Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 143

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khương Yếm nhìn Lâm Hâm Cửu đi, nghĩ về khuôn mặt của người phụ nữ vừa xuất hiện trong đầu cô, đưa ra một số giả định trong đầu.

—Mẹ của Lâm Hâm Cửu có lẽ từng đến tiệm hoa đó để mua hoa cẩm tú cầu.

Đối với trải nghiệm của Lâm Hâm Cửu, Khương Yếm không nói đến có đồng tình hay không, lẽ ra anh ta nên nghĩ đến hậu quả khi mang hồn ma của mẹ mình đi trốn.

Anh ta giữ lại được mạng đã là rất may mắn.

Xe buýt số 437 đến điểm dừng, Khương Yếm trả tiền rồi lên xe.

Trên màn hình nhỏ phía trước xe buýt đang chiếu bản tin buổi sáng.

"Gần đây ở Giang Thành xảy ra rất nhiều trường hợp mất tích, độ tuổi từ 12 đến 76 tuổi. Điểm chung của những người mất tích là đều đi ra ngoại ô thành phố vào lúc 8 giờ tối..."

"... Chúng tôi mong người dân chú ý đến sự an toàn của bản thân, quan tâm đến người già và trẻ em xung quanh, không ra ngoài trừ khi cần thiết."

Khương Yếm cẩn thận xem tin tức một lúc.

Những trường hợp mất tích Cục quản lý siêu nhiên không thể dấu diếm được, cho dù có thể ngăn cản được dư luận trên mạng cũng không thể trấn áp người thân của những người mất tích chạy đi báo án.

Hành khách trên xe buýt cau mày, hầu như tất cả đều vô thức quay đầu về phía cửa sổ nhìn về vùng ngoại ô thành phố.

Khương Yếm cũng nhìn về hướng đó.

Nhưng những gì cô nhìn thấy rất khác với những người khác, bầu trời ngoại ô thành phố đỏ như máu phun ra từ động mạch chủ, d*c v*ng dày đặc gần như đông đặc lại, mưa đỏ từ trên trời rơi xuống từng giọt.

Điều đáng sợ hơn nữa là thành phố lơ lửng trên không.

Một thành phố mờ ảo hiện ra giữa không trung ở vùng ngoại ô thành phố, có sương mù màu đỏ bao phủ, mọi thứ giống như một ảo ảnh, nhưng Khương Yếm biết rằng đây không phải là ảo ảnh, mà là Trường năng lượng chưa được giải quyết của Giang Thành.

Trường năng lượng bao gồm không khí bẩn, đục, là d*c v*ng xấu nên Khương Yếm có thể nhìn thấy nó bằng mắt thường.

Sau khi trở về từ Viện điều dưỡng Bạch Sơn, Khương Yếm đã thực hiện một số nghiên cứu về Trường năng lượng.

Nơi này rất khác với những địa điểm làm nhiệm vụ thông thường, nó là không gian riêng và có thể xuất hiện ở bất cứ đâu, có thể là dòng sông, bệnh viện hoặc có thể lơ lửng giữa không trung, khiến người ta không rõ bên trong có gì.

Thời gian trong Trường năng lượng cũng hỗn loạn, có thể là xuân hạ thu đông bất kỳ mùa nào, có thể là khung cảnh độc đáo của thời đại trước, thậm chí có thể là khung cảnh hư cấu trong tương lai.

Điều đáng ngạc nhiên nhất là khi mọi người bước vào, họ sẽ tự động tham gia vào trò chơi trong Trường năng lượng, để thích ứng tốt hơn với trò chơi, danh tính của người chơi sẽ thay đổi, quần áo sẽ thay đổi, ngoại hình cũng có thể thay đổi.

Nói tóm lại, trường năng lượng luôn thay đổi người chơi sẽ không bao giờ biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì trừ khi bước vào đó.

Điều này hoàn toàn khác với chương trình phát sóng trực tiếp siêu nhiên mà Khương Yếm đã tham gia. Nó giống thế giới nhỏ trong tiểu thuyết vô hạn lưu hơn. Khương Yếm có linh cảm rằng do số lượng Trường năng lượng ở Hoa Quốc tăng vọt nên nhóm chương trình sớm hay muộn cũng sẽ để họ tiếp nhận nhiệm vụ Trường năng lượng.

Khương Yếm không sợ điều này.

Những điều chưa biết luôn là điều đáng sợ nhất.

Nhưng cũng thú vị nhất.

Một lúc lâu sau, khi Khương Yếm đang định rời mắt đi, đứa trẻ ngồi trước mặt cô đột nhiên khóc lớn.

Đây là một bé gái chừng hai ba tuổi, nói không rõ ràng, dường như cô bé đang sợ hãi, run rẩy vùi mặt vào trong ngực mẹ mình.

Rất khó để dỗ một đứa trẻ ở độ tuổi này nín khóc, tiếng khóc rất lớn, khóc đến khàn cả giọng như thể thở không ra hơi.

Khương Yếm vô thức cau mày, nhưng lời nói lắp bắp trong miệng cô bé đột nhiên khiến cô giật mình.

"Mẹ...Mẹ ơi, mưa mưa đỏ...hu hu..."

"Nhà trên trời... con sợ, mẹ ơi con sợ..."

Mẹ cô bé nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hả? Sợ cái gì? Mưa đỏ ở đâu?"

Người phụ nữ nhìn quanh, chỉ thấy ánh nắng dịu dàng và bầu trời trong xanh, cô ấy buồn cười vỗ nhẹ lên lưng đứa trẻ: "Bé con gặp ác mộng à? Đừng sợ nhé..."

"Ác mộng bay đi, ác mộng bay đi."

Khi xe buýt rời khỏi khu vực đó, khung cảnh ngoại thành dần mờ đi, tiếng khóc dữ dội của cô bé dần chuyển thành tiếng nức nở, chẳng mấy chốc, cô bé ngậm ngón tay vào miệng ngủ trong vòng tay mẹ.

Xe buýt lấy lại bầu không khí ban đầu.

Khương Yếm cụp mi xuống.

Trẻ nhỏ luôn có thể nhìn thấy những thứ mà người lớn không thể nhìn thấy, chẳng hạn như ma quỷ và linh hồn, nhưng h*m m**n chắc chắn không thuộc loại này.

Khả năng của các đại yêu trong hàng ngàn năm là độc nhất, theo lẽ thường, trên thế giới này sẽ không có một con quỷ nào khác có thể nhìn thấy được h*m m**n chứ đừng nói đến con người bình thường.

Vì vậy cảnh tượng vừa rồi chỉ có thể giải thích một vấn đề…

Trường năng lượng trong không trung đang dần trở nên thực thể hóa.

Mặc dù bây giờ chỉ có những đứa trẻ nhỏ nhất mới có thể nhìn thấy chúng nhưng có lẽ theo thời gian mọi người sẽ nhìn thấy.

Khi đó, bầu trời Hoa Quốc sẽ tràn ngập các thành phố trên bầu trời bị bao phủ bởi sương mù đỏ.

Chỉ cần ngước lên, mọi người đều có thể nhìn thấy chúng, nhưng họ không thể ngăn cản sự mở rộng của bất kỳ thành phố nào trên bầu trời, chỉ có thể "chờ đợi" trong vô vọng để bị hấp thụ rồi chết.

*

Hai mươi phút sau, xe buýt số 437 tới điểm dừng.

Khương Yếm xuống xe đi vào khu dân cư, lúc đó đã là tháng sáu, nhiệt độ ở Giang Thành gần 35 độ, lúc này đã gần mười giờ, mặt trời chói chang, nhiệt độ tăng cao, trong khu dân cư có vẻ không có ai.

Mấy dì lớn tuổi luôn tò mò liệu Khương Yếm có rơi xuống cống hay không đều không thấy xuất hiện.

Khương Yếm thoải mái đi dọc theo con đường, khi đi ngang qua hồ nước ở khu trung tâm, cô nhìn thấy một con vẹt đuôi dài đang cúi đầu uống nước.

Khương Yếm ngạc nhiên "Hả?" một tiếng.

Cô tiến lại gần thêm vài bước để chắc chắn rằng mình không nhìn nhầm.

Con vẹt đuôi dài này chính là con chim bồ câu đen đốm bạc bị giam trong Cục quản lý yêu quái. Lần trước Trình Quảng đã đưa cô vào Bộ quản lý yêu quái, nhưng con bồ câu đen đã sợ hãi và ngất đi khi nhìn thấy cô.

Bây giờ nó không những đã ra ngoài, còn cải trang thành một con vẹt đuôi dài, có thể nói là không có chút tôn nghiêm nào của Yêu tộc.

"Tại sao mày lại ra khỏi được Bộ quản lý yêu quái?"

Con bồ câu đen nhỏ đang vui vẻ uống nước, nghe thấy một giọng nói phía sau, nó rùng mình, cả thân chim rơi xuống hồ, gần như các màu sơn sặc sỡ trên người đều phai ra.

Nó lắc lông vũ, thò đầu ra khỏi hồ, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Khương Yếm.

"Tôi cảnh cáo cô đó chíp chíp, một yêu quái mạnh như cô mà lại đi bắt nạt tôi thì đúng là đáng xấu hổ!"

"Tốt nhất cô nên dừng lại ở đây, chíp chíp, nếu không tôi sẽ kể cho từng con vật trong rừng rằng cô đã bắt nạt tôi!!"

Bởi vì lúc đó Khương Yếm đang chống lại uy áp của Bạch Trạch, yêu lực của cô bị tràn ra ngoài, khiến con chim bồ câu đen phát hiện ra bản thể thật của cô, nếu không dựa vào một con yêu quái nhỏ như nó sẽ không thể phát hiện ra thân phận thật của Khương Yếm.

Khương Yếm giật khóe miệng.

"Hôm nay tao muốn ăn bồ câu hầm."

Bồ câu đen: "?!"

Khương Yếm tiến lên hai bước đe dọa, bồ câu đen sợ hãi đến mức trợn trắng mắt, thấy nó sắp ngất đi lần nữa, Khương Yếm dừng lại.

"Đúng là hèn nhát."

Cô hỏi nó: "Bộ quản yêu quái thả mày ra à?"

Con bồ câu đen nhỏ đỏ mặt vì bị Khương Yếm ghét bỏ, thứ bậc trong yêu tộc rất rõ ràng, nó không khỏi run rẩy khi nhìn thấy Khương Yếm, những lời cảnh báo vừa rồi đều là sản phẩm của một bộ não trống rỗng.

Nó cố lấy lại tinh thần rồi khẽ gật đầu.

"Họ chê tôi quá ồn ào nên hỏi tôi vài câu rồi thả tôi đi."

Khương Yếm: "Hỏi cái gì?"

Chim bồ câu đen ngẩng đầu lên, vẻ mặt kiêu ngạo: "Hỏi sao tôi nhỏ yếu như vậy nhưng lại có thể tỏa ra được yêu lực cường đại!"

Khương Yếm: "Hả? Vậy tại sao?"

Bồ câu đen: "Thật ra là một loại năng lực, tôi mỗi ngày có thể giả vờ năm phút đồng hồ. Lần trước tôi giả làm lão hổ yêu hai ngàn tuổi, một đám nhà ngoại cảm đều không dám lại gần!" Nói đến đây, bồ câu đen đổi giọng, cảm thấy nghèn nghẹn, vẻ mặt tủi thân: "Nhưng bọn họ chỉ đánh tôi có một tí là nhận ra ngay tôi chỉ được cái mã ngoài oai phong chứ bên trong chẳng ra gì."

Chim bồ câu đen rất giỏi tự giễu cợt mình.

Khương Yếm nhếch khóe môi, lấy ra một bó hoa cẩm tú cầu cài lên lông chim bồ câu đen: "Được rồi, mày có thể tiếp tục chơi."

Nói xong, Khương Yếm rời khỏi hiện trường.

Cô khá thích con tiểu yêu đáng yêu này, bắt nạt một phút cũng khiến cô vui vẻ cả ngày.

Đằng sau Khương Yếm, con chim bồ câu đen dường như đã bị nhấn nút tạm dừng.

Nó ngơ ngác nhìn bóng dáng của mình ở dưới hồ.

Nó đã được cho đi chưa?

Nó đã được cho đi chưa? ?

Một tiểu hoa yêu từng nói với nó rằng tặng hoa cho hoa yêu là cầu hôn, bốn bỏ năm lên, tặng hoa cho tất cả các yêu quái là cầu hôn, trời ạ, nó đang bị đại yêu cầu hôn sao? !

Nó có nên đồng ý không?

Chim bồ câu đen há miệng kinh ngạc, nhưng nó chưa kịp nói gì thì một bông hoa đào nhỏ đột nhiên vọt vào miệng nó.

Con bồ câu đen nghẹn tại chỗ, trợn mắt, ho kịch liệt, cuối cùng phun ra những bông hoa đào nhỏ, hai bông hoa đào bay tới má nó.

Con bồ câu đen bị đánh đến nỗi lông chim bay tứ tung.

Mục Vọng trốn ở sau gốc cây: "Mày nghĩ cái gì đấy?"

"Chim à, nghĩ nhiều rồi đấy."

"Mày không được cầu hôn."

"Đừng có đắc ý, chị ấy không thích mày, đừng có mơ mộng nữa!"

Sau cùng một đóa hoa đào lao về phía trước, con bồ câu đen bị đánh trúng vào bụng, rơi phịch xuống ao.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 143
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...