Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 262

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mọi chuyện sắp kết thúc.

Nghe Hà Thanh Phù nói, Khương Yếm rất hoang mang, nhưng Hà Thanh Phù không cho Khương Yếm thời gian suy nghĩ, khi gần tiến vào khe núi, bà ấy đẩy Khương Yếm xuống.

Cơ thể của cô bé ngã xuống ngựa, nháy mắt đã biến thành một vệt sáng màu đỏ.

Theo lời Hà Thanh Phù nói, cô bé bay vào trong gió, chờ sau khi đội quân cưỡi ngựa đi qua, cô bé mới lặng lẽ hóa thành hình người, đứng giữa trời đầy tuyết.

Bé Khương Yếm cúi người nhặt dao găm dưới đất lên.

Phủi hết lớp tuyết trên dao găm, cô bé quay đầu nhìn về hướng khe núi.

Bên kia, Hà Thanh Phù vừa cưỡi ngựa xông vào khe núi thì đã đối mặt với trận mưa tên ập đến.

Hà Thanh Phù giao quyền điều khiển cơ thể cho Khương Xích Khê.

Trừ việc bảo vệ cô bé, mọi hành động của bà ấy đều dựa theo cuộc đời của Khương Xích Khê.

Khương Xích Khê vốn là nữ anh hùng trong lịch sử.

Cho nên khi ở trong cơ thể Khương Xích Khê, bà ấy cảm thấy như thể đây chính là cuộc đời mình.

Nhưng trừ linh hồn ra, bà ấy khác hẳn Khương Xích Khê. Trí nhớ mới là điều quan trọng tạo nên tính cách của một con người, bà ấy hiểu rõ bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, bà ấy không tỉnh táo và gan dạ như Khương Xích Khê.

Bà ấy từng cho rằng mình rất dũng cảm, rất gan dạ nên đã một thân một mình xuyên qua cả nghìn năm, nhưng khi đụng phải chuyện liên quan đến sự sống còn của nhân loại, bà ấy lại không thể quyết đoán được.

Giọng của Khương Xích Khê vang lên: "Ngươi sẽ hối hận."

"Do dự, mềm lòng không đúng chỗ, tại sao kiếp sau của ta lại là ngươi?"

Hà Thanh Phù nhỏ giọng nói: "Xin lỗi."

Khương Xích Khê trả lời: "Ngươi không có lỗi với ta."

"Lúc đó ngươi nói đến đây vì cứu tương lai của nhân loại nên ta đã cho ngươi ở tạm trong thân thể ta. Nhưng bây giờ ngươi không làm được, ta cảm thấy rất thất vọng."

"Nhưng dù sao đi nữa, ta cũng đã đi hết cuộc đời mình, mặc dù ngươi chưa giúp được gì, nhưng cũng không quấy rầy lựa chọn của ta."

Hà Thanh Phù cười nhẹ, nói: "Cuộc đời ngươi rất huy hoàng."

Khương Xích Khê không chút khiêm tốn: "Dĩ nhiên."

Giọng nói Khương Xích Khê tự tin, mỉm cười nhẹ nhõm.

Vừa nói Khương Xích Khê vừa giơ khiêng lên chắn, tay còn lại cầm kiếm, dũng cảm chống chọi với chằng chịt mũi tên trên đầu, dù biết rằng chẳng chống cự được lâu, tất cả mọi người đều biết không thể chống cự được, nhưng vẫn nỗ lực kiên trì.

Có lẽ mạng sống đang dần đếm ngược, Hà Thanh Phù như người ngoài cuộc chứng kiến toàn bộ kết cục của Khương Xích Khê.

Sau trận chiến này, nữ đế Xích Khê chết trận, thi thể của bà được Khương Vinh Ca lén đưa về hoàng lăng, thi thể ở khe núi tráo thành thi thể của Diêu Sử An.

Kế hoạch của nước Khương thành công, khiến nước Tiêu và nước Sở bị thiệt hại nặng nề.

Bản thân Cố Sở Quân là người lên kế hoạch, cũng là quân sư của nước Khương nên nàng nổi danh khắp thiên hạ, các nước đều đem vàng bạc đến mua chuộc, nhưng nàng chỉ nguyện trung thành với nước Khương. Nàng cùng với tướng quân mới nhậm chức là Tân Lương thủ vững biên cương, qua đời ở tuổi tám mươi.

Khương Vinh Ca trở thành vị nữ đế thứ ba của nước Khương, mở ra thời kỳ thịnh thế kéo dài năm mươi năm. Mãi đến hơn trăm năm sau, nước Khương mới dần thoái lui khỏi vũ đài lịch sử, nhưng nước Khương mãi mãi lưu danh trong sử sách, được vô số nhà sử học nghiên cứu tìm tòi.

Nhưng tất cả những điều này chỉ tồn tại ở thế giới song song.

Bé Khương Yếm chưa chết, dòng lịch sử của thế giới ban đầu đã sụp đổ, tất cả đều là do Hà Thanh Phù thiếu quyết đoán.

Khương Xích Khê nói không sai.

Hà Thanh Phù cố gắng để đầu óc trống rỗng, không muốn nghĩ về những việc bà ấy đã làm, cũng chẳng muốn nghĩ cái gì đúng, cái gì sai.

"Thật ra quyết định vừa rồi chỉ bỗng vụt lên thôi." Im lặng một lúc, Hà Thanh Phù đột nhiên tự nói: "Ta mang theo dao găm, tối qua ta trằn trọc mãi, ta nghĩ đến việc làm con bé bị thương nặng, ta cũng nghĩ đến việc giết phân thân này của con bé."

"Nhưng con bé ôm ta, con bé bỗng xuất hiện ở nơi nguy hiểm như vậy, rồi ôm lấy ta bằng tất cả sự tin tưởng."

"Lúc đó ta không nghĩ được gì nữa."

Hà Thanh Phù nói: "Con bé nhỏ như vậy, ấm áp như thế, ta cũng không dám nghĩ con bé đột nhiên xuất hiện để làm gì."

"Trong khoảnh khắc đó, ta biết mình chỉ là một người bình thường."

Hà Thanh Phù nói không ngừng, chẳng ai đáp lại cả:

"Trước đây ta đã từng rất đắc ý, cảm thấy mình thật lợi hại. Sư tổ khen ta có thiên phú, ưu tú hơn người, từ khi sinh ra ta đã có tất cả, không cần phải tranh giành bất cứ thứ gì. Những thứ ta muốn, dù là tiền tài, địa vị hay bùa chú đều sẽ xuất hiện trước mặt ta."

"Thậm chí ta không cần tu luyện linh lực, linh lực giữa trời đất này sẽ tự động tràn vào cơ thể ta."

"Mặc dù ta chưa từng thể hiện sự tự kiêu, nhưng đêm khuya thanh vắng cũng có khi ta rất đắc ý."

"Nhưng giờ đây ta biết rằng, sức mạnh của ta không phải tự nhiên mà có, mà là do nhân quả của kiếp trước. Bởi vì kiếp trước ta là thiên tài nên đã thắng từ vạch xuất phát, khi trở thành Hà Thanh Phù, tất nhiên ta sẽ vô cùng mạnh mẽ."

"Nhưng ta vẫn là con người."

"Một người bình thường mà thôi."

Giọng Hà Thanh Phù hơi nghẹn ngào:

"Ta không vĩ đại, ta chỉ là một người ích kỷ."

"Ta có tội với lịch sử, nhưng ta vẫn không có lỗi với con gái."

Dù rối rắm như thế nào đi nữa, nhưng ý nghĩ của Hà Thanh Phù chưa bao giờ dao động.

Đó là bé Khương Yếm không có lỗi.

Nếu không có lỗi thì con bé không nên bị trừng phạt.

Khương Xích Khê không trả lời, chỉ khe khẽ thở dài.

Số lượng mũi tên quá nhiều, Khương Xích Khê đã kiệt sức. Trong khe núi hiện giờ, binh lính nước Khương chỉ còn không tới trăm người, nhưng mưa tên dường như vô tận.

Hai phút sau, vì không né kịp, bả vai Khương Xích Khê bị trúng tên.

Âm thanh mũi tên sắc bén xuyên qua da thịt.

Khương Xích Khê lảo đảo lui về phía sau hai bước, ngựa của bà đã chết từ lâu, nằm nhoài trên mặt đất, trên lưng ngựa máu tươi giàn giụa.

Bà núp sau thi thể con ngựa, chém đứt đuôi của mũi tên, rồi tiếp tục đứng lên chiến đấu.

Hà Thanh Phù không nói thêm nữa.

Rất nhanh, mũi tên thứ hai, thứ ba đã bắn trúng cánh tay và bắp chân, máu tươi trào ra, Khương Xích Khê cúi đầu ho ra máu.

Những binh lính còn lại đều lo lắng, mắt đỏ hoe nói:

"Diêu tướng quân, chúng ta bảo vệ người thoát ra ngoài."

"Có chúng ta vây quanh che chở, người nhất định có thể thoát được!"

Khương Xích Khê xua tay.

Khương Xích Khê muốn trả lời, nhưng chưa kịp nói gì thì một mũi tên đã bắn trúng ngực người lính, tay của người lính kia đưa về phía trước một cách vô thức, sau đó ngã ngửa ra sau, tuyết trên mặt đất bắn tung tóe.

Khi mũi tên thứ tư bắn trúng bụng Khương Xích Khê, bên cạnh bà không còn một binh lính nước Khương nào, tiếng la hét và âm thanh vũ khí đánh nhau văng vẳng vọng ra từ khe núi.

Quân đội nước Khương lén vòng qua con đường sau núi đã đến.

Khương Xích Khê hít sâu một hơi, lúc này tên đã ngừng bắn, nhưng binh lính của nước Sở và nước Tiêu liên tục ngã xuống bên cạnh Khương Xích Khê, chết rất thê thảm.

Khương Xích Khê chống kiếm từ từ ngồi trên nền tuyết, tâm trí dần mơ màng, máu từ vết thương nhuộm đỏ xung quanh.

Nhưng ngay khi ý thức sắp chìm vào bóng tối, Khương Xích Khê nghe thấy một âm thanh vọng lại.

"Mẫu thân?"

Khương Xích Khê cố gắng tập trung tinh thần.

Bà nhìn về hướng phát ra âm thanh, không dám tin vào mắt mình.

Một cô bé mặc đồ đỏ đang chạy tới, tóc cô bé rối tung cả lên, chóp mũi đỏ ửng vì lạnh, tay giấu dưới lớp quần áo dày cộm, má cô bé có vết thương đang chảy máu, nhưng vì tuyết lạnh nên những giọt máu kia đã đông lại trên mặt.

Chạy gần tới, cô bé rút dao găm trong tay áo ra, ném xuống cạnh chân Khương Xích Khê.

Tiếng kim loại rơi trên nền tuyết, phát ra một tiếng "Bịch".

"Tại sao?"

Tranh thủ lúc Hà Thanh Phù chưa chiếm lại thân thể, Khương Xích Khê lên tiếng hỏi:

"Bây giờ vẫn chưa tới lúc."

"Người đã nói sẽ chơi trò trốn tìm mà? Nếu trong mười phút con tìm được người thì con thắng."

Bé Khương Yếm chạy tới trước mặt nữ đế, thở phì phò, tay quệt vết máu trên mặt.

"Tại sao phải tranh thắng thua với con?"

Cô bé ngồi xổm xuống, tay đè lên bụng Khương Xích Khê, như thể làm vậy máu sẽ không chảy nữa: "Bình thường con sẽ muốn thắng, nhưng bây giờ con không muốn, hôm nay con có thể thắng."

Khương Xích Khê nhìn cô bé một lúc, mới chồm về phía trước, nhặt dao găm lên.

"Con phải biết."

"Ta rất nhẫn tâm, con biết mình sẽ phải đối mặt với điều gì không."

Cô bé cau mày: "Con biết chứ."

"Người không phải muốn giết con sao?"

Câu nói ấy khiến Hà Thanh Phù vừa chiếm được thân thể đang định ném dao găm ra ngoài cứng đờ trong giây lát, vừa hoảng sợ vừa bối rối.

"Tại sao người lại cảm thấy con ngốc, con rất thông minh mà, chẳng có gì khó đoán cả."

Bé Khương Yếm nói: "Tháng này người luôn hốt hoảng không yên, hôm qua trong quân doanh còn làm rơi dao găm hai lần."

"Người muốn con giúp người giữ mộ đúng không."

"Đào Đào từng nói với con, hai năm trước có lăng mộ của một vị hoàng đế bị sụp, đồ bồi táng vỡ nát, thậm chí cả thi thể của hoàng đế cũng bị bùn đất chôn vùi." Giọng điệu cô bé rất chậm: "Mà phụ phi cũng từng nói với con, chuyện giống như vậy không hiếm gặp; trong sách cũng có nói, nước Khương rất coi trọng thi thể của người chết, nếu thi thể bị hủy thì sẽ không có kiếp sau."

Bé Khương Yếm nói thẳng: "Người kêu con đặt bản thể trong hoàng lăng, phân thân thì theo người ra ngoài, chẳng phải là vì muốn giết phân thân của con, để bản thể bị trọng thương, ở đó giữ mộ cho người à?"

Không gian lặng như tờ.

Hà Thanh Phù muốn nói gì đó, nhưng lại không biết trả lời thế nào.

Cô bé cũng không đợi bà ấy trả lời, nói tiếp:

"Câu trả lời, con đã nói lâu rồi."

"Vào cái đêm rời khỏi địa cung, con đã nói rồi."

"Người hỏi con muốn đi đâu, con nói với người, con không có nơi muốn đi, đi đâu cũng được."

"Người quên rồi ư?"

"Hay là người không hiểu lời con nói?"

Ánh mắt bé Khương Yếm bỗng trở nên tò mò, cô bé nhìn Khương Xích Khê từ trên xuống dưới, như là đang nói người này có vẻ không thông minh lắm. Hiện giờ, Hà Thanh Phù còn chưa hoàn toàn khống chế thân thể này, vậy nên Khương Xích Khê đang phải đối mặt trực tiếp với ánh mắt xem thường đó.

Đây là lần đầu trong đời Khương Xích Khê phải trải qua ánh nhìn như thế.

Xem thường ta à.

Đột nhiên Khương Xích Khê muốn trừng phạt cô bé, chợt rút dao găm ra khỏi vỏ, quơ qua quơ lại hù dọa, nhưng mặt cô bé tỉnh bơ, mắt không chớp lấy một cái.

Cô bé lại nói tiếp: "Thú thật, con hơi giận."

Lần này người tò mò là Khương Xích Khê, bà cố gắng tỉnh táo nhìn về hướng cô bé.

Bà hỏi cô bé: "Con tức giận chuyện gì?"

"Giận người xem thường con." Bé Khương Yếm trả lời.

"Người đã cứu phụ phi, vậy nên ông ấy sẵn sàng ở lại địa cung chăm sóc con, không thể nhìn thấy ánh mặt trời suốt ba năm ròng rã. Kiếp trước người đã cứu Đào Đào, cho nên ở kiếp này, cậu ấy cố gắng làm chính mình đẹp hơn những cây đào khác để có thể lọt vào mắt của người. Sau này cậu ấy bị nhốt trong chùa Trấn Quốc, cả đời không dám hóa hình, lại vì vậy mà cảm thấy hãnh diện."

"Bọn họ đều nguyện ý báo đáp ân tình, tại sao người nghĩ con sẽ không làm vậy?"

Cô bé hất cằm hỏi Khương Xích Khê: "Muốn gì thì người cứ nói thẳng, không được sao?"

"Sao người lại có tật xấu này, để con đoán tới đoán lui?"

"Người cho con sinh mệnh, hơn nữa lúc con hóa hình, tuy người bị ép phải chăm sóc con nhưng người thật sự có ơn với con, con phải báo đáp là chuyện rất bình thường. Chỉ cần không phải muốn lấy mạng sống của con, những chuyện khác nếu con làm được, con sẽ cố hết sức. Đây là một cuộc giao dịch hợp lý, có gì mà không nói được."

"Cho nên người xem thường con quá."

Khương Xích Khê nhìn chằm chằm cô bé hồi lâu, đột nhiên cười rộ lên, bà khẽ lắc đầu, ném dao găm xuống đất.

"Con có thể tự xử không?"

"Ta không ra tay được."

Cô bé xị mặt, mắt trợn trắng: "Con người luôn thích lo trước tính sau, nghĩ kỹ rồi mới làm, không thể bỏ dở nửa chừng. Người ném dao găm hai lần, giờ còn bảo con tự xử, quá tàn nhẫn với con rồi."

Dứt lời, bé Khương Yếm nhặt con dao găm nằm trên nền tuyết lên, đâm thẳng vào tim mình.

Tốc độ của cô bé quá nhanh, chẳng ai kịp phản ứng.

Lúc Hà Thanh Phù kiểm soát được hoàn toàn thân thể chỉ còn thấy cán dao găm lộ ra ngoài, Hà Thanh Phù hoảng sợ lao tới, bà ấy muốn cầm máu vết thương cho cô bé, nhưng cơ thể bà ấy sớm đã cạn kiệt sức lực, chỉ một cử động đơn giản cũng vô cùng khó khăn.

Miệng bà ấy phát ra tiếng r*n r*, trước mắt mơ hồ.

Bé Khương Yếm quay mặt đi: "Lần này con giúp người, coi như chúng ta không ai nợ ai, sau này con sẽ không giúp nữa đâu."

Hà Thanh Phù phải bò rất lâu mới đến được chỗ cô bé, lúc này cô bé đã nhắm mắt lại, cơ thể lẻ loi nằm giữa trời đầy tuyết, những bông tuyết rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại của cô bé, rơi trên lông mi của cô bé, từ từ tan chảy, chảy xuống khóe mắt, để lại vệt nước mờ nhạt.

Hai phút sau, thi thể cô bé hoàn toàn biến mất.

Sợi chỉ đỏ mỏng manh bị gió tuyết thổi lên bầu trời.

Cái chết đã được định sẵn.

Khương Xích Khê dần dần nhắm mắt lại.

Ý thức của Hà Thanh Phù cũng tan theo.

"Ngươi biết tại sao ta không bao giờ nhìn cảnh các ngươi ở bên nhau không?"

Giữa không trung, dường như Hà Thanh Phù nghe thấy giọng nói của Khương Xích Khê.

"Tại sao?"

Hà Thanh Phù hỏi lại.

Khương Xích Khê trả lời: "Bởi vì ta sợ nhìn nhiều, ta sẽ thích cô bé, ta cũng muốn có một cô con gái như vậy."

"Cô bé rất thông minh, còn mạnh mẽ nữa, hơn hẳn chúng ta."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 262
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...