Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Đáng Ghét! Cô Ta Lại Ra Vẻ Nữa Rồi!

Chương 239

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cất cẩn thận khế ước bán thân đi, Kim Nguyệt Bạch lau giọt nước mắt trên khóe mi, sau đó cô ấy lấy khăn tay ra, cẩn thận giúp Phương Tự Ngữ lau sạch vết bẩn trên mặt.

Cậu bé thật xinh đẹp.

Là một vẻ đẹp rất dịu dàng, hoàn toàn chẳng có chút tính hung dữ gì, ai cũng có thể bắt nạt.

Thực tế khi còn nhỏ, cậu ta thường xuyên bị những đứa trẻ khó ưa khác ức h**p.

Chúng tung váy của cậu ta, kéo tóc của cậu ta, cố gắng nhìn giới tính của cậu ta.

Kim Nguyệt Bạch đã ở phố Hoa nhiều năm, lại lớn hơn Phương Tự Ngữ vài tuổi, dù không chuẩn xác lắm, nhưng cô ấy cũng được xem là đã chứng kiến Phương Tự Ngữ trưởng thành.

Tuy tuổi tác không chênh lệch nhiều, nhưng cô ấy đã sớm nhìn thấu sự đời, dù thường bị bắt nạt vì vẻ ngoài và cách ăn mặc, nhưng Phương Tự Ngữ vẫn luôn được mọi người bảo vệ nên rất ngây thơ, vừa ngây ngô vừa khoan dung, thế nên cô ấy đã xem cậu ta như một đứa trẻ.

Đã nhiều năm trôi qua, song Phương Tự Ngữ vẫn chẳng trưởng thành chút nào cả.

Kim Nguyệt Bạch lau sạch sẽ rồi, khẽ thở dài.

Cô ấy nhìn vào tách cà phê mới chỉ nhấp một ngụm trước mặt Phương Tự Ngữ.

Nếu ban đầu Phương Tự Ngữ thật sự muốn đồng quy vu tận thì cậu ta đã không uống ngụm nhỏ như thế, cậu ta vẫn muốn sống, dẫu biết rằng sau này có thể nghiện, có thể rất đau đớn, nhưng trong khoảnh khắc uống tách cà phê đó, cậu ta vẫn muốn sống.

Có điều cậu ta lại rơi vào ngõ cụt, ngõ cụt mà bao năm nay cậu ta vẫn chưa thể thoát ra được.

Vì không thể thoát ra, không thể hiểu rõ nên cậu ta đã giao mạng sống cho ba mình, để ông ta quyết định xem cậu ta có nên chết hay không.

Phương Tự Ngữ không nên có kết cục này, kết cục này chẳng đẹp chút nào

Giết hết vài người, Tiêu Tùng Dã đi đến, chị ta im lặng đặt cây rìu trong tay xuống, giúp Phương Tự Ngữ chỉnh lại cổ áo.

"Cậu ấy thường không vui."

Một lát sau, chị ta nói: "Sau này sẽ không buồn nữa."

Trong lúc hai người nói chuyện, Khương Yếm với Thẩm Tiếu Tiếu chỉ ở cách đó hai mét.

Lúc này thi thể của Phương lão gia đã bị Thẩm Tiếu Tiếu hành hạ đến mức chẳng còn hình dạng con người.

Em không ngừng giơ cao con dao trong tay lên, liên tục chém xuống như một cái máy, Khương Yếm cũng không ngăn cản, chỉ đứng bên cạnh nhìn, hành động đau đớn lẫn tức giận này, vừa giống Thẩm Tiếu Tiếu nhưng lại vừa không giống.

Có lẽ em đã kích hoạt câu hỏi, đó là điều mà nhân vật của em phải làm.

Hoặc có lẽ em không hề kích hoạt câu hỏi, đây là điều mà Thẩm Tiếu Tiếu muốn làm.

Vào khoảnh khắc này, Thẩm Tiếu Tiếu và nhân vật của em đã có sự đồng điệu.

Không biết đã trôi qua bao lâu, sau cơn cuồng loạn lặng lẽ, Thẩm Tiếu Tiếu cuối cùng cũng dừng lại, con dao sắc bén trượt khỏi tay em rơi xuống, em lảo đảo ngồi xuống mặt đất.

Vài giây sau, em từ từ nhắm mắt lại, cơ thể yếu ớt ngả ra sau, "bịch" một tiếng, em ngất xỉu trên nền gạch.

Khương Yếm lập tức bước tới đỡ em dậy.

Nhưng lúc này Thẩm Tiếu Tiếu đã rơi vào trạng thái hôn mê, tâm trí mơ hồ, hơi thở gấp gáp, Khương Yếm đặt tay lên ngực em, phát hiện tim em đập rất nhanh, đã vượt qua mức bình thường.

Tiêu Tùng Dã chú ý đến động tĩnh bên này, nhanh chóng chạy về phía Khương Yếm:

"Chuyện gì vậy?"

Khương Yếm đứng dậy: "Có lẽ do cảm xúc thay đổi đột ngột nên tim đập nhanh, rất là nhanh, tôi đưa em ấy đến hiệu thuốc xem sao."

Tiêu Tùng Dã gật đầu.

Chị ta đưa cho Khương Yếm một khẩu súng vừa lấy được trên thi thể của đội tuần tra: "Cô biết dùng không?"

Khương Yếm trả lời: "Không biết."

Thế là Tiêu Tùng Dã nói ngắn gọn cách dùng, sau đó nghiêm túc bảo: "Khẩu súng này có độ giật rất mạnh, cô chưa được huấn luyện, có lẽ cũng chẳng bắn chính xác được, nhưng cô có thể dùng nó để hù người khác, nếu gặp phải nguy hiểm thì giơ súng lên."

"Phương lão gia đã chết, thôn Linh Nhân chỉ còn lại Vương lão gia, nhưng có lẽ bây giờ ông ta vẫn chưa biết chuyện của nhà họ Phương, vì vẫn còn người lợi hại hơn nên ông ta sẽ khá kiềm chế. Có điều nếu đối phương biết Phương lão gia đã chết thì chắc chắn ông ta còn kiêu căng hơn cả Phương lão gia."

"Thế nên khi các cô về đừng đi đường lớn, phải tránh đi, đừng để người ta biết các cô từ nhà họ Phương về."

Khương Yếm đáp lại một tiếng.

Tiêu Tùng Dã nghĩ ngợi, rồi bổ sung:

"Chúng tôi phải ở nhà họ Phương tìm đồ, cố gắng tìm được càng nhiều súng đạn càng tốt, được như thế thì sau khi về rạp hát, tôi với trưởng đoàn, còn có Nguyệt Bạch sẽ đến nhà họ Vương."

"Bây giờ đã có súng trong tay, chúng ta không cần sợ bọn họ nữa." Tiêu Tùng Dã nói: "Chỉ cần giết được Vương lão gia, thôn Linh Nhân sẽ yên bình, mọi người sẽ có cơ hội chạy trốn."

Nói xong, Tiêu Tùng Dã gọi Hề Quyết Vân vào nhà tìm kiếm.

Đi được vài bước, chị ta đột nhiên quay đầu lại: "Thôi, tôi vẫn nên về cùng cô."

Nhưng lúc này, Thẩm Tiếu Tiếu trên lưng Khương Yếm cố gắng mở mắt, em từ chối Tiêu Tùng Dã.

"Không sao đâu, em biết rõ cơ thể mình... em về ngủ một giấc là được."

Nghe Thẩm Tiếu Tiếu nói vậy, Tiêu Tùng Dã cũng không kiên trì nữa.

Khương Yếm cõng Thẩm Tiếu Tiếu ra ngoài, lúc đến cổng chính, cô cẩn thận lắng nghe âm thanh ngoài cửa một lát, sau khi đảm bảo ngoài cửa không có tiếng động nào, cô mới ló đầu ra.

Phương lão gia thích yên tĩnh, bình thường chẳng ai dám tùy tiện đi qua cổng nhà ông ta.

Lúc này cả con đường chẳng có bóng người, Khương Yếm thở phào nhẹ nhõm, yên tâm cõng Thẩm Tiếu Tiếu ra ngoài.

Từ nhà họ Phương về rạp hát chỉ mất khoảng mười mấy phút, nhưng vì phải cõng thêm một người, hơn nữa nhân vật của Khương Yếm không phải người khỏe mạnh lắm, thế nên mười mấy phút đã trôi qua mà cô chỉ mới đi được một nửa quãng đường.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Khương Yếm khó chịu lau mồ hôi trên trán.

Đây là lần đầu cô cảm nhận rõ cơ thể con người, yếu ớt lại nhạy cảm.

Nhiệt độ chỉ hơi cao mà đã khiến cô bực bội, chút trọng lượng này đã làm cô mệt bở hơi tai, lúc làm yêu quái không giống thế này, cô ghét ánh mặt trời là vì ánh sáng quá chói, cô ghét cõng người là vì không muốn tiếp xúc gần gũi với con người.

Cô thích chủ quan.

Nhưng giờ đây tất cả những điều này đã trở thành khách quan, cô không có cơ hội lựa chọn, tinh thần lẫn thể xác của cô đều rất mệt mỏi.

Quãng đường còn lại càng mệt hơn.

Khương Yếm phải mất gần hai mươi phút mới đi đến phố mua sắm, cuối phố là rạp hát, mà cách rạp hát không xa là hiệu thuốc, Khương Yếm vô thức thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng vừa thở phào xong, cô lập tức nhận ra điều không ổn.

Suốt quãng đường Thẩm Tiếu Tiếu cứ r*n r* mãi, tại sao giờ lại đột nhiên im lặng?

Khương Yếm lập tức đưa tay ra phía sau, chạm vào khuôn mặt của Thẩm Tiếu Tiếu trên lưng mình, phát hiện má em rất nóng.

Em đang sốt.

Bước chân của Khương Yếm nhanh chóng tăng tốc, nhưng cho dù cô có cố gắng dồn hết sức lực vào việc "mình phải nhấc chân lên", thì ánh mắt vẫn vô thức chú ý đến những ánh nhìn khó hiểu của mọi người trong mấy cửa hàng.

Ý nghĩa của những ánh mắt ấy rất khác nhau, có người nhìn với vẻ hả hê, có người lại hờ hững, cũng có người tỏ ra lo lắng.

Sau khi nhìn thấy Khương Yếm, ánh mắt của cô gái ở tiệm may chợt né tránh, nhưng cô ấy cúi đầu suy nghĩ một lúc vẫn ngẩng đầu lên, bước nhanh về phía Khương Yếm.

Cô ấy nói nhỏ: "Đừng về nữa."

"Khoan hãy về."

Khương Yếm sửng sốt, dừng bước.

Cô định hỏi gì đó, nhưng ngay lúc này trong đầu cô bỗng vang lên tiếng "ding dong".

Thẩm Tiếu Tiếu rất sợ hãi cái âm thanh này.

Dù giờ đây em đang rất khó chịu, nhưng vẫn vô thức vội lấy tay bịt tai lại, không muốn nghe âm thanh đấy nữa.

Nhưng giọng nữ lạnh lùng vẫn vang vọng:

Ngu Nhân Vãn đã chết.

Chúc mừng bạn đã hoàn thành kết cục của nhân vật Hứa Thanh Tuệ.

Tiếp tục diễn xuất.

*

Ngay khoảnh khắc nghe thấy âm thanh đó, Thẩm Tiếu Tiếu sụp đổ nhắm chặt mắt, em đang rất nóng, tinh thần em đã cực kỳ yếu ớt, em chẳng nghĩ được gì cả, chỉ biết bạn mình đã chết rồi.

Em muốn mặc kệ tất cả mà hét lên thật to, nhưng ý nghĩ này vừa mới xuất hiện thì đã kích hoạt câu hỏi.

Sau khi chọn xong lựa chọn, em bị khống chế, hoàn toàn mất ý thức.

Tin tức đến quá đột ngột, đầu Khương Yếm cũng chợt trống rỗng.

Miệng cô gái ở tiệm may cứ mở ra rồi khép lại, từ khẩu hình miệng của cô ấy, cô mơ hồ nhận ra ba chữ…

"Vương lão gia."

Khương Yếm cố gắng giữ bình tĩnh, cô nhắm mắt hỏi: "Vương lão gia... ông ta làm sao?"

Cô gái vội nói: "Ông ta bị một cô gái rất giống Hề trưởng đoàn làm mù một mắt, mắt còn lại cũng nhìn không rõ, ông ta điên cuồng tìm cô gái đó, nhưng mãi mà không tìm thấy."

"Cũng chẳng biết xảy ra chuyện gì, đột nhiên bốn mươi phút trước ông ta tới rạp hát, nói rõ muốn gặp Hề trưởng đoàn, nếu không thì cứ năm phút bắn chết một người, thi thể của Lâm Tiểu Đường và dì Ngô vẫn còn ở bên ngoài rạp hát…"

Trong đầu Khương Yếm lập tức hiện lên hình ảnh của Lâm Tiểu Đường và dì Ngô.

Lâm Tiểu Đường thì chẳng cần phải nói, cậu ấy là một cậu bé mười lăm tuổi ríu ra ríu rít ghét cái ác, thích nhiều chuyện, cực kỳ hâm mộ Kim Nguyệt Bạch.

Còn dì Ngô là dì giặt quần áo cho rạp hát, lúc đầu Khương Yếm không biết giặt quần áo sao cho sạch, dì là người đã chỉ dạy cô.

Dạy cô ngâm quần áo bao lâu, dạy cô làm sao giặt quần áo, dạy cô phơi nắng thế nào để không bị nhăn.

Vì thương Khương Yếm ngâm tay vào nước đến mức sưng phồng trắng bệch, có vài lần dì đã giành giặt giúp cô nửa số quần áo.

Tóm lại dì là một người hiền lành, tính tình rất tốt.

Nói đến đây, dường như cô gái nhớ đến cảnh tượng nào đó, cơ thể vô thức run lên.

Cô ấy hạ giọng, giận dữ bảo: "Hề trưởng đoàn tốt như thế, thường xuyên cho chúng tôi đồ ăn, nếu không nhờ cô ấy… Nếu không phải cô ấy, mọi người đã chết đói rồi!"

"Vương lão gia không cần mạng nữa à? Phương lão gia còn đó, Phương Tự Ngữ cũng còn đó, sao ông ta dám động vào Hề trưởng đoàn chứ?"

"Chắc chắn Phương Tự Ngữ sẽ báo thù cho Hề trưởng đoàn, ngoài cửa rạp hát có nhiều máu lắm, đáng sợ cực kỳ, cô đừng về nữa." Cô gái nói với Khương Yếm: "Đến cửa hàng của tôi đợi một lát đi."

Nhưng Khương Yếm không hề nhúc nhích.

Cô khẽ cụp mắt, trong lòng đã hiểu ý đồ của Vương lão gia.

Không phải Vương lão gia không cần mạng nữa, mà ông ta nghĩ bây giờ động vào Hề Quyết Vân sẽ chẳng sao.

Cái chết của Phương lão gia được giấu kín, tin tức sẽ không truyền đi nhanh thế được, Vương lão gia làm vậy không phải vì biết Phương lão gia đã chết, mà vì ông ta biết Phương lão gia chuẩn bị chạy trốn rồi.

Nếu đã muốn chạy trốn thì sẽ không lãng phí thời gian, sức lực và của cải, sẽ chẳng vì một trưởng đoàn nhỏ bé của rạp hát mà nhắm vào ông ta. Dù thế lực của Vương lão gia thua xa Phương lão gia, nhưng nếu đánh nhau thật, Phương lão gia cũng sẽ bị tổn thất.

Trên đường chạy trốn, dù chỉ là một viên đạn cũng có thể dùng để giữ mạng.

Vương lão gia hiểu rõ chuyện này, ông ta cũng biết bình thường Phương lão gia chiều chuộng Phương Tự Ngữ, nhưng những lúc như này, Phương lão gia sẽ không ra mặt thay bạn của con trai, thậm chí còn mong rạp hát bị phá hủy để Phương Tự Ngữ từ bỏ ý định hát kịch.

Cho nên Vương lão gia mới không chút do dự đến tìm Hề Quyết Vân.

Dù sao ông ta đã thèm muốn Hề Quyết Vân từ lâu, bây giờ lại bị một cô gái giống hệt Hề Quyết Vân móc mắt, thù mới hận cũ cộng lại, ông ta nhất định phải hủy hoại Hề Quyết Vân.

Nhưng vấn đề là, Hề Quyết Vân không có ở rạp hát.

Liên tưởng đến âm thanh vừa rồi, Khương Yếm đã đoán được đầu đuôi sự việc.

Cô vô thức nhỏ giọng.

"Vương lão gia đi rồi sao?"

Cô gái buồn bã gật đầu: "Đi rồi."

"Đi vội đến mức Hề trưởng đoàn còn không kịp tẩy sạch lớp phấn trên mặt, thậm chí còn mặc bộ hí phục trong vai diễn Ngu Cơ đi theo Vương lão gia, có điều cô ấy không cầm theo thanh kiếm uyên ương."

Cô gái đoán: "Có thể là do thanh kiếm sắc bén quá, Vương lão gia không cho mang cùng."

Khương Yếm không phủ nhận suy đoán của cô gái.

Câu chuyện đầy biến động, sự thật thì phức tạp.

Không phải là không cho mang.

Mà thanh kiếm đó đang nằm trong tay Hề Quyết Vân thật.

Người thay Hề Quyết Vân đi chết là Ngu Nhân Vãn.

Cũng chính là Hứa Thanh Tuệ trăm năm trước.

Để không bị Vương lão gia nhận ra, cô gái cực kỳ tài năng ấy đã ở trên tầng vội bôi lên mặt mình lớp phấn dày cộm, để lớp phấn không quá nổi bật, cùng với tiếng súng thứ hai, em ấy đã kìm lại hết mọi cảm xúc, bình thản mặc bộ đồ hí phục của Hề Quyết Vân vào.

May mắn thay, dáng người em ấy trông hệt như bản sao của Hề Quyết Vân.

May mắn thay, dù có chết thì Lâm Tiểu Đường và dì Ngô cũng không nói Hề Quyết Vân thật đang ở đâu.

Chỉ cần có người trong rạp hát nói sự thật thì hôm nay đã có một câu chuyện hoàn toàn khác, Vương lão gia sẽ lao đến nhà họ Phương, nhốt hết mọi người ở đó cho đến chết, thôn Linh Nhân sẽ chẳng còn tương lai nữa.

Vậy nên nếu ai tình cờ đọc được câu chuyện này thì phải biết rằng, vở kịch nào cũng phải có vai chính vai phụ, nhưng suy cho cùng tất cả đều là vai chính.

Bọn họ được phân công rõ ràng, gắn kết với nhau.

Bọn họ đều có lý tưởng của riêng mình.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203
Chương 204
Chương 205
Chương 206
Chương 207
Chương 208
Chương 209
Chương 210
Chương 211
Chương 212
Chương 213
Chương 214
Chương 215
Chương 216
Chương 217
Chương 218
Chương 219
Chương 220
Chương 221
Chương 222
Chương 223
Chương 224
Chương 225
Chương 226
Chương 227
Chương 228
Chương 229
Chương 230
Chương 231
Chương 232
Chương 233
Chương 234
Chương 235
Chương 236
Chương 237
Chương 238
Chương 239
Chương 240
Chương 241
Chương 242
Chương 243
Chương 244
Chương 245
Chương 246
Chương 247
Chương 248
Chương 249
Chương 250
Chương 251
Chương 252
Chương 253
Chương 254
Chương 255
Chương 256
Chương 257
Chương 258
Chương 259
Chương 260
Chương 261
Chương 262
Chương 263
Chương 264
Chương 265
Chương 266
Chương 267
Chương 268
Chương 269

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 239
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...