Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 183

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Trước khi trả lời câu hỏi, Khương Yếm ngừng viết và nhìn sang dòng sông dập dềnh.

Bên bờ sông có rất nhiều người, đám đông chen chúc trong bóng tối. Bọn họ cùng nhóm các cô gái đều mặc áo dài màu trắng như ánh trăng, trong mắt họ không hề có oán hận, cũng không có sự sợ hãi khi đối mặt với thứ không biết rõ. Mỗi người bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, âm thầm hy vọng, cầu nguyện điều kì diệu sẽ xảy ra.

Thôn dân Đào Nguyên có cảm giác thần tính của riêng họ.

Mà loại thần tính này không thể nào tu luyện được, nó chỉ có thể được di truyền bẩm sinh, từ truyền thừa của Ngưu Tiên.

Bởi vì từ nhỏ mỗi người đều có sẵn thần tính, nên phẩm chất họ thanh cao. Họ sẽ không oán hận vì con mình không được chọn, cũng sẽ không vì để một đứa trẻ không bị lựa chọn mà âm mưu bí mật. Cho dù vô tình biết được sự thật thì theo bản năng họ cũng sẽ chọn cách che giấu nó.

Họ không vì người thân của mình mà cảm thấy không cam lòng, cũng không phẫn nộ vì đã sinh ra ở ngôi làng này, họ là con người nhưng lại không giống con người…

Phẩm chất của họ vĩ đại, lớn lao, thế nhưng lại không chân thật, bởi lẽ họ chưa bao giờ thực sự hòa nhập vào thế giới này.

Thẩm Hoan Hoan khẽ thở dài: "Nơi này giống như ở trong mơ vậy."

"Gửi vua Nghiêu, vua Thuấn, xin hãy làm cho các phong tục này trở nên trong sạch…"

Trương Độ xòe tay: "Có lẽ thứ mà người xưa đang tìm kiếm chính là ngôi làng như thế này, cổ xưa và mộc mạc, không có chút tâm cơ xảo trá gì."

Ngu Nhân Vãn thì thầm: "Em nghĩ tính cách của những cô gái đó rất chân thực."

Thẩm Hoan Hoan gật đầu: "Xiềng xích thần tính trên người bọn họ đã bị phá bỏ. Càng phẫn nộ, càng chân thật thì lại càng giống người."

Thẩm Hoan Hoan nói xong, trầm mặc một lát rồi thở dài.

Cô nàng này luôn giỏi đồng cảm, không chỉ với một người nào đó mà còn với cả một thôn làng.

Cô nàng bày tỏ lý lẽ: "Em nghĩ… Có lẽ không cần phải đợi thêm mười tám năm đâu."

Mọi người nhìn cô nàng bằng ánh mắt đầy hoang mang.

Thẩm Hoan Hoan cười khổ: "Không cần đợi đến lúc Ngưu Tiên chết đi, thôn Đào Nguyên này hẳn là cũng đã bị diệt vong luôn rồi."

"Lúc đứa trẻ đầu tiên rời khỏi thôn Đào Nguyên, khi ngôi làng này chính thức kết nối với thế giới thật, ngôi làng này sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới vì nó vượt trội hơn tất cả các ngôi làng khác trên thế giới." - -

Khương Yếm không phủ nhận lời nói của Thẩm Hoan Hoan.

Bởi đây cũng là phán đoán của cô.

Thôn Đào Nguyên ẩn mình trong không gian, tồn tại như một ngôi làng của các vị thần. Khi xuất hiện trên thế giới, nó liền trở thành ngôi làng của con người. Tuy nhiên, dù ở trong thế giới này nhưng nó lại không hề tuân theo bất cứ quy luật phức tạp nào của nhân loại. Cho nên, đương nhiên nó sẽ bị trực tiếp xóa bỏ bởi ý thức của thế giới này.

Ngôi làng này quá vị tha và có tinh thần hy sinh.

Điều này thật xấu xí làm sao!

Con thuyền hiến tế sẽ sớm đi vào hang động, thời gian không chờ đợi ai, Khương Yếm vung bút lên và viết xong câu trả lời lên mảnh giấy.

Sau khi rời khỏi thôn Đào Nguyên này, cô đã dệt lên cho mình một giấc mộng, một giấc mộng nơi mà mọi người đều thấy có lỗi với cô.

Đúng là chỉ có bé gái mới có thể bị hiến tế, ngôi làng này thực sự thích bé trai hơn bé gái. Cô thật sự bị bạn thân bỏ rơi vì thế cô sẽ không bị cảm giác tội lỗi lấn át.

Sau khi Chu Hạ Hoa chết, h*m m**n của cô ấy mở rộng vô tận, cuối cùng hình thành nên Trường Năng Lượng này.

Vì vậy, nếu không chú ý đến chi tiết, bạn sẽ chỉ nhìn thấy những cô gái hy sinh, những người dân làng vô cảm, sự áp bức và lạm dụng, sự phản bội của bạn bè, sự bỏ rơi của anh chị em, ảo tưởng rằng mọi thứ đều không đẹp đẽ và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy được sự thật.

Chu Hạ Hoa là người giống người nhất thôn Đào Nguyên này.

Bởi vì cô ấy đã từng rất phẫn nộ.

Thanh tiến độ trên phiếu trả lời đã đạt 100%.

Bên tai mọi người đều vang lên một tiếng "ding dong". Cảnh tượng trước mắt họ dần dần mơ hồ, sau đó lại trở nên rõ ràng hơn, cảnh tượng rõ ràng ở rất xa nhưng dường như lại đang ở ngay trước mắt.

Pháp sư đứng trên tảng đá bên bờ sông chơi đàn huyên, loại nhạc cụ cổ xưa phát ra âm thanh đơn giản và trong trẻo nhất. Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao ngồi trên hang động, nhìn bản thân trôi theo dòng sông tới hang động cách đây hàng chục năm.

Chu Hạ Hoa ở trên con thuyền thứ năm. Sau khi cởi trói dây thừng, cô ấy ngồi dậy. Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm hát ngắt quãng, Ngô Mai liếc mắt nhìn Hạ Hoa.

Từ Hành rút chiếc quạt xếp từ trong tay ra, mở ra như thể một du khách hoang dã, rồi đóng chiếc quạt lại và vỗ nhẹ vào lòng bàn tay như một người kể chuyện.

"Vậy có nghĩa là…" Cô ấy lắc đầu.

Vân Phồn Tình đang ở trên con thuyền đầu tiên quay lại và hỏi: "Có chuyện gì thế?"

Ngay khi Từ Hành đang định trả lời thì mũi thuyền của Vân Phồn Tinh đã tiến vào trong hang động. Sau đó một tiếng kêu thảm thiết liền vang lên, Vân Phồn Tinh vừa nãy mới cười nói, thế nhưng một giây sau đã biến mất trên thuyền. Cùng với đó là những thanh âm cọt kẹt rùng rợn vàng lên, dòng máu đỏ tươi bắn tung tóe…

Cô ấy qua đời quá đột ngột, linh hồn tan thành mây khói, hình ảnh cuối cùng cô ấy để lại cho thế giới này là nụ cười ngoảnh lại.

*

Vân Phồn Tinh biết được cô ấy luôn được yêu thương từ khi còn nhỏ.

Cô ấy hồi tưởng lại quá khứ, bản thân học đi và nói chậm hơn nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa. Cô ấy chỉ có thể nhớ được những sự việc sau sáu, bảy tuổi.

Thời điểm đó, cô ấy luôn ho, có lúc mắt cô ấy thâm đen, khó chịu đến ngất xỉu, liên tục ngã xuống sân. Tỉnh dậy liền nằm trên chiếc giường êm ái, ba mẹ sẽ nhìn cô ấy với ánh mắt phức tạp. Khi đó, mẹ cô ấy sẽ đi tới với vẻ mặt lạnh lùng và đặt thuốc giảm đau xuống trước mắt cô ấy một cách mạnh bạo.

Cô ấy không muốn uống, cho nên mẹ liền véo mũi cô rồi đổ thuốc vào miệng.

"Thật sự không bớt lo lắng tí nào mà." Mẹ nói.

"Đời này mẹ xui xẻo nhất chính là sinh ra một cái ấm thuốc như mày!"

Vân Phồn Tinh cũng cảm thấy mẹ mình thật xui xẻo. Cô ấy nằm trên giường, vì quá gầy nên chỉ chiếm một góc nhỏ trên giường. Bất cứ khi nào nhìn mẹ bằng ánh mắt lo lắng, mẹ liền sẽ quay người bỏ đi, giống như một ấm thuốc như cô ấy chính là cái thứ tai họa.

Tinh thần cô ấy luôn trong tình trạng mệt mỏi. Anh trai cô ấy sẽ mang theo những thứ mà mẹ mua cho mình vào phòng, cô ấy không thể không cảm thấy ghen tị, cô ghen tị với anh trai mình vì có thể chạy nhảy thoải mái. Cô ấy biết rất rõ, rằng thuốc của cô ấy là cần tiền, chính nó đã tiêu gần hết số tiền tiết kiệm của gia đình, nhiêu đó đủ để cho mẹ mua cho cô ấy rất nhiều thứ ngon lành, vui nhộn rồi.

Đã uống thuốc rồi thì không thể đòi hỏi gì thêm nữa…

Phồn Tinh có thể cố được thì sẽ không đòi hỏi.

Vào sinh nhật lần thứ tám của anh trai, mẹ đã mua cho anh ấy một chiếc bánh quế. Có lẽ vì muốn lan tỏa niềm vui, anh trai đã xé một miếng bánh nhỏ nhét vào miệng Phồn Tinh, Phồn Tinh miễn cưỡng nuốt xuống, nhai rất lâu, cho đến khi không còn mùi vị nữa, cô ấy nắm tay anh trai mình và áp mặt vào đó, anh trai cô ấy sợ hãi bỏ chạy trước sự gần gũi đột ngột của cô ấy.

Giống như cách mẹ cô ấy ôm bát thuốc bỏ chạy.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 183
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...