Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 125

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Nếu Bình Bình phiêu lưu trên sông, như vậy em sẽ trở thành bình phiêu lưu!"

Khương Yếm nhìn thấy câu đùa nhạt nhẽo này thì cho rằng chỉ có Nhạc Nhất mới viết ra được.

Cô đặt bức tranh sang một bên, trút ngược túi hồ sơ của Bình Bình xuống.

Ngoại trừ bức tranh, bên trong chỉ có hai tờ giấy.

Trên giấy viết bệnh án của Bình Bình, tình trạng cơ thể của cô bé thực sự quá tệ, từ lúc ba bốn tuổi đã bị chặt đứt tay chân rồi nhét vào trong bình hoa, toàn bộ hoạt động bài tiết của cô bé đều thông qua một cái ống dẫn ra bên ngoài. Xương của cô bé đã nhỏ lại còn vặn vẹo, nội tạng chưa phát triển hoàn thiện, cả người đều là bệnh.

Bệnh tim, rối loạn nội tiết, viêm phổi, thần kinh suy nhược,...

Nhưng trong bệnh án lại không hề có ghi chép về cuộc giải phẫu nào, tất cả những biện pháp cứu chữa chỉ có thuốc và thuốc, các loại thuốc đắt tiền để có thể kéo dài mạng sống, thuốc kìm hãm khả năng phát triển của cơ thể, thậm chí còn có các loại thuốc cấm đầy tác dụng phụ.

Hoàn toàn như trong dự đoán.

Cô bé trong bình hoa nếu không có bình hoa thì sẽ không thể trở thành kho báu nữa, muốn giải phẫu cần phải đập vỡ bình hoa, Tưởng Hà đương nhiên không cho phép, nên Bình Bình từ nhỏ đến lớn đều dựa vào thuốc để kéo dài mạng sống.

Hồ sơ bệnh án cũng không dài, Khương Yếm chỉ mất hai ba phút đã xem xong.

Lần ghi chép cuối cùng cách đây một năm trước.

Nói cách khác, tháng năm năm ngoái, Bình Bình đã chết ở viện điều dưỡng Bạch Sơn.

Cũng trong thời gian này, Tưởng Hà bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư gan, lui về phía sau màn, bắt đầu uỷ quyền cho phó viện trưởng.

Dựa theo điều tra của thám tử tư, khi đó Tưởng Hà hẳn là đã chết, và người em gái song sinh của bà ta đã đoạt lấy vị trí viện trưởng. Bởi vì Tưởng An chưa từng quản lý viện điều dưỡng bao giờ, nên bà ta đã đóng giả thành Tưởng Hà, sau khi tiếp nhận viện điều dưỡng thì chia quyền kinh doanh ra ngoài, còn bản thân thì đứng đằng sau để thu tiền.

Nếu viện trưởng hiện tại thật sự là do Tưởng An đóng giả, vậy nguyên nhân tử vong của Bình Bình rất dễ suy đoán.

Bởi vì nguyên nhân hình tượng mà Bình Bình tất nhiên sẽ không được xuất hiện ở bên ngoài, có lẽ cô bé có một phòng bệnh đặc thù riêng biệt, mà phòng bệnh đó chỉ có những người được Tưởng Hà và Tưởng An tín nhiệm mới có thể đi vào.

Sau khi Tưởng Hà chết, Bình Bình không còn bị theo dõi 24/24 nữa, nếu Bình Bình bị Tưởng Hà nhốt vào tầng hầm bí mật nào đó, thì sau khi Tưởng An tiếp nhận viện điều dưỡng, thậm chí cũng sẽ không biết đến sự tồn tại của cô bé.

Khi Bình Bình không còn được "trân quý" như một món kho báu nữa, cô bé tử vong trong thời gian ngắn là chuyện ván đã đóng thuyền.

Trên thực tế, với tình trạng cơ thể như vậy thì lẽ ra cô bé đã sớm chết từ lâu rồi mới phải.

Không ai có thể sống nổi trong một chiếc bình hoa suốt nhiều năm như vậy, Bình Bình nhờ vào các loại thuốc cấm mới có thể miễn cưỡng sống đến chín tuổi.

Đây đã là giới hạn tuổi thọ lớn nhất của cô bé.

Khương Yếm dán kín túi hồ sơ của Bình Bình lại, bắt đầu xem đến những đứa trẻ khác.

Đầu tiên cô mở túi hồ sơ của Nhạc Nhất ra, hồ sơ bệnh án của Nhạc Nhất là dày nhất trong đám trẻ.

Một xấp thật dày.

Tất cả đều là ghi chép rút máu.

Thẩm Hoan Hoan đứng bên cạnh nhìn thấy xấp ghi chép rút máu này thì lập tức cau mày.

"Rút máu đến mức này mà vẫn còn sống sao…"

Khương Yếm cầm ghi chép nhóm máu của Nhạc Nhất đưa cho Thẩm Hoan Hoan: "Em biết nhóm máu này không?"

"RhNULL…"

Thẩm Hoan Hoan trầm ngâm một lát, ngước mắt nhìn Khương Yếm: "Em nhớ rõ nhóm máu này được gọi là nhóm "máu vàng", trong sáu triệu người mới xuất hiện một người có nhóm máu này, trên toàn thế giới cũng không có đến 50 người."

Khương Yếm nhớ lại những lời Nhạc Nhất nói với Ngu Nhân Vãn tối hôm qua, cô bé nói những y tá sau khi tỉnh táo lại tuyệt đối sẽ không để cô bé chết, bởi vì cô bé gồng gánh khả năng vận hành của cả viện điều dưỡng, túi xách hàng hiệu của các y tá cũng đều là dùng máu của cô bé để mua.

Nhìn chằm chằm nhóm máu này, vẻ mặt Thẩm Hoan Hoan giống như có chút ngập ngừng.

"Làm sao vậy?" Khương Yếm hỏi cô nàng.

Sau vài nhịp thở, Thẩm Hoan Hoan giải thích: "Em nhớ rõ ở nước ngoài có cô con gái của một phú hào giàu nhất cũng mang trong người nhóm máu này, thể trạng của con gái bà rất tệ, ba năm trước bà ấy từng đăng báo lên toàn thế giới để tìm kiếm nhóm máu này."

Khương Yếm có chút kinh ngạc: "Nội dung báo chí của ba năm trước mà em vẫn còn nhớ rõ?"

"Tin tức đợt đó khá rầm rộ." Thẩm Hoan Hoan đáp.

Khương Yếm cũng không hỏi thêm.

Cô tiếp tục xem hồ sơ bệnh án của Nhạc Nhất.

Hồ sơ bệnh án của Nhạc Nhất cực kì đơn giản, chỉ toàn là rút máu, sau đó thỉnh thoảng lại tiêm thêm một loại thuốc thần kinh vào.

Thẩm Hoan Hoan không biết nhiều thông tin về loại thuốc này, nên ba người tìm kiếm ngay tại chỗ.

Là thuốc đặc trị chứng hưng cảm.

Thẩm Hoan Hoan nhớ rõ Khương Yếm từng đề cập đến chứng bệnh của Nhạc Nhất: "Con bé kia không phải bị mắc chứng hoang tưởng sao?"

Khương Yếm "ừm" một tiếng.

Lúc trước chưa kịp nói, vì vậy bây giờ cô mới nói cho chị em song sinh biết phát hiện của mình: "Buổi chiều trong phòng bệnh chị có hỏi thăm tình hình của Nhạc Nhất, con bé và bạn của mình dường như đều không bị bệnh tâm thần."

"Nhưng kỳ quái ở chỗ, ngoại trừ Nhạc Nhất, những đứa trẻ còn lại dường như đều cảm thấy chúng thực sự mắc bệnh tâm thần."

Nhưng Khương Yếm bỗng hoang mang vài giây.

Bởi vì cô nhìn thấy bách khoa Baidu có ghi chú về loại thuốc này.

Loại thuốc này đã bị Hoa Quốc cấm hoàn toàn, tuy rằng có công dụng nổi bật trong việc điều trị chứng hưng cảm, nhưng sẽ gây ảnh hưởng đến não bộ, tiêm vào trong thời gian dài có thể dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, nhẹ thì rối loạn trí nhớ, nặng thì mất trí nhớ và trở nên ngu dại.

Thẩm Hoan Hoan cũng nhìn thấy ghi chú này, khẽ hít một hơi.

Tiêm loại thuốc đặc trị chứng hưng cảm này cho bệnh nhân không bị mắc phải.

Bọn họ không phải điều trị cho những đứa trẻ này, mà là muốn chúng bị ảnh hưởng bởi tác dụng phụ của thuốc.

"Cho nên đây chính là nguyên nhân mà bọn trẻ nghĩ rằng chúng bị bệnh tâm thần." Thẩm Hoan Hoan nói.

Khương Yếm nói tiếp: "Có lẽ chính là như vậy."

"Hơn nữa, xem xét dựa trên trạng thái tinh thần của bọn trẻ, ngoại trừ Nhạc Nhất, các em ấy đều không hề nhớ rõ những thứ mình từng trải qua ở trong đoàn xiếc thú."

Dù sao nếu như nhớ rõ, bọn trẻ cũng sẽ không ngây ngô đối với thế giới như vậy.

Buổi sáng, bọn trẻ ở trong phòng bệnh thảo luận về việc ra ngoài đi ăn xin và nhặt ve chai, Tiểu Thiên với Tiểu Gia còn cảm thấy rằng sẽ phát tài nhờ cách đó, điều này không hợp lí chút nào đối với bọn trẻ sau khi bị Tưởng Hà đầu độc tư tưởng.

Quan trọng nhất chính là, Tiểu Gia đã nhắc đến chữ "nhà" trong cuộc trò chuyện.

Cô bé nói "Trước kia tớ có xem thời sự ở nhà, trong thời sự nói rằng, nhặt ve chai và ăn xin cũng có thể sống sót, nếu chúng ta cứ nán lại đây thì kiểu gì cũng chết."

Nhà cô bé ở đâu?

Dựa theo tuổi của Tiểu Gia, thời điểm cô bé bị Tưởng Hà mua về huấn luyện căn bản không thể nằm trong ký ức được, một đứa trẻ bốn năm tuổi thì làm sao có thể nhớ rõ về tin thời sự trên TV được chứ.

Khương Yếm không cảm thấy Nhạc Gia sẽ coi chỗ ở của Tưởng Hà là nhà, nên toàn bộ kí ức của những đứa trẻ này đều bị rối loạn, tạm thời chưa biết tình huống cụ thể của Nhạc Nhất, nhưng hiện tại, cô bé có lẽ là người tỉnh táo nhất, cũng nhớ rõ nhiều thứ nhất.

Khương Yếm nói ra những suy đoán lúc này của cô cho hai chị em nghe, vẻ mặt của hai người họ đều không được tốt lắm.

Loại xiếc người này cũng ghê tởm giống như thí nghiệm trên cơ thể người, vô nhân tính vô nhân đạo.

Một lúc lâu sau, Thẩm Hoan Hoan thở dài: "Người tỉnh táo lúc này mới là người đau khổ nhất."

Haizz, vốn đang thực sự hâm mộ thiên phú của Nhạc Nhất, nhưng lúc này chỉ cảm thấy cô bé thật đáng thương.

Đúng vậy… Tôi đoán rằng Nhạc Nhất vẫn còn nhớ rõ những chuyện này cũng nhờ vào thiên phú của cô bé, khả năng kháng dược tính của nhà ngoại cảm thực sự không giống với người bình thường.

Nên hiện tại, Nhạc Nhất đang giả vờ bị bệnh tâm thần, còn những đứa trẻ khác lại bị rối loạn ký ức do tác dụng phụ của thuốc, chúng thực sự cho rằng bản thân bị bệnh tâm thần?

Đúng vậy, hơn nữa tôi cho rằng, loại thuốc đó sẽ không xoá sạch kí ức của bọn trẻ, rất có thể chúng chỉ bị thôi miên, vì vậy mà hoàn toàn quên mất những chuyện này.

Đồng tình với lầu trên, haizz, khả năng kháng dược tính của Nhạc Nhất lúc này ngược lại cũng không giúp người ta vui vẻ, thà rằng quên đoạn kí ức đó đi còn hơn.

Nhạc Nhất quả thực quá đáng thương, nhưng tôi thấy khiến người ta đau lòng nhất vẫn là Bình Bình.

Tôi cũng vậy, đau lòng nhất là Bình Bình…

Tuy rằng không nên so sánh xem ai cực khổ hơn, nhưng Bình Bình đã phải trải qua những đau khổ thật kinh khủng.

Vậy là, linh hồn đứng sau trường năng lượng không hoàn chỉnh lần này sẽ là Bình Bình sao?

Dựa vào bức tranh đó, tôi thực sự cảm thấy quan hệ của những người bạn nhỏ này rất tốt, nếu Bình Bình còn chút tình cảm mà vẫn dùng trường năng lượng của mình để săn lùng những người bạn, vậy thì sau khi tỉnh táo lại, cô bé thực sự sẽ không đau khổ sao?

Linh hồn phía sau màn làm ơn hãy là Tưởng Hà, làm ơn hãy là Tưởng Hà…

Nhưng có cầu khẩn thì cũng vô ích, bởi vì linh hồn phía sau màn đã được định sẵn.

Khương Yếm lại mở túi hồ sơ của đứa trẻ khác ra.

Cô đặt tất cả hồ sơ bệnh án của bọn trẻ ở cạnh nhau để xem cùng lúc.

Đúng như phòng livestream dự đoán, tác dụng của thuốc không thể xoá bỏ hoàn toàn kí ức của người ta, những đứa trẻ này bị đưa đến phòng trị liệu tâm lý vào định kì mỗi thứ tư hàng tuần, tên của hạng mục chính là "thôi miên tỉnh ngộ".

Xét theo những thông tin đã nắm được đến giờ, loại "thôi miên tỉnh ngộ" này có lẽ là để khiến bọn trẻ quên đi toàn bộ những chuyện đã trải qua ở đoàn xiếc thú, sau đó lại nhồi nhét vào đầu bọn trẻ một đoạn kí ức ngắn chưa từng xảy ra.

Ví dụ như bọn chúng đã từng có nhà, hoặc ví dụ như bọn chúng bị người nhà vứt bỏ ở viện điều dưỡng.

Vấn đề dần được làm rõ.

Đã có bác sĩ thôi miên bọn trẻ, vậy thì anh ta tất nhiên biết được bọn trẻ đã trải qua cái gì.

Cho nên bác sĩ này chính là đồng lõa với Tưởng Hà, vậy nếu như Tưởng Hà đã chết, viện trưởng hiện tại là Tưởng An mạo danh thế thân, mà tên bác sĩ này thực sự không phát hiện ra hay sao?

Dù sao Tưởng Hà cũng đã cắt đứt mọi quan hệ cùng với họ hàng người thân từ lâu, bà ta và Tưởng An lại không hòa thuận, nên Tưởng An cũng không thể biết hết tất cả hành tung của Tưởng Hà, cũng sẽ không nắm được những bố trí của bà ta.

Hoàn toàn có thể dự đoán được chuyện Tưởng An sẽ bị bại lộ trước người quen của Tưởng Hà.

Nhưng tên bác sĩ đó lại không công bố chuyện này với công chúng.

Chuyện đó không quan trọng sao?

Hay là ông ta đã thành lập một thỏa thuận với Tưởng An?

Bởi vì không có manh mối cụ thể, nên chuyện này tạm thời không nhắc đến.

Khương Yếm lập tức bắt đầu suy ngẫm về điểm thứ hai.

Vì sao lại muốn bọn trẻ phải quên đi đoạn kí ức kia?

Khương Yếm không cho rằng Tưởng Hà làm vậy là vì xuất phát từ lòng hảo tâm, cô nghiêng về trường hợp Tưởng Hà không muốn bọn trẻ trốn đi, bà ta muốn chúng cảm thấy mình bị người nhà vứt bỏ, cho dù có chạy trốn cũng không có nhà để về.

Tâm lý của Tưởng Hà thực sự rất dễ đoán.

Cho dù bà ta tẩy trắng thân phận của mình, hay đoàn xiếc thú ngầm cũng không còn tồn tại nữa, nhưng kho báu thì rốt cuộc vẫn là kho báu, cũng chỉ có thể là kho báu của bà ta.

Cho nên mặc dù những đứa trẻ này không hề có cơ hội lên sân khấu, cũng không phải tiếp tục trải qua quá trình huấn luyện vô nhân tính nữa, nhưng Tương Hà vẫn muốn nhìn thấy bọn chúng ở mọi lúc mọi nơi.

Bởi vì chỉ khi nhìn thấy bọn trẻ, bà ta mới có thể nhớ về quá khứ huy hoàng của mình.

Nhưng rất hiển nhiên, sau khi Trường Năng Lượng không hoàn chỉnh xuất hiện, những đứa trẻ này dù cho bởi vì sợ hãi cảnh lang thang nên không lựa chọn trốn đi, nhưng hiện tại cũng bởi vì những hành vi kỳ quái gia tăng trong Trường Năng Lượng mà chúng bắt đầu suy xét về khả năng bỏ trốn.

Nói cách khác, sự sắp đặt của Tưởng Hà về việc thôi miên chỉ mang lại một trải nghiệm không dễ chịu mấy cho bọn trẻ, chứ thực ra cũng không gây tổn thương gì cả…

Thôi miên cũng không khiến bọn trẻ mất đi năng lực tư duy, chúng vẫn sẽ biết vui biết sợ, biết đấu võ mồm biết hợp tác, thậm chí Nhạc Dao còn tự cho mình là chị họ của Nhạc Nhất.

Quan trọng nhất chính là, bọn trẻ biết lập ra kế hoạch chặt chẽ để sống sót.

Những đứa trẻ này rất thông minh.

Dưới tác dụng của thôi miên, bọn trẻ dường như chỉ quên đi những đau khổ đã trải qua, sau đó lại bị nhồi nhét thêm những kí ức tuy không tốt đẹp nhưng cũng không đau khổ.

Nghĩ đến đây, Khương Yếm kinh ngạc phát hiện kết quả của việc thôi miên này dường như khá tích cực.

Nhưng cô vẫn không cho rằng, Tưởng Hà sẽ nhờ bác sĩ thôi miên tích cực cho bọn trẻ, nếu cô là Tưởng Hà, cô sẽ sẵn sàng biến những đứa trẻ này trở nên ngu dại.

Chỉ là kho báu thôi mà, đầu óc chúng có bình thường hay không cũng đều giống nhau.

Nhốt bọn trẻ cả đời là biện pháp tốt nhất, chẳng phải Tưởng Hà nên khiến cho bọn chúng trở nên ngu dại đến mức không thể sống nếu thiếu bà ta hay sao?

Cho nên rốt cuộc nguyên nhân là gì?

Vì thế Khương Yếm lại về tới vấn đề thứ nhất.

Tên bác sĩ thực hiện thôi miên cho bọn trẻ thực sự là đồng loã sao? Tại sao tên bác sĩ này không nói gì sau khi phát hiện ra Tưởng Hà bị thay thế? Gã ta cảm thấy điều này không quan trọng hay đã thành lập quan hệ mới với Tưởng An?

Khương Yếm ngày càng nhíu mày chặt hơn, bỗng nhiên trong đầu cô loé lên một ý nghĩ, hai mắt chậm rãi ngước lên.

Chú ý đến ánh mắt của Khương Yếm, đôi song sinh ngừng thở theo bản năng.

"Chị Khương Yếm làm sao vậy?"

"Không có gì." Khương Yếm ngửa mặt cười rộ lên: "Chỉ là có một suy đoán thôi."

Đạt thành quan hệ hợp tác với tên bác sĩ.

Dường như là Nhạc Nhất.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 125
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...