Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 102

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sau khi Mạnh Xuân Hồng nói xong mọi thứ, nụ cười thoáng hiện lên trên khóe miệng.

"Không ngờ rằng vẫn có thể gặp lại chị," Ánh mắt em lấp lánh: "Quá tốt rồi!"

Nhưng mà Mạnh Hận Thuỷ vẫn im lặng.

Thời gian chậm rãi trôi, không khí cũng không lưu động, không gian xung quanh Mạnh Hận Thuỷ ồn ào, màng nhĩ ù ù, cô ấy cảm thấy mắt đau nhức, tai cũng đau, tứ chi cũng bắt đầu đau, linh hồn của cô ấy giống như bị thứ gì đó xuyên qua, cơn gió lạnh liên tục thổi qua linh hồn cô, để lại lỗ thủng dày đặc.

Rất là đau đớn.

Cô ấy co người lại vì sợ sự đau đớn này.

Ai cũng không ngờ được sẽ xảy ra chuyện như vậy.

Trong tưởng tượng ban đầu của Khương Yếm, Mạnh Xuân Hồng có lẽ đã chọc giận những kẻ bắt cóc trong quá trình trốn thoát rồi bị giết nhầm và chôn ở đâu đó. Tuy nhiên, những kẻ bắt cóc đã che giấu việc này với cảnh sát.

Cô không ngờ rằng Mạnh Xuân Hồng lại bị bắt cóc, không chỉ Khương Yếm, mà không ai có thể ngờ được rằng Mạnh Xuân Hồng lại bị ông già trong làng giam giữ trong địa cung gần một năm.

Nguy hiểm đúng là không nơi nào là không có.

...

Không biết phải nói gì nữa.

Chán chả buồn nói, buồn quá.

Vừa rồi khi tôi nghe Xuân Hồng nói rằng em ấy xuyên việt, tôi cũng đã suy nghĩ đến khả năng xuyên việt, nhưng không ngờ nó lại như thế này …

Năm cô gái trong địa cung đều ổn.

Vừa rồi tôi thấy khó chịu nên nghe không kĩ tên lắm, nhưng tôi nhớ là tên rất hay.

Bố mẹ của bọn họ đã rất cẩn thận đặt tên cho bọn họ, nhất định không ngờ được cái tên này bây giờ có thể xuất hiện trong trường hợp này.

...

Có một người em như Xuân Hồng, tôi cũng phải báo thù.

Em ấy không phải sâu mọt, mẹ em cũng không sai, từ đầu đến cuối đều là Mạnh Chiêu Lâm.

Mạnh Xuân Hồng là vị anh hùng, em ấy là người có công lớn trong vụ án bắt cóc buôn người ngày 17 tháng 4.

Đúng vậy, em ấy mới là người có công lớn, tại sao em ấy lại bị mọi người lãng quên? Mạnh Chiêu Lâm và Mạnh Hướng Giang dựa vào đâu lại sống tốt như vậy??

Mọi người không nhận ra điều gì sao? Ngay cả trong tình hình như vừa lúc nãy, Mạnh Xuân Hồng vẫn đang cực kỳ cố gắng an ủi cảm xúc của Mạnh Hận Thuỷ.

Dùng cách hài hước để kể về những câu chuyện bi thảm.

Trong suốt câu chuyện, tôi cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ, một sự kỳ lạ không thể diễn tả nổi, cái gì mà cá chẽm có vị bánh bao và tại sao mọi món sơn hào hải vị đều có vị như lá rau thối? Mãi đến cuối tôi mới hiểu Mạnh Xuân Hồng đã trải qua điều gì và năm cô gái ấy đã phải đối mặt với những bi kịch gì.

Câu chuyện kéo dài, đã qua hơn năm phút rồi, thân thể của Thẩm Tiếu Tiếu không thể chịu đựng nổi nữa, hai dòng máu chảy ra từ mũi.

Thẩm Hoan Hoan thấy vậy vội vàng kéo Mạnh Hận Thuỷ đứng dậy.

"Hãy nói lời tạm biệt với em gái của chị đi, không nói là không kịp nữa đâu."

Cơ thể Mạnh Hận Thuỷ bị lực kéo lay động, cô nhìn chằm chằm vào Thẩm Tiếu Tiếu, hoặc là mắt của Thẩm Tiếu Tiếu.

Mắt của Thẩm Tiếu Tiếu có em gái của cô và cô ấy biết điều đó.

Cổ họng Mạnh Hận Thuỷ run rẩy kịch liệt, nhưng không nói một lời nào.

"Nếu không nói gì thì em ấy cũng sẽ đi" Thẩm Hoan Hoan nhìn ra ý định của cô ấy, nhẹ nhàng nhắc nhở: "Trước đây không phải chị đã không kịp nói lời từ biệt sao?"

Nước mắt Mạnh Hận Thuỷ lập tức chảy xuống, cô ấy bị lời nói của Thẩm Hoan Hoan làm cho sợ hãi, sợ lần này cũng không kịp, vì vậy vội vã nói: "Xuân Hồng."

Mạnh Xuân Hồng nghiêng đầu nhìn chị gái mình.

Trước khi thoát khỏi cơ thể Thẩm Tiếu Tiếu, em đã nghe thấy lời từ biệt của chị gái mình.

"Chị nhớ em rất nhiều."

Mạnh Xuân Hồng nghĩ, đây không phải là trùng hợp sao? Em cũng rất nhớ chị.

*

Mạnh Hận Thuỷ nói lời tạm biệt với một vài người.

Cô định đào hài cốt của em gái mình và bốn cô gái khác, đã qua mười hai năm rồi, những cô gái đó giờ nhất định chỉ còn là những bộ xương trắng, nhưng dù bọn họ có biến thành hình dạng gì, đều phải được nhìn thấy mặt trời.

Cục Giám sát đã cử các sĩ quan cảnh sát đến để hợp tác cùng. Một trong số cảnh sát đó chính là nhà ngoại cảm, có một số có người thân và bạn bè là nhà ngoại cảm, họ cũng chính là những sĩ quan cảnh sát đã thực hiện nhiệm vụ bắt giữ ở thôn Tằm lần trước.

Mười giờ sáng, công viên giải trí lớn nhất thành phố Trường Hạ thông báo đóng cửa, đến mười giờ bốn mươi phút, tất cả nhân viên trong công viên giải trí không còn một ai.

Mười một giờ, tiếng còi vang lên.

Xe cảnh sát dọn đường cho máy xúc, người đi đường không biết chuyện gì đang xảy ra nhưng nhanh chóng tránh vào lề đường và quan sát.

"Hình như đây là đường đến công viên giải trí?"

"Chuyện gì đang xảy ra vậy? Còn cần sử dụng đến máy xúc nữa?"

"Chuyện này lớn đấy, tôi cảm thấy đây là một vụ việc nghiêm trọng!"

Mấy chiếc máy xúc cùng nhau làm việc, vô số viên gạch lát sàn được nhấc lên, vòng đu quay lớn ầm ầm rơi xuống đất, cát vàng bắn tung tóe khắp nơi, máy xúc vẫn không ngừng làm việc từ sáng đến tối, và từ tối ngày đầu tiên đến chiều của ngày thứ hai.

Dù là công nhân hay là cảnh sát đều thay phiên nhau làm việc, cố gắng trong thời gian ngắn nhất có thể đào được hài cốt của 5 cô gái .

Mạnh Hận Thuỷ ngồi trên mô đất, thỉnh thoảng cúi đầu uống một ít nước để làm ẩm cổ họng.

"Bọn em mang cơm tới cho chị." Thẩm Hoan Hoan nói.

Mạnh Hận Thuỷ lắc đầu: "Bây giờ chị không ăn, cảm ơn các em đã đi cùng chị ."

Thẩm Tiếu Tiếu ngồi xổm sang một bên, tùy tiện nói: "Ôi dào, đây có là gì đâu?"

Em ấy đã hôn mê sau khi buổi gọi hồn ngày hôm qua kết thúc, trưa nay đã tỉnh dậy và cùng chị gái qua đây.

"Cũng không biết phải đào trong bao lâu..." Ngu Nhân Vãn thấp giọng thở dài, sau đó chuyên tâm ăn cơm, Tiểu Oa sau khi mổ mấy lần đã lấy hết thịt trong hộp cơm rồi cắp đi, đắc chí bay tới đứng trên cành cây.

Đu quay ngựa gỗ xinh đẹp đã bị tách ra, phần đế đẹp đẽ được máy nâng lên đặt sang một bên, Khương Yếm đứng dưới bóng cây, nhìn về phía rất xa, một điểm xa xôi nào đó trong khoảng không.

Đột nhiên có một âm thanh phấn khích vang lên.

Âm thanh như xuyên thủng bầu trời, âm cuối lên cao, hai ba người cảnh sát nhanh chóng bao quanh, Mạnh Hận Thuỷ cũng vội vàng đi giày cao gót cùng đi qua.

"Là vật phẩm hàng ngày đã được đào ra rồi!"

"Đào được tới phạm vi trong hầm rồi!"

"Tốt quá rồi!!"

Cùng với đất vàng rơi xuống, mấy mảnh quần áo rách nát được cuộn lại trong đất vàng, tinh thần mọi người đều phấn chấn, xác định được vị trí rồi, đào càng ngày càng sâu, càng ngày càng có nhiều thứ mới được lộ ra trong ánh nắng mặt trời, đầy những tấm ga trải giường rách nát, giường bị gãy thành nhiều tấm gỗ và một chiếc cặp đi học màu xanh.

Mạnh Hận Thuỷ nhìn chằm chằm chiếc cặp sách rồi lẩm bẩm: "Đây là của Xuân Hồng..." Cô đột nhiên hét lớn: "Đó là cặp sách của em tôi, là cặp sách của em tôi!"

Một cảnh sát nhặt cặp sách, chầm chậm mang ra ngoài vùng cấm rồi chầm chậm chạy đi, Mạnh Hận Thuỷ ôm chặt cặp sách trong lòng.

Đến sáu giờ tối, cả năm hài cốt đều được đào ra ngoài.

Mạnh Hận Thuỷ đứng ngoài vùng cấm từ xa nhìn một lúc, cảnh sát lúc này đã bao vây chặt chẽ nơi đây, hài cốt cần phải đưa về đồn cảnh sát nên cô không được đến gần hài cốt của Mạnh Xuân Hồng.

Cô đã nhìn thấy linh hồn của Xuân Hồng, thế là đủ rồi.

Một lúc sau, Mạnh Hận Thuỷ không nhìn theo nữa, từ trong túi lấy ra một cây bút, quay đầu nhỏ giọng nói với Khương Yếm bên cạnh: "Nhìn này."

Khương Yếm thuận theo ánh mắt của Mạnh Hận Thuỷ nhìn, Mạnh Hận Thuỷ mở bút và lấy ra một máy theo dõi nhỏ đã hết pin.

"Loại máy theo dõi này không mua được, chỉ có cảnh sát mới có… Tôi tìm thấy cái này trong cặp sách của Xuân Hồng."

Khương Yếm: "Bằng chứng tố cáo Mạnh Chiêu Lâm của cô lại nhiều hơn rồi."

Mạnh Hận Thuỷ cười nhạt: "Cho dù không có bằng chứng khác thì chỉ cần bằng chứng này cũng đủ rồi." Cô đưa cây bút cho Khương Yếm: "Bây giờ tôi cần phải về nhà. Có một số bằng chứng tố cáo vẫn còn ở trong nhà, tôi sợ chúng bị lấy mất."

"Thứ này rất quan trọng, cô có thể giữ nó giúp tôi được không?"

Khương Yếm nhận lấy bút và nói: "Có thể."

"Vậy phiền cô rồi."

Sau khi cảm ơn xong, Mạnh Hận Thuỷ quay người rời đi.

Thẩm Hoan Hoan nhìn thấy Mạnh Hận Thuỷ đi rồi, đi tới tìm Khương Yếm: "Cô ấy về nhà rồi à?"

"Ừm."

Thẩm Hoan Hoan nhìn theo bóng lưng của Mạnh Hận Thuỷ, lại quay đầu hỏi Khương Yếm khi nào đi, nhưng lại phát hiện trong ánh mắt của Khương Yếm có gì đó không ổn.

Khương Yếm luôn nhìn theo Mạnh Hận Thuỷ rời đi, đến khi bóng dáng Mạnh Hận Thuỷ hoàn toàn biến mất cô mới hạ mắt xuống.

"Có tin tức gì về Trương Thần Hi không?"

"Chính quyền vừa mới đưa tin," Thẩm Hoan Hoan trả lời: "Trương Thần Hi hai năm trước đã chết vì ung thư phổi rồi, tiền cũng bị mấy đứa con trai tiêu hết, bản thân ở nhà cũ không ai quan tâm đến. Tôi nghe nói mấy tháng cuối đời đau đớn đến mức lăn lộn trên sàn nhà, cái chết này có thể coi là một cái chết xứng đáng."

"Chỉ vì sau đó càng thảm hơn, dù sao ông ta cũng đã chết rồi, không thể lại chết một lần nữa, có bao nhiêu là sợ hãi cũng không thể tự sát." Thẩm Hoan Hoan nói: "Trong tình hình này, ông ta ở trong phòng tra tấn từ từ bị tra tấn đến khi linh hồn bị tan đi. Mức độ tra tấn từ suốt ngày suốt đêm như vậy, không có quỷ nào còn muốn sống."

Khương Yếm không nói gì.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 102
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...