Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 181

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Không hiểu sao càng lúc tôi càng thấy lạnh và mệt, nhiệt độ ngoài trời lúc này cũng không quá thấp. Tôi đành ngồi xuống bàn tiếp khách trong sảnh rồi đưa tay day day thái dương, mũi cứ sụt sà sụt sịt, còn cơ thể thì rã rời.

Trong lúc tôi đang mệt thì một bàn tay ấm nóng chạm lên trán tôi rồi nói:

"Em bị cảm rồi. "

Tôi ngẩng đầu lên, vẫn là gương mặt quen thuộc ấy, mỗi khi nhìn thấy gương mặt này trái tim tôi luôn đập lỗi mất một nhịp. Cảm giác mình là một cô gái đang yêu và vừa nhìn thấy crush của mình vậy, bất chợt má tôi khẽ hồng lên.

Có cái gì đó đang len lỏi vào tầng sâu nhất trong trái tim của tôi, là cảm giác gì nhỉ? Một chút nhớ nhung, một chút lo lắng, một chút đau lòng. Khi tôi nhìn thấy gương mặt ấy, tất cả cảm xúc trong tôi như muốn vỡ òa.

Tôi không quan tâm tới bản thân mình, vội bắt lấy tay của người đàn ông đó rồi hỏi:

"Tuấn thế nào rồi? Thằng bé không sao chứ? "

Anh nhìn tôi, rồi đưa tay đặt lên đầu tôi xoa nhẹ, cử chỉ tràn đầy trìu mến.

"Cậu bé không sao, ca mổ thành công rồi. Tôi đã đưa bà nội của Tuấn lên viện với thằng bé, bên cạnh cũng có người chăm sóc cho nó rồi, em không phải lo đâu. "

Lời nói của anh ta khiến tôi nhẹ nhõm hơn biết bao, tôi khẽ thở phào.

Chỉ một lời này thôi mà khiến tâm tình tôi phấn chấn hẳn lên, tôi vui sướng cười tới tít cả mắt.

"Vậy là tốt rồi. "

Vừa cười xong cái tôi liền ho sù sụ, ho tới nỗi phải đưa tay vuốt ve cái lồng ngực đang phập phồng và đau nhói này. Người đàn ông kia thấy vậy liền vuốt ve lưng tôi.

"Em không sao chứ? "

Ho xong, cả người tôi mất hết sức lực, như một bông hoa úa tàn mà dựa vào người đó. May mà anh ta đỡ lấy tôi, tay anh ta đặt lên vai tôi.

"Người em nóng lắm, em bị cảm rồi. Chắc là do côn trùng, cũng có mấy người trong đoàn bị rồi đấy. "

Tôi nghe thấy tiếng anh ù ù bên tai, cũng chẳng hiểu sao đột nhiên lại cảm thấy buồn ngủ, mi mắt nặng nề như muốn nhắm cụp lại.

"Em... không sao chứ? "

Tôi đưa mắt nhìn anh, cố mở mắt ra nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng anh thấp thoáng một cách mịt mù...

Sao vậy nhỉ?

Sau đó, tôi không chống lại được cơn buồn ngủ mà nhắm cụp mi mắt lại, một màn đen kịt bâu vây lấy tôi...

___________________

Không biết tôi đã hôn mê bao lâu, chỉ biết có một thứ âm thanh hỗn tạp của kim loại đánh thức tôi dậy.

Tôi lờ mờ cố mở mắt ra, thấy mình đang nằm trên chiếc giường lạ, một căn phòng xa lạ, không phải là phòng của tôi.

Trên trán còn đang dán một chiếc băng hạ sốt, lúc này, tôi vẫn buồn ngủ lắm, vừa buồn ngủ vừa mệt nhưng tôi vẫn cố gượng dậy cùng với đôi mắt lờ đờ của mình.

"Đầu... đau quá! "

Luc này, ý thức của tôi chỉ còn lại một nửa, cũng chẳng biết đây là thực hay đây là mơ nữa, vì mọi thứ xung quanh đều mờ nhạt.

Có một bàn tay nào đó rất ấm nắm lấy tay tôi rồi nói thật nhẹ nhàng:

"Em tỉnh rồi, anh đi lấy một cốc nước ấm cho em uống nhé! "

Đây là mơ sao? Sao giọng nói này lại quen thuộc như thế? Bóng dáng này... Hình như... đây là người đàn ông trong

giấc mơ của tôi.

Tôi đang ở trong mơ?

Tôi mở mắt nhìn người đó, rất mờ thôi, hình như, cuối cùng tôi cũng thấy rõ mặt người đó rồi. Anh ta thật đẹp...

Nhưng, anh ta đột ngột buông tay tôi và có ý định rời đi...

Ngay lập tức, tôi vội vàng nắm chặt đôi bàn tay của anh ta níu lại.

"Không... không, anh đừng đi... "

Đúng vậy, tôi không muốn anh ta biến mất, suốt ba năm trời tôi đã luôn mơ thấy người đó. Tôi luôn thấy bản thân mình đang nỗ lực đuổi theo người đó một cách miệt mài và đau khổ, chưa một lần tôi chạm vào người đó, chưa một lần tôi nhìn rõ gương mặt của người đó. Lần này tôi đã có cơ hội chạm vào, tôi không muốn anh ta biến mất rồi để lại một nỗi trống vắng sâu thẳm bên trong tôi.

Tôi không muốn... không muốn một chút nào...

"Anh đừng biến mất được không? Em nhớ anh lắm... "

Không biết tại sao nước mắt lại rơi thật nhiều trên gương mặt tôi, tôi không chịu nổi nếu anh ta rời đi, không thể đâu...

Điều gì thế nhỉ? Chúng tôi quen nhau sao? Tôi đã bỏ quên một thứ gì đó trong quá khứ sao?

Tôi không biết nữa, trong tôi bây giờ thật trống rỗng và mệt mỏi. Chỉ biết tôi rất nhớ và cần anh ta ở bên cạnh mình.

Thì ra, tôi nhớ anh ta nhiều tới thế, thì ra, trong suốt thời gian vừa qua, là tôi đã cố gắng bỏ quên anh ta mà thôi...

Anh ta mấp máy đôi môi của mình, nói gì đó nhưng tôi hoàn toàn không nghe rõ, hình như, tôi sắp tỉnh dậy rồi...

Tôi... nhớ anh ta nhiều lắm...

Tôi không muốn anh ta biến mất, vĩnh viễn không!

Lần nào anh ấy rời đi, tôi cũng phải tỉnh dậy. Không được đâu, tôi không muốn tỉnh dậy, tôi không muốn đối mặt với hiện thực, tôi muốn anh ta..

Tôi lập tức đưa tay ra, kéo anh ta lại gần rồi đặt một nụ hôn trên môi của người đó. Môi của anh ta thật mềm, cánh môi quấn quít chạm vào nhau, dư vị rất ngọt ngào, đầu lưỡi ngay lập tức hòa quyện vào nhau...

Cảm giác này, tại sao lại cảm thấy nó quen thuộc như vậy? Nó khiến tôi đê mê, say đắm và không thể dứt ra nổi.

Hình như, anh ấy cũng không thể cưỡng lại nụ hôn của tôi, càng lúc đôi môi của anh ấy càng mãnh liệt hơn, dần dần, tôi không thể thoát ra nổi...

Anh là ai? Là ai mà khiến em cuồng nhiệt và nhớ nhung tới thế?

Một bàn tay ấm nóng bao phủ lấy bầu ngực của tôi, rất nhẹ nhàng...

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 181
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...