Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Chú Ơi, Lên Giường Nào!

Chương 4

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nghe tới đây, tôi liền buông ra, thoát khỏi bờ vai ấm áp và dịu dàng đó. Tôi nhìn mẹ, ánh mắt mở to hết cỡ. Nước mắt chảy càng nhiều, tôi dùng mu bàn tay quệt một đường trên khuôn mặt mình. Tức giận và buồn... Tôi không thể chịu nổi.

"Ngay cả mẹ...ngay cả mẹ...cũng cho rằng tình yêu của con là trẻ con sao?"

Mẹ tôi vội vàng bào chữa: "Vy à, mẹ chỉ muốn tốt cho..."

Tôi giận dữ hét lên: "Đủ rồi, con muốn ở một mình!"

"Vy..."

Tôi ngước đôi mắt ướt nước lên nhìn mẹ, người mà tôi luôn tin tưởng. Cứ nghĩ rằng bà là người sinh ra tôi thì sẽ thấu hiểu tôi...Nhưng không ngờ rằng bà cũng...

"Xin mẹ, con muốn ở một mình! Ngày mai con sẽ ổn."

Mẹ nhìn tôi bằng đôi mắt chất chứa nỗi niềm thương cảm.

Thương hại? Tôi không bao giờ muốn sự thương hại vào lúc này! Tôi cứ nghĩ là mẹ sẽ hiểu, nhưng không. Mẹ cũng như những người khác, coi tình cảm của tôi như trò đùa!

"Vy, cố lên con nhé...Ngày mai trời lại sáng. Chúc con ngủ ngon."

Mẹ tôi bước từng bước ra phía cửa, bước đi của bà thật chậm như đang chờ đợi một câu nói từ tôi.

Cửa phòng cuối cùng cũng được đóng lại. Không gian của căn phòng chìm vào sự im lặng đến bi thương...

Tôi ngồi thụp xuống đất, dòng lệ từ hốc mắt liên tục chảy dài trên gương mặt mình.

Có trời mới biết, tôi mong ước mình không phải một cô gái mười tám tuổi đến hàng vạn lần! Tôi ước gì mình lớn hơn, có như vậy tôi có thể theo đuổi chú, có như vậy...mọi người mới có thể nhìn nhận tình cảm mà tôi dành cho chú.

Rào cản của tuổi tác ư? Chẳng phải người ta nói tình yêi không phân biệt tuổi tác sao? Tại sao lại không thể nào chấp nhận tình yêu của tôi? Thật là bất công!

Tôi nằm lên giường, lấy điện thoại ra đăng một status buồn. Tôi chờ đợi chú nhắn tin quan tâm, hỏi han như mọi khi...Nhưng mà không...

10 phút... 20 phút trôi qua, tôi không nhận được hồi âm nào từ chú. Mặc dù có rất nhiều người like và comment, nhưng tôi không quan tâm. Tôi đăng tus là để thu hút sự chú ý từ chú mà thôi.

Tôi tủi thân, bấm vào thư viện ảnh. Trong này có đầy ắp hình ảnh của tôi và chú, tôi định xóa đi, nhưng không nỡ... Thế rồi ngón tay tôi lại di chuyển tới ảnh tôi thơm má chú, khóe môi tôi cong lên khi nhìn hình ảnh được phóng lớn. Bức ảnh này khiến tôi nhớ lại kỷ niệm khi tôi vừa biết tin mình trúng tuyển đại học, chú đã đưa tôi đi ăn, đi xem phim, đi công viên. Ngày đó là ngày hạnh phúc nhất của tôi, ngày tôi ngỡ rằng mình đã bước chân vào cánh cửa người trưởng thành, ngỡ rằng từ giờ mình có thể quang minh chính đại theo đuổi chú...Ngỡ rằng...chú sẽ chấp nhận tình của tôi.

Không biết từ lúc nào nước mắt đã đầm đìa trên gương mặt tôi, tôi tưởng rằng nó sẽ không chảy nữa chứ...tôi đã khóc cả chiều rồi mà.

Tôi khẽ vuốt ve gương mặt của chú qua màn hình điện thoại, từng đường nét đều đẹp tới hoàn hảo. Tại sao chứ? Tại sao không phải là cháu? Chú thà chấp nhận cưới một người phụ nữ chú không yêu, chỉ mới gặp mặt một lần cũng không tiếp nhận cháu?

Chú đã nói...chú chờ cháu lớn mà...

Chú là đồ dối trá...

Người lớn toàn lừa dối trẻ con thôi...

Tôi ghét chú...

Tôi hận chú...

Tôi định ném điện thoại vào góc tường, nhưng khi cánh tay vừa giơ lên không trung thì tôi lại thu về, tôi đặt điện thoại vào nơi lồng ngực mình, ánh sáng phát ra của chiếc điện thoại vẫn phản ánh gương mặt đang tươi cười của chú...

Đau...

Làm sao có thể quên đi người đàn ông cùng mình trải qua những năm tháng rực rỡ của thanh xuân...

Từng cái nhỏ nhất cũng là người đàn ông đó quan tâm, chăm sóc, chiều chuộng. Thế mà cớ sao?

Ký ức mười mấy năm vừa qua như một thước phim quay chậm chạy trong đầu tôi. Ồ, thì ra tôi đã dựa dẫm vào chú nhiều đến thế, tới mức chỉ cần nhìn nét mặt, cử chỉ là chú có thể đoán ra tâm trạng của tôi...

Tôi bị chú biến thành "công chúa nhỏ" từ bao giờ không biết...Chính vì sự ôn nhu và cưng chiều đó đã khiến tôi rơi vào một hố sâu không đáy, dần dần lạc bước và không thấy đường về...

Nếu chú rời xa tôi, tất cả, tôi sẽ phải tự lập...Tôi nhoẻn miệng cười chua xót.

Hà Vy, chú quan trọng tới mức này rồi sao?

Một lần nữa tôi mở điện thoại, chấm xanh ấy vẫn còn, nhưng khônh còn vồn vã nhắn tin hỏi han tôi nữa...

Chú không quan tâm tới con nữa thật sao?

Hay bây giờ chú đang bận đi giải thích với vợ sắp cưới của chú?

Nghĩ vậy, lòng tôi quặn thắt...

Chú, chú vĩnh viễn không bao giờ biết rằng, con yêu chú nhiều tới mức nào đâu.

Tôi tắt điện thoại, căn phòng dần dần chìm vào bóng tối vô tận.

Tôi nhắm lại đôi mắt mệt mỏi, tự ý thức bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi phải ngủ thôi...Tôi phải quên chú thôi.

Ừ...phải quên thôi...

Suốt một tuần vừa qua, ngày nào tôi cũng đăng tus buồn, nhưng chú không thèm quan tâm... Chưa bao giờ chúng tôi xa cách tới vậy!

Vết thương trong lòng tôi chẳng những không nguôi mà ngày càng nhức nhối hơn...

Tôi thay ava đen, ảnh bìa đen, chú cũng chẳng để ý... Chú giận tôi nhiều tới vậy ư? Hay là... Chú còn đang bận chuẩn bị cho đám hỏi của mình?

Những suy nghĩ đó cứ bám riết lấy tôi khiến tôi đau đớn, trong lòng luôn bứt rứt khó chịu.

Đúng lúc này, có một anh khóa trên trường tôi nhắn tin tỏ tình. Tôi gạt đi chẳng thèm đọc. Nhưng lại nghĩ tới chú mà bức bối, tôi muốn đi đâu đó giải tỏa một chút...

Và một ý nghĩ đen tối lướt qua đầu tôi...

Tôi lập tức bấm xem tin nhắn, là Tuấn, anh ta học trên tôi một khóa, chúng tôi ở cùng một câu lạc bộ trong trường. Mấy lần sinh hoạt câu lạc bộ, tôi thấy anh ta hay chủ động tiếp cận tôi rồi ánh mắt nhìn tôi cũng khác thường nên khi anh ta tỏ tình tôi không mấy bất ngờ. Tôi nhanh chóng trả lời:

"Đi bar không?"

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167
Chương 168
Chương 169
Chương 170
Chương 171
Chương 172
Chương 173
Chương 174
Chương 175
Chương 176
Chương 177
Chương 178
Chương 179
Chương 180
Chương 181
Chương 182
Chương 183
Chương 184
Chương 185
Chương 186
Chương 187
Chương 188
Chương 189
Chương 190
Chương 191
Chương 192
Chương 193
Chương 194
Chương 195
Chương 196
Chương 197
Chương 198
Chương 199
Chương 200
Chương 201
Chương 202
Chương 203

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 4
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...