Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 7

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chưa bao giờ Thẩm Hoan Hoan cảm thấy cổ họng của mình ngứa đến thế, thực quản của cô nàng dường như có rất nhiều côn trùng bò qua bò lại, chất nhầy dính nhớp, thân côn trùng mềm mại, các cẳng chân cứng ngắc bò lên từ trong bụng, nhanh chóng bao phủ bụng dưới của cô nàng.

Dưới ảnh hưởng của tâm lý, cơ thể của cô nàng trở thành một chiếc áo khoác hai lớp.

Bên ngoài là da người, bên trong lại đầy sâu bọ.

Cô nàng gãi làm làn da trắng như tuyết xuất hiện những vết đỏ, Thẩm Hoan Hoan cúi đầu th* d*c kịch liệt, nhưng phản ứng của Thẩm Tiếu Tiếu còn nghiêm trọng hơn, em cong eo, nôn khan, ho ra nước mắt.

Vương Bảo Dân nghe thấy tiếng động của hai người, anh ta dừng lại, sốt ruột nói: "Các cô ở đó làm gì thế?"

"Bữa, bữa sáng nay..."

Vẻ mặt của Vương Bảo Dân trở nên khó coi: "Sao vậy, đồ ăn em gái tôi nấu không hợp khẩu vị của cô à?"

Thẩm Tiếu Tiếu không ngờ họ có quan hệ này, lời nói trong miệng chợt không biết thốt ra sao, sắc mặt của Vương Bảo Dân dần tối sầm. Thẩm Tiểu Tiểu mím môi dưới, vẻ mặt hơi ủy khuất, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Rất hợp khẩu vị… Chú cứ tiếp tục dẫn đường."

Vương Bảo Dân im lặng một lát, vẻ mặt vô cảm như trước, anh ta quay người tiếp tục dẫn đường.

Thấy Vương Bảo Dân không bận tâm tới chuyện này nữa, sắc mặt của Thẩm Tiếu Tiếu sa sầm hẳn: "Đúng là tên có khuôn mặt giết người mà - ọe!" Em ôm bụng một lúc lâu rồi lẩm bẩm cằn nhằn: "Không biết trong cái bánh bao này có tóc hay chân côn trùng đây... Nếu phải chọn một thì em thà chọn tóc... Vương Quế Lan sao vậy trời? Buổi sáng em ăn nhiều lắm..."

Có lẽ nghĩ tới cảnh tượng ban nãy, Thẩm Tiếu Tiếu lại che miệng nôn khan.

"Em trách nhầm cô rồi." Thẩm Hoan Hoan đột nhiên nói.

"... Trách nhầm?"

"Bữa sáng không có vấn đề gì cả."

Thẩm Hoan Hoan véo cổ họng mình, dù bình thường cư xử khá bình tĩnh nhưng cô nàng vẫn chỉ mới mười sáu tuổi, không thể nhanh chóng tiếp thu được tình huống đột xuất, tuy nhiên giờ cô nàng đã kịp phản ứng.

Khương Yếm nhìn Thẩm Hoan Hoan.

"Rất nhiều…" Thẩm Hoan Hoan né tránh hình dung bên trong bánh bao như thế nào, cô nàng nhẹ giọng nói: "Nếu ở trong bát cơm thì chúng ta sẽ không thể tìm được. Vương Quế Lan chỉ là một thôn dân bình thường, chắc chắn không có lý do gì để nhằm vào chúng ta, buổi sáng em cũng ăn bánh bao, em ăn từng miếng nhỏ, bánh bao rất mềm và sạch sẽ, không có vấn đề gì cả."

"Móc nối với thứ mà Khương Yếm nhìn thấy vào tối hôm qua…"

Thẩm Hoan Hoan nhìn sang Khương Yếm: "Bánh bao có vấn đề, có khi chị bị quỷ ám rồi."

Khương Yếm vui vẻ gật đầu: "Đúng vậy, ban nãy trong ba lô đột nhiên có tiếng động, chị xem thử thì phát hiện một vài thứ chui vào trong bánh bao."

Thẩm Hoan Hoan thở dài.

Cô nàng cho rằng Khương Yếm vừa trở thành nhà ngoại cảm nên chưa có năng lực tự bảo vệ mình, sắc mặt của cô nàng khá nặng nề: "Chúng em sẽ bảo vệ chị."

Khương Yếm vui vẻ đồng ý

"Ừm."

*

Thảm thực vật trên ngọn núi phía sau thôn Tằm rất tươi tốt, sáng sớm đi bộ lên núi, những cây cao che khuất bầu trời và ánh sáng, con đường dường như không có điểm cuối.

Sáu thí sinh lần lượt livestream, tối hôm qua những khung cảnh và khuôn mặt không thể nhìn thấy rõ giờ đã được hiển thị rõ ràng trên màn hình lớn trong phòng livestream, các bình luận bắt đầu dậy sóng.

Tối qua tôi đã ngủ quên trước lúc livestream, hy vọng tôi không bỏ sót thông tin nào.

Thông tin hiện tại: Địa điểm là thôn Tằm, trong thôn không yêu cầu sự giúp đỡ từ thế giới bên ngoài để tránh gây hoảng loạn, sáu thí sinh đã giả làm chuyên gia nuôi tằm và sinh viên để vào thôn, gần đây thôn có rất nhiều con tằm bị chết.

Thôn không yêu cầu sự giúp đỡ từ thế giới bên ngoài? Là quỷ mà không làm việc ác hả?

Cũng có thể đã xuất hiện, nhưng khoa học chưa thể giải thích được.

Tôi đã nhìn thấy cặp song sinh, tôi rất thích họ, tôi hy vọng họ có thể vào được số thứ hai.

Các bạn biết Khương Yếm và Hùng An không? Khi nãy tôi lục lại nhưng không thấy trong các bản livestream trước đó, họ là người mới à?

Có một chị gái xinh đẹp trong số những người mới đến đó!

Xinh đẹp thì có ích gì? Mặc váy đi đường núi, thái độ không nghiêm túc.

Tôi đồng ý, rất có thể Khương Yếm sẽ bị loại trước. Tôi tin tưởng về Trình Quang trong số này.

Bầu không khí trên núi ẩm ướt, rất mát mẻ, vài giọt sương đọng trên cổ Trình Quang khiến cậu rùng mình vì lạnh. Trình Quang nhìn chung quanh, thấy không có ai để ý tới mình, cậu lén nhìn Khương Yếm cùng cặp song sinh bên cạnh cô.

Cô quá giỏi, có thể ngang nhiên đi theo sếp.

Trình Quang suy nghĩ rất rõ ràng, từ trước đến nay nghề nghiệp của họ toàn là nhảy qua nhảy lại giữa sự sống và cái chết, nhưng nếu có thể sống thì chắc chắn ai cũng muốn sống sót. Tuy cậu không dám tin tưởng tuyệt đối phán đoán của sư phụ đối với Khương Yếm, quả thật cậu rất sợ cô, nhưng cậu vẫn không tin rằng Khương Yếm chỉ lo thân mình trước màn hình livestream, chắc chắn cô vẫn sẽ bảo vệ cặp song sinh dù có đang cận kề sinh tử.

Vậy làm thế nào để gia nhập vào nhóm và trở thành bộ ba song sinh đây…

Trình Quang nghiền ngẫm như vậy một chốc, đến khi tỉnh táo lại, có vài người tới phòng nuôi tằm. Người nhìn vào phòng nuôi tằm là một người đàn ông trung niên, trạc tuổi Vương Bảo Dân, nhưng bước đi hơi khập khiễng như thể vừa bị trúng gió.

Hùng An đứng dậy.

Khi không cười, khuôn mặt chữ điền của anh ta bớt đi sự gần gũi, thêm phần nghiêm túc hơn: "Đưa tôi đi xem giống tằm có vấn đề."

"Đi theo, đi theo tôi."

Người đàn ông lắp bắp một chút, quay người khập khiễng đưa mọi người đến nơi nuôi tằm. Những con tằm quấn dày đặc như mạng nhện, vài cái kén treo lơ lửng trên không, giống một mảnh lụa trắng đung đưa, nhìn từ xa trông giống như người bị treo ngược.

Hùng An dường như đã quen với cảnh tượng này, anh ta lập tức đưa tay vào đống kén tằm: "Độ ẩm và nhiệt độ không có vấn đề."

Nếu không có hơn mười năm kinh nghiệm trong nghề trồng dâu nuôi tằm thì không thể phán đoán nhanh chóng, chính xác như vậy được. Vương Bảo Dân và người đàn ông nhìn vào phòng nuôi tằm rồi nhìn nhau, vẻ mặt thoải mái an tâm thấy rõ.

Năm người còn lại tập trung xung quanh Hùng An, giả làm học sinh.

Trình Quang rất tích cực: "Thầy, những giống tằm này làm sao thế?"

Hùng An bóp nát một cái kén tằm trong góc, vẻ mặt khá ngạc nhiên: "Này, sao lại…"

Khương Yếm ngước mắt liếc nhìn Hùng An.

Sống lưng của Hùng An chợt run lên, anh ta vô thức rút lại mấy lời nói dài dòng của bản thân, lời nói nghẹn trong cổ họng, khi nói lại lần nữa đã trở thành chữ "chết".

Anh ta lại nghiền nát những con tằm khác, sau vài phút, anh ta đưa ra kết luận: "Hầu hết chúng đã chết."

Vương Bảo Dân gật đầu: "Lụa là nguồn thu nhập chính của làng chúng tôi. Hai tháng trước, những con tằm này lần lượt chết đột ngột, ngay cả các trưởng lão trong làng cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra."

"Anh… Thầy nghĩ chuyện gì đang xảy ra?"

Phòng livestream nghe cách chuyển đổi xưng hô của Vương Bảo Dân thì gần như tất cả đều bật cười.

Còn cố gắng nhìn đĩa thức ăn nữa.

Không biết ban nãy ai trông ủ rũ trên đường đi nhỉ.

Vậy là trước đó anh ta nghĩ sáu người đó không đáng tin cậy…

Trông đúng là không đáng tin cậy lắm ha ha, nhưng điều đó không ngăn cản tôi thích người dân của thôn này.

Hùng An đưa ra một khả năng: "Có lẽ là do thức ăn."

Tối hôm qua thức ăn trong phòng tằm mới hết, sáng hôm nay vẫn chưa kịp bổ sung. Người đàn ông trung niên nhìn vào phòng tằm nói: "Phía sau có một giống tằm, tôi dẫn cậu đi xem."

Vương Bảo Dân ở lại chỗ cũ canh giữ phòng tằm.

Phía sau phòng tằm mở ra một đồn điền rộng khoảng trăm mét vuông, có rau xà lách, rau diếp và các loại lá tằm có thể ăn được. Một bên của đồn điền có dòng suối nhỏ, nước trong vắt và nước tưới tự nhiên.

Hai đứa trẻ đang chơi đất bên bờ sông, chúng bẩn thỉu ngồi xổm trong cái hố đã đào, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đất biến thành những con mèo mướp nhỏ.

Hùng An đang nhỏ giọng thảo luận cái gì đó với người đàn ông nào đó, chủ đề rất nhàm chán, Khương Yếm nhàn nhã chuyển sự chú ý sang hai đứa trẻ. Đúng lúc này, không biết vì sao mà hai đứa trẻ xô đẩy nhau, cậu bé cao hơn trông có vẻ tức giận, cậu bé đã đẩy cô bé xuống hố.

"Rõ ràng em trai tớ đẹp trai hơn!" Cậu bé lớn tiếng nói: "Cậu là đồ xấu xí!"

"Cậu mới xấu ý!" Cô bé bị đẩy ngã ngồi trong hố, miệng há hốc, nước mắt bắt đầu ứa ra: "Tớ không xấu mà."

Cậu bé nhìn thấy bạn của mình khóc thì lập tức ngơ ngác, một lúc sau mới ngập ngừng đưa tay ra cho cô bé: "Ai bảo cậu nói em trai cậu đẹp nhất… Hơn nữa, tớ cũng không cố ý, cậu khóc gì chứ."

Cô bé sụt sịt dùng mu bàn tay lau nước mắt.

"Thôi bỏ đi, tớ tha thứ cho cậu. Mẹ tớ nói tha thứ là một đức tính tốt."

Sau khi làm hòa với nhau, hai đứa bé tầm năm sáu tuổi lại tụ tập lại với nhau, nhìn dòng suối như những cụ ông cụ bà, chúng đồng loạt thở dài.

Mấy tháng trước, anh trai của Hà Diệu Diệu rơi xuống dòng suối này và bị chết đuối, từ đó đã lâu cô bé không đến đây chơi.

Hà Diệu Diệu thất thần nhìn dòng suối.

Trước đây anh trai của cô bé luôn thích chơi đùa bên bờ suối, cô bé sẽ ngồi một bên chờ anh trai về, bây giờ anh trai của cô bé không còn nữa, cô bé cũng không muốn đến đây nữa. Cô bé thực sự rất yêu quý anh trai mình, khi anh trai mất, cô bé ăn ngủ không ngon, mặc dù nhịn đói hai ngày rồi không chịu thể chịu đựng được nữa nên ăn bánh bao, nhưng tình cảm dành cho anh trai vẫn không thay đổi.

Sau khi anh trai mất, mẹ của cô bé cũng thay đổi, mẹ luôn khóc khi nhìn thấy ảnh của anh, mẹ hay thở dài cầm tay của cô bé, cả ngày cũng chỉ ăn một bữa, nhưng may mắn thay, mẹ đã bắt đầu mỉm cười trở lại.

Mẹ cô bé sinh ra một đứa bé, mẹ nói đứa bé là chuyển thế của anh trai, là đứa bé dễ thương và xinh đẹp nhất trên đời.

Hà Diệu Diệu cũng cảm thấy như vậy.

Cô bé chưa bao giờ nhìn thấy một đứa bé xinh đẹp như vậy!

Nghĩ đến đây, Hà Diệu Diệu quay lại nhìn người bạn thân nhất Nhị Tráng của mình.

Chị gái của Nhị Tráng chết cùng ngày với anh trai và chết đuối cùng một chỗ.

Sau này mẹ của Nhị Tráng cũng sinh cho Nhị Tráng một em trai, cô bé đã nhìn thấy cậu bé đó, cũng đẹp trai như em trai của mình.

Không, em trai của cô bé vẫn đẹp trai hơn, đẹp trai nhất!

h*m m**n chiến thắng không thể giải thích được của Hà Diệu Diệu đột nhiên dâng trào, cô bé không còn nhớ gì nữa, cô bé bắt đầu vẽ tranh trên mặt đất bằng những viên sỏi.

Nhị Tráng ngẩn người, nhìn thấy Hà Diệu Diệu đột nhiên bắt đầu vẽ, cậu bé đi tới hỏi: "Cậu vẽ em trai mình làm chi?"

Hà Diệu Diệu: "Để nghe lén chị giám khảo xem em trai của bọn mình ai đẹp hơn!"

Khương Yếm sửng sốt.

Cô nhìn xung quanh thì thấy những người còn lại đang chú ý đến thức ăn, dường như chỉ có cô đang mất tập trung một cách trắng trợn.

Khương Yếm hơi do dự chỉ vào mình: "Chị à?"

Cậu bé nhìn sang, vẻ mặt ghét bỏ: "Chị ấy xấu quá, liệu có làm được giám khảo không?"

Khương Yếm: "..." Cô đi về phía cậu bé.

Đứa trẻ không có nhiều khả năng vẽ tranh, cô bé vẽ một vòng tròn ở đây và một vài đường nét ở đó, nhưng chỉ mất hai hoặc ba phút để hoàn thành bức tranh.

Lúc bức tranh hoàn thiện, Khương Yếm cũng bước tới.

Cô đứng sau lưng hai đứa trẻ, nhìn xuống bức tranh trên mặt đất.

Vẻ mặt của cô thay đổi từ bình tĩnh sang mới mẻ.

… Các bạn đã bao giờ nhìn thấy những người có mắt hai mí và lông mi mọc ở mí mắt dưới chưa?

Khương Yếm đã nhìn thấy.

Nếu không muốn đôi mắt của hai em bé trong tranh trở nên đáng sợ thì phải lật ngược khuôn mặt của chúng lại.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...