Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 185

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Lần thứ tư, cô ấy đến gặp Hàn Huỳnh Hoả.

Hàn Huỳnh Hỏa đang tập thể dục trong ký túc xá, cô ấy nâng hai quả tạ lên xuống. Phồn Tinh cảm thấy mình chính là quả tạ trong tay Huỳnh Hỏa, cô ấy có thể nhấc lên và lắc lắc một cách dễ dàng.

Nhìn thấy Phồn Tinh, Huỳnh Hoả lau mồ hôi và ném ba lô lên người Phồn Tinh. Giống như muốn khoe cái gì đó.

"Cậu chạm vào quai đeo bên trái của nó coi."

Phồn Tinh chạm vào quai đeo bên trái.

Hàn Huỳnh Hoả ngồi bên cạnh cô ấy, liên tục thúc giục: "Chạm vào quai đeo bên phải nữa đi." Như muốn khoe khoang cái gì đó rất thú vị.

Phồn Tinh cẩn thận làm theo hướng dẫn, cuối cùng đi đến kết luận: "Quai đeo bên trái rộng hơn quai đeo bên phải."

Hàn Huỳnh Hoả gật gật đầu: "Mình mới phát hiện ra là mẹ mình đã may nó như thế cho mình, bởi vì mình thuận tay trái hơn đó."

Phồn Tinh đột nhiên cảm thấy vô cùng lo lắng, giọng nói không khỏi ngày càng lớn hơn: "Vậy sao? Nhưng bà ấy vẫn không yêu cậu đâu!"

Nụ cười trên mặt Hàn Huỳnh Hỏa cứng đờ.

Cô ấy theo bản năng thẳng lưng lên: "Mình biết."

"Nhưng... Bà ấy không nói với mình điều này. Bà ấy đã bí mật may nó."

Cô ấy nhấn mạnh: "Bí mật!"

Phồn Tinh đột nhiên cảm thấy không biết phải nói gì hơn.

Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói: "Việc nhỏ này có ý nghĩa gì sao?"

"Sao lại bí mật cơ chứ? Mình e là chẳng qua cậu quá đa cảm thôi."

Hàn Huỳnh Hỏa sắc mặt đen xì, tới mức có thể so sánh với than luôn rồi. Cô ấy đẩy Vân Phồn Tinh ra khỏi phòng: "Cút đi, tôi không muốn nghe cậu nói nữa!!"

Vân Phồn Tinh đứng ở cửa một lúc.

Cuối cùng Ngô Mai đã đưa cô ấy rời đi.

"Có một số đứa trẻ chính là như vậy." Ngô Mai nói: "Nếu nhận được một chút yêu thương, liền sẽ kiên trì đáp lại gấp mười lần, trăm lần. Mẹ Hàn cho Huỳnh Hỏa thấy được một tín hiệu của sự yêu thương. Cái này không tốt chút nào. Thôi được rồi, tối nay mình sẽ tới gặp dì Hàn và nhờ dì dập tắt ngọn lửa này mới được."

Nhưng ngọn lửa lại không hề tắt.

Huỳnh Hoả tập trung truy tìm tín hiệu của sự yêu thương mà mẹ dành cho cô ấy từ khắp nơi. Từ cán dao được quấn quanh thân, cho đến bộ quần áo vá chằng vá chịt, rồi đến bộ quần áo mới được giấu dưới đáy tủ, cuối cùng là tìm ra ngày được in trên tấm vé số.

"Mẹ luôn bắt mình kiếm tiền cho em trai đi học. Nếu đã như vậy thì ngày hôm đó đáng lẽ ra mẹ sẽ không đuổi mình ra khỏi nhà!" Cô ấy hét lên: "Đáng lẽ ra mình không nên bị mẹ đuổi ra ngoài." - -

Vân Phồn Tinh cho rằng Hàn Huỳnh Hoả thật ngu ngốc. Cô ấy đang cố gắng chứng minh rằng mình được mẹ yêu thương nhưng nếu cô ấy không chứng minh được thì sao?

Họ yêu cô ấy.

Sau khi quay người lại, Phồn Tinh phát hiện, chỉ có Hạ Hoa mới có thể thoát khỏi đây.

Sau đó là Huỳnh Hoả.

Chỉ có hai người bọn họ là không hề biết chân tướng nhưng xác suất Hàn Huỳnh Hỏa có thể thoát ra ngoài lại thấp hơn Hạ Hoa.

Bởi vì từ đầu đến cuối chỉ có Hạ Hoa phẫn nộ.

Những gì thế giới này mang đến cho Phồn Tinh vô cùng tồi tệ, đáng lẽ ra cô ấy cũng phải tức giận như vậy.

Thời gian trôi nhanh.

Dù bạn hy vọng hay không móng đợi đi nữa thì nó cũng sẽ đến, lễ hiến tế được bắt đầu bên bờ sông.

Dòng sông xa trở thành dòng sông gần, cây cối ven bờ rũ bỏ những chiếc lá vàng khô héo, chúng trôi trên sông, đung đưa và biến mất cùng dòng nước. Vô số khuôn mặt nhìn về phía dòng sông, sau đó tầm nhìn của họ va phải hang động. Mẹ nắm tay ba, bà nội nắm tay ông nội. Những bài hát cổ xưa kèm theo âm thanh nghẹn ngào của tiếng đàn. Tất cả dân làng đều ngâm nga những lời hát không rõ, cách phát âm khó hiểu và ý nghĩa không thể giải thích được.

Đó là để cầu phước.

Hạ Hoa ở trên sông nhẹ nhàng cởi bỏ dây trói, cô ấy cảm thấy mình làm rất nhanh chóng.

"Tớ lại tiến bộ rồi." Cô ta nhìn mọi người.

Ngoại trừ Vân Minh Nguyệt và Diệp Điềm, mọi người lần lượt cởi bỏ dây thừng, Từ Hành thì đang cầm quạt ngồi trên thuyền, Ngô Mai thì thầm một bài thơ.

Từ Hành hỏi cô ấy đang thì thầm gì vậy.

Ngô Mai chỉ vào dòng chữ trên chiếc quạt của cô ấy.

"Nhìn đi nhìn lại vẫn thấy không giống đâu, trên này là thiếu niên du hành."

Từ Hành gập chiếc quạt lại rồi ném thẳng xuống sông.

"Pháp sư nói sau khi vào hang động thì có thể chạm vào nước, không cần nhìn hai bên, cứ nhảy xuống sông rồi bơi ra." Hạ Hoa trừng mắt nhìn Từ Hành: "Đã là lúc nào rồi mà cậu còn đùa chứ?"

Vân Phồn Tinh nghe thấy động tĩnh, quay lại nhìn họ rồi mỉm cười.

Hạ Hoa chưa kịp nói câu "đẹp", máu của Vân Phồn Tinh đã bắn tung tóe.

Hết thuyền này đến thuyền khác đi vào hang.

Tiếng "cọt kẹt" vang vọng trong hang động.

Hạ Hoa ngơ ngác đứng trên thuyền, ngẩng đầu lên, dòng máu ấm áp không ngừng chảy dọc trên má.

"Nhảy đi!" Vân Minh Nguyệt ở trước mặt cô ấy quay lại hét lớn.

Hạ Hoa còn chưa kịp hiểu tại sao Vân Minh Nguyệt lại ngừng hát, cô ấy đã bị Từ Hành ở phía sau kéo xuống sông.

Nước sông buốt lạnh.

Bởi vì không có d*c v*ng phẫn nộ hộ thân, Vân Phồn Tinh đã bị Ngưu Tiên nuốt chửng trong vài miếng trước khi nó tóm lấy người thứ hai.

Diệp Điềm ở giữa không trung quay sang vẫy tay với Hạ Hoa, mỉm cười lộ ra hai lúm đồng tiền, rơi nước mắt:

"Xin lỗi, Hạ Hoa..."

Hạ Hoa không biết tại sao Diệp Điềm lại nói xin lỗi, cô ấy vĩnh viễn cũng sẽ không nghe được một lời giải thích.

Nước sông cuồn cuộn bóp nát lục phủ ngũ tạng của cô ấy, Từ Hành đẩy Hạ Hoa về phía Vân Minh Nguyệt trước khi bị bắt.

Hang động rất dài, tới mức dường như không có điểm kết thúc.

Hạ Hoa bàng hoàng trước sự việc bất ngờ, cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng bi thảm như vậy, tiếng xương gãy của bạn bè cô ấy chói tai đến nỗi nước sông chuyển sang màu đỏ tươi, Vân Minh Nguyệt là người bơi giỏi nhất ở đây. Cô ấy không giải thích nữa, chỉ có thể ôm Hạ Hoa cố gắng bơi về phía trước.

Cho đến khi Vân Minh Nguyệt bị bắt.

"Không ngờ bản tiểu thư đây còn sống được một ngày…" Cô ấy từ xa chỉ vào mặt Chu Hạ Hoa, chửi rủa: "... mà vẫn phải may áo cưới cho cậu*!"

*May áo cưới cho người khác" có nghĩa bóng chỉ việc bản thân mình vất vả bận rộn mà chẳng được gì.

"Đang nhìn cái quái gì vậy?! Bơi nhanh lên! Cậu và Hàn Huỳnh Hỏa mau bơi nhanh đi!!"

Những chiếc móng vuốt khổng lồ gần như đã khuấy đảo dòng chảy con sông và gây ra những cơn sóng lớn.

Ngưu Tiên thích để dành những món ngon nhất tới cuối cùng. Cho nên, Chu Hạ Hoa và Hàn Huỳnh Hoả là món cuối cùng đó.

Năm chùm ánh sáng trắng lơ lửng giữa không trung, đôi mắt của Ngưu Tiên dường như sáng lên một chút.

Chuyển động nhai của nó chậm lại.

Nước sông cuồn cuộn cuốn lấy người, Chu Hạ Hoa bị cuốn xuống sông, cô ấy cảm giác như phổi mình sắp nổ tung luôn rồi. Dường như bạn bè biết nhiều chuyện hơn cô ấy, cô ấy dường như cũng đoán được điều gì đó rồi.

Vẻ mặt của Hàn Huỳnh Hoả bỗng chốc tỏ ra sáng tỏ.

Trước đây Hàn Huỳnh Hỏa đã đưa ra nhiều giả thuyết ngốc nghếch, thế nhưng đều bị bạn bè của mình bác bỏ, giờ đây bạn bè của cô ấy lần lượt chết đi, điều này có nghĩa là giả thuyết của cô ấy đã đúng.

Cùng Hạ Hoa bơi về phía trước, cô ấy vội vàng thốt lên: "Con biết mẹ yêu con."

Chẳng bao lâu, năm chùm ánh sáng trắng biến thành sáu chùm.

Ngưu Tiên ngừng lại mọi động tác, mở ra lối thoát của dòng sông trước mặt Hạ Hoa, Hạ Hoa quay đầu nhìn lại, cuối cùng không chút do dự lao ra khỏi hang.

Trong mơ hồ, cô ấy vẫn có thể nghe thấy tiếng vọng cuối cùng của Hàn Huỳnh Hỏa.

"Bơi đi."

"Bơi ra ngoài đi, Hạ Hoa."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 185
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...