Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 103

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Những tin tức truyền thông gây xôn xao dư luận kia rất nhanh liền chìm dần xuống rồi kết thúc.

Mà cái tòa soạn kia cũng rất nhanh hoạt động không nổi nữa, những bài báo

trên tạp chí tiêu tiêu sái sái đàm luận về tứ thiếu phu nhân của nhà Mộ

Dung cái này tiếp theo cái kia từng bước bị che phủ, có chết cũng không

chịu tiếp nhận thêm bất kỳ phỏng vấn nào nữa.

Còn về tình hình

của mẹ con Tiết Tinh Tinh, Mộ Dung Trần cũng đã giao cho Tiết Thiệu

Trạch xử lý nên dĩ nhiên anh sẽ không đi truy cứu thêm nữa.

Trong nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới cũng không có ai dám nhắc tới chuyện này.

Mùa đông giá rét đã qua được một nửa rất nhanh sẽ đến tết nguyên đán rồi.

Mà Bách Lâm và Mộ Dung Cầm qua năm mới cũng sẽ đính hôn. Như vậy hòa vào không khí của năm mới cộng thêm trong nhà có hỉ sự càng làm cho sự vui

vẻ tăng lên gấp bội.

Trong khoảng thời gian này, trừ lúc ăn cơm

phải ra ngoài gặp mặt ra thì cô và Mộ Dung Cầm cũng chẳng bao giờ mặt

đối mặt với nhau. Một là cô không biết nói với cô ấy cái gì, mà Mộ Dung

Cầm cũng bởi vì chuyện đính hôn nên cũng hết sức bận rộn, còn một mặt

khác là vì cô ấy cũng muốn tránh cô ra cho nên trên căn bản là hai người giống như hoàn toàn xa lạ.

Bất quá như vậy cũng tốt, cô cũng

không muốn lại cùng cô ấy phát sinh tranh chấp. Vì kiêng dè nên cô và

Bách Lâm cũng không liên lạc với nhau.

Trong khoảng thời gian này cô cơ hồ là không bước chân ra khỏi nhà .

Nhiệt độ của máy điều hòa không khí tỏa ra khiến cho cả phòng ấm áp như mùa

xuân, mới vừa ngủ trưa xong Tình Tình lười biếng nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sô pha dài, bên ngoài chiếc váy ngủ là áo khoác bằng lụa màu đen

pha chút trắng trong tay là quyển sách mới lật được vài trang lâu lâu

cũng không thấy giở tiếp.

Không biết có phải là do thời tiết hay

không mà cô gần đây càng ngày càng trở nên thích ngủ, cả người thấy uể

oải phờ phạc rã rời.

Càng gần cuối năm, có rất nhiều công việc

cần phải hoàn thành nên Mộ Dung Trần trong khoảng thời gian này rất bận

rộn, trong vòng nửa tháng đã phải ra nước ngoài hai lần. Ngày hôm qua

anh mới bay về lúc về đến nhà cũng đã là ba giờ sáng, cô đã sớm đi ngủ

rồi anh cũng không muốn đánh thức cô dậy. Cho nên buổi sáng khi cô tỉnh

lại thì anh cũng đã đến công ty, thậm chí có thời điểm anh từ công ty

trở về cũng đã là nửa đêm rồi vì vậy bọn họ vốn đã ít khi nói chuyện với nhau nay lại càng ít hơn nhiều.

Chỉ là, nếu không kịp về ăn cơm

thì anh sẽ nhất định tự mình gọi điện thoại báo cho cô, trước kia anh

cũng có gọi điện thoại về nhưng không trực tiếp gọi cho cô mà đều phải

thông qua cổ Quản gia.

Nhưng mà ở trong điện thoại, cô cũng không biết nói với anh cái gì. Bình thường cũng đều là anh nói cô nghe. Cô

vốn luôn là người không biết diễn đạt bằng lời nói mà trong điện thoại

lại càng khó khăn hơn.

Trải qua một đêm kia, giữa bọn họ hình như có phát sinh một chút đồng cảm với nhau. Anh vẫn như cũ dịu dàng săn

sóc, đối đãi với cô bằng tất cả tâm ý của mình, vô cùng cẩn thận, ngay

cả khi hoan ái trên giường anh cũng không giống như trước kia thô lỗ

cùng mạnh mẽ.

Có lúc anh còn dịu dàng trêu đùa ngược lại làm cô không chịu nổi phải cầu xin.

Nếu nói đến thay đổi thì người đó là chính cô mới đúng, cũng không còn kiên định như trước đây nữa?

Một người đàn ông thâm tình như vậy thì bất kỳ người nữ nào cũng sẽ phải

động lòng thôi? Huống chi cô lại là một cô gái nhỏ vô cùng bình thường?

Tuy nói vậy nhưng cô lại không thể vượt qua được cửa ải kia của chính

mình.

Sự thâm tình của anh làm cho cô sợ hãi, để cho cô không

biết nên làm cái gì cho phải đây. Cô sợ mình nếu bước thêm một bước kia

sẽ trở thành vạn kiếp bất phục! Yêu một người đàn ông là một chuyện rất

đáng sợ, đặc biệt lại là một người con cưng của trời thiên chi kiêu tử

như anh vậy, cô thật không có lòng tin bản thân mình có thể trói buộc

được một người đàn ông như vậy.

Cô chỉ là một Tiết Tình nhỏ bé nay cả mẹ ruột mình cũng không muốn gặp, không phải sao?

Để có đoạn tình cảm như sóng nước nhấp nhô trước kia với Bách Lâm cô cũng

đã phải do dự rất lâu thật lâu. . . . . . Hiện tại đã rất không dễ dàng

làm cho bản thân cô thôi không khổ sở nữa nên cô không muốn một lần nữa

phải bước chân vào thế giới tình cảm.

Cho nên, đối mặt với thâm

tình của anh, điều duy nhất mà cô có thể làm, chính là trầm mặc không

nói. Đối với anh tất cả đều là không nhìn không nghe cũng không hưởng

ứng nhưng còn phản ứng của thân thể thì cô không thể nào khống chế được. Chỉ có như vậy thì ít nhất trái tim của cô vẫn thuộc về chính mình, đây là điều duy nhất mà cô có thể kiên trì, không phải sao?

Nhưng để làm được thật là khó khăn. . . . . .

Anh đối với cô lại càng thêm kiên nhẫn, đối với thái độ của cô như vậy cũng không thèm để ý chút nào, không những không nghi ngờ mà vẫn trước sau

như một, thậm chí còn thương yêu cô hơn. Nếu như, chỉ là nếu như, bọn họ gặp nhau đúng thời điểm, đúng lúc, nói không chừng cô sẽ thật yêu anh.

Nhưng mà, hiện tại. . . . . . Cô không thể, cũng không dám! Một đêm kia, cứ coi như là cô bị mất khống chế mà thôi!

"Tứ thiếu phu nhân." Chị Ngọc đi vào phòng trong tay bê một chén tổ yến hỏi: "Lại đang đọc sách à?"

Trong khoảng thời gian sống ở đây, Chị Ngọc cũng không giống như ban đầu đối

với Tình Tình tương đối lạnh nhạt nữa mà đôi lúc khi mang đồ ăn lên cũng sẽ thỉnh thoảng nói chuyện phiếm vài ba câu với cô.

"Đúng vậy,

xem một hồi lại ngủ thiếp đi." Tình Tình từ trên ghế ngồi dậy, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy chị Ngọc để tổ yến lên bàn liền nhíu nhíu mày:

"Tại sao lại phải uống cái này?" Nếu cứ suốt ngày bồi bổ như vậy thì cô

thật sẽ trở nên béo phì mất .

Cả ngày ở nhà trừ ăn ra chính là

ngủ, cô càng ngày càng giống như heo, nói dễ nghe một chút là cô so với

heo còn tương đối cao quý hơn một chút.

"Vốn từ đầu không phải

vậy, chỉ là mới vừa rồi Tứ thiếu gia trở lại thấy ở đại sảnh có rất

nhiều quà tặng cho năm mới, nghe phu nhân nói cái này là huyết yến của

Indonesia bồi bổ thân thể rất tốt, nên sai nhà bếp đi hầm mang lên cho

cô, nhân lúc còn nóng cô hãy uống đi."

"Vậy sao?" Tình Tình sửng

sốt. Anh mới vừa rồi đã trở lại ư, làm thế nào mà cô lại không biết gì?

Sao cô có thể ngủ say đến như vậy?"Anh ấy trở về lúc nào?"

"Thiếu gia vừa đi ra ngoài mới được hơn nửa canh giờ thôi. Cậu ấy nói buổi tối đến tham dự dạ tiệc cuối năm của công ty, thiếu gia trở về là muốn thay quần áo. Hơn nữa mấy thiếu gia trong nhà cũng đều sẽ đi cả. Tứ thiếu

gia cũng muốn bảo tôi hỏi cô một chút xem buổi tối muốn ăn cái gì!" Chị

Ngọc nói rất cặn kẽ, trong lòng cũng có thấy có chút kỳ quái, tại sao

thiếu gia lại chưa bao giờ mang thiếu phu nhân cùng đi ra ngoài? Ngũ

thiếu gia cùng thiếu phu nhân của mình mỗi lần tham dự tiệc rượu ...

luôn luôn cùng đi với nhau, đây chính là sự giao tiếp thông thường của

xã hội thượng lưu.

Chỉ trừ Tứ thiếu phu nhân là chưa bao giờ xuất hiện trong những trường hợp như vậy. Mà thiếu gia cũng chưa từng có yêu cầu qua.

"Vậy sao?" Ngón tay thon ngừng lại, lấy quyển sách trên tay mình thả lên

trên bàn. "Bữa ăn tối ăn những món thanh đạm là được rồi." Tình Tình bất đắc dĩ đem cái chén kia cầm lên, không muốn ăn cũng không được rồi!

"Tứ thiếu phu nhân, cô không thích cùng thiếu gia đi ra ngoài xã giao sao?" Chị Ngọc nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của thiếu phu nhân vẫn là nhịn

không được hỏi ra mồm.

"Ừ, tôi không thích tham dự những trường

hợp như vậy lắm." Tình Tình thong thả uống vài ngụm tổ yến rồi mới trả

lời. Không thích cũng chỉ là một nguyên nhân mà thôi chủ yếu là anh cũng chưa từng nói là muốn cô đi cùng với mình bao giờ!

Có lẽ cô

không được khéo léo trong xã giao với người khác như Lữ Bích Viện nhưng

mà cô cũng đã chuẩn bị tâm lý để đối mặt sợ bất chợt phải tham dự những

bữa tiệc như thế. Nhưng hiện tại tiêu dao tự tại một thân một mình cô

cũng không có ý kiến gì.

Thật ra thì cuộc sống như thế rất phù

hợp với cá tính của cô, cô không thích phải xuất đầu lộ diện, cũng không am hiểu giao tế, xã giao, nếu anh đã không yêu cầu cô phải đi thì cô

cũng sẽ vui vẻ với cuộc sống như thế này của mình.

Loại hình này

bình thường cũng sẽ phải yêu cầu mang bạn gái đi theo? Cô cũng nhớ trước kia Tiết Thiệu Trạch mỗi khi đi ra ngoài xã giao thì tám chín phần đều

sẽ dẫn Lữ Bích Viện đi theo cùng .

Vậy nếu như cô không đi cùng

anh đến đó thì bạn gái của anh sẽ là ai đây? Người phụ nữ nào lại may

mắn được đi theo bên cạnh anh như vậy?

Tình Tình vì cái ý tưởng chợt phát sinh trong đầu làm cho sợ hãi.

Thật ra thì anh tìm ai làm bạn gái thì cũng có liên quan gì đến cô chứ? Cô

rốt cuộc là đang suy nghĩ cái gì? Xem ra con người thật không thể nhàn

hạ quá lâu bằng không sẽ rất hay suy nghĩ lung tung.

"Thiếu phu nhân, làm sao vậy?" Chị Ngọc thấy Tình Tình đang ăn dở chợt dừng lại thì cho là đồ ăn này có vấn đề gì.

"A, không có việc gì." Tình Tình đặt cái muỗng xuống nói " Chị Ngọc, đầu

tôi có chút không thoải mái, cái này chị mang xuống trước đi, tôi muốn

nằm nghỉ một lát."

Trong lòng cô chợt dâng lên một nỗi phiền muộn không sao diễn tả được, ăn thế nào cũng không vào nữa. Không giải thích được nguyên nhân, chỉ là vừa nghĩ tới anh và người phụ nữ khác tay

trong tay cùng nhau tham dự hoạt động tiệc rượu phong phú như thế thì cô lại cảm thấy rất không thích hợp, rất khó chịu, thật là khó chịu.

"Tứ thiếu phu nhân, có muốn gọi bác sĩ hoặc Tứ thiếu gia hay không?" Chị

Ngọc thấy sắc mặt của Tình Tình không tốt nên quan tâm nói. Nếu mà nhỡ

xảy ra chuyện gì, thì người đầu tiên bị mắng nhất định là chị ta. Tứ

thiếu gia đối với thiếu phu nhân của mình luôn thương yêu chiều chuộng

mấy chục người của nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới có ai mà không biết,

không hiểu?

"Không cần, tôi nằm một chút là tốt rồi. Chị cứ đi xuống trước đi." Tình Tình nhắm mắt lại không muốn nhiều lời thêm nữa.

"Vậy nếu cô có chuyện gì thì cứ gọi tôi." Chủ tử cũng đã nói như vậy rồi,

chị cũng không muốn nhiều lời nữa. Chị Ngọc không nói gì nữa liền quay

người đi xuống dưới.

Sau khi thấy Chị Ngọc rời khỏi phòng, cả

người Tình Tình lần nữa lại nằm trên ghế sô pha. Trời ạ, hôm nay không

biết là đầu óc cô có vấn đề gì, tại sao vừa nghĩ tới anh mang theo người phụ nữ khác đi ra ngoài xã giao trong lòng lại thấy vô cùng không thoải mái!

"Đàn ông mà, không phải ai cũng như vậy sao! Có một lại

muốn có hai! Trong nhà có vợ đẹp, bên ngoài lại có thêm người tình! Làm

sao có thể thỏa mãn đây? Mà lúc nào sẽ cảm thấy thỏa mãn?"

Nhắm

mắt lại, giống như có thể thấy được cô khi còn bé thỉnh thoảng từ trong

mộng tỉnh lại, lại thấy mẹ của mình vốn đã đi ngủ lại ngồi ở ban công

trước nhà, nhìn về phía bồn hoa nho nhỏ màu xanh dương lẩm bẩm một mình.

Đúng vậy, trước kia cô không hiểu tại sao mẹ làm như vậy, cũng không dám đi

hỏi. Hiện tại, dưới tình huống như thế này cô thế nhưng đã hiểu rõ ràng.

Tiết Thiệu Trạch nhất định cũng đã từng vô cùng yêu mẹ của cô, bằng không,

mẹ làm sao có thể bỏ trốn cùng ông được? Khi đó bỏ trốn là một chuyện

động trời đến dường nào!

Nhưng mẹ cô lại dám làm! Kết quả thì sao?

Trương Ái Linh cũng đã từng đem phụ nữ chia ra làm hai loại, ra cửa là hoa hồng đỏ, ở nhà là hoa hồng trắng.

Đàn ông cả đời đều sẽ gặp phải hai loại phụ nữ, một kiểu là dịu dàng săn

sóc, một kiểu khác lại nhiệt tình như lửa. Khi cưới được một người, sẽ

cảm thấy một người khác tốt hơn. Tóm lại, không có được mới là tốt nhất. Điều này chứng tỏ đàn ông trời sinh đã có thói hư tật xấu trong người

rồi.

Tiết Thiệu Trạch cũng vậy cái ông muốn chính là có một người vợ thuần khiết cùng một người tình nóng bỏng bên ngoài? Nhưng chắc hẳn

ông chưa bao giờ có nghĩ qua, không thể cùng một lúc có thể ăn cả cá và

tay gấu được? Đúng là lòng tham không đáy, trên đời này, có tiền bạc lại có thời gian thì người đàn ông nào mà chẳng không tham lam?

Vậy thì chuyện của cô và Mộ Dung Trần nói rốt cuộc là loại nào đây? Có lẽ đều không phải là hai loại trên?

Thật là ngu ngốc, tại sao cô lại muốn đem chính mình cuốn vào chuyện này? Liên quan gì tới cô chứ?

Vốn là một buổi chiều thật đẹp, nhưng bởi vì vấn đề hoa hồng lại khiến cho tâm tình của Tình Tình phiền muộn không thôi.

Ngay cả bữa tối ăn cũng không thấy ngon! Yến tiệc hôm nay cả Mộ Dung Hàng

Nhậm và Thái Chi Lan cũng đến, Lâm Thục Mẫn dĩ nhiên cũng đi, cho nên

hôm nay cô không phải xuống dưới lầu dùng cơm.

Nhưng khi đối mặt

với thức ăn vô cùng đẹp mắt và ngon lành kia thì cô lại không ăn được

bao nhiêu. Sau khi người giúp việc thu dọn đi, một mình cô đối mặt với

gian phòng trống không thì lần đầu tiên Tình Tình cảm thấy cả người lành lạnh vô cùng cô đơn.

Mặc dù đang mở điều hòa ấm rồi nhưng cô vẫn cảm thấy sợ trước không khí lạnh lẽo này.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 103
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...