương Yếm lại nhìn thấy bậc thang do Ngô Mai tặng.

Cô vừa định đi xuống, đầu bỗng nhiên nảy số.

Quy tắc 2: "Không được làm tổn hại vật dụng công cộng. "

Quy tắc 4: "Không được sử dụng vật dụng cá nhân. "

Bậc thang của Ngô Mai được quyên tặng vào ngày mai nên không thể xem là vật dụng công cộng, vì vậy...

Có thể phá đi.

Khương Yếm l**m môi dưới, từ từ ngồi xổm xuống, cầm gương trang điểm gõ nhẹ vào mặt bậc thang.

Phía bên trái là đặc, phía bên phải là rỗng.

Khương Yếm lập tức lấy tay làm dao chặt vào phía bên phải bậc thang, mặt bậc thang xi măng lập tức nứt ra, giống như mở ra một không gian khác của thế giới.

Khương Yếm dời xi măng ra.

Dưới bậc là một cái váy cưới mới tinh, hai chiếc nhẫn làm bằng rơm, cùng với một bài thơ ngắn hơi lủng củng, thậm chí câu trước không liên quan gì đến câu sau.

Nó bắt đầu bằng "Tôi hóa thành gió và mưa của thế gian. "

"Tôi hóa thành gió và mưa của thế gian. "

Một câu nói bi thương không thể giải thích được, như một cô gái đang cúi đầu ngâm nga điều gì đó và mỉm cười:

"Tôi hóa thành gió và mưa của thế gian. "

"Hồ Điệp đậu lại giữa trán em. "

"Mỗi một phiến lá ngân hạnh. "

"Tôi là nỗi đau sống động mà cháy bỏng."

"Là một tình yêu trằn trọc mà thống khổ. "

"Là..."

"Là đã từng tồn tại."

"Cuộc đời rực rỡ như hoa mùa hạ, cái chết đẹp lặng lẽ như lá mùa thu."

"Chào mừng đến với Trường nữ sinh Vụ Hải."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 165
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...