Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 40

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Đứng ở trong sân lớn, hương hoa thoang thoảng khắp nơi, mây ở chân trời mờ ảo như sương khói, trong lòng Mộ Dung Khiêm cảm thấy lạnh lẽo. Anh cảm thấy từ đầu đến

cuối mình không thể nào dung hòa với gia tộc này.

Khi còn nhỏ,

anh bị đưa về nhà Mộ Dung, anh không hiểu, tại sao mẹ chưa bao giờ ôm

anh, cũng chưa bao giờ âu yếm nhìn anh, ngay cả đánh mắng anh dường như

cũng trở thành một hành động xa xỉ với bà, anh thấy được, ngoại trừ

khinh thường, cũng chỉ là khinh thường.

15 tuổi năm ấy, lúc cha

và người mẹ mà anh đã gọi suốt 10 mấy năm gây gổ, anh mới biết được thân thế của mình, bừng tỉnh, đồng thời hiểu ra, trong lòng chợt cảm thấy

lạnh lẽo.

Anh là con riêng bên ngoài của Mộ Dung Hàng Phong với

người phụ nữ khác. Mẹ của anh chẳng qua chỉ là một diễn viên hạng ba mà

thôi, bà lại ngây thơ cho rằng lấy Mộ Dung nhị thiếu gia, với dung mạo

và tuổi tác còn trẻ của bà có thể mẫu bằng tử quý, có thể trở thành vợ

của thiếu gia nhà có tiền, tiền bạc, địa vị sắp có trong tay.

Nhưng bà nào biết nhà giàu đâu phải dễ dàng tiến vào, đến cuối cùng, ngay cả

đứa con trai duy nhất cũng bị mang đi, chỉ vì một câu nói của Mộ Dung

lão thái gia: “ Không phải là con dâu do Mộ Dung gia cưới hỏi đàng hoàng thì không có tư cách nuôi cháu nội của nhà Mộ Dung” Trời định kiếp này

bà chỉ có thể là một người tình, thậm chí đáng buồn hơn là không thể gặp mặt con trai mình.

Cuối cùng, bà trở thành vật hy sinh của nhà

giàu, không đến 40 tuổi thì uất ức mà chết. Mặc dù sau đó anh có tìm

được phần mộ của bà, nhưng trên bia mộ chỉ có ảnh của người phụ nữ đang

nhàn nhạt mỉm cười, anh muốn khóc nhưng không khóc được.

Ở nhà Mộ Dung sống mấy chục năm, mặc dù lão thái gia chưa từng dùng ánh mắt của

người ngoài nhìn anh, mặc dù bác cả Mộ Dung Hàng Nhậm không đề phòng

anh, mặc dù người kế thừa tương lai của Mộ Dung gia là Mộ Dung Kiệt chưa từng xem thường anh, mặc dù tất cả anh em trong nhà Mộ Dung ngoài mặt

luôn đối xử với anh rất khách khí, nhưng anh luôn cảm thấy giữa bọn anh

luôn có một bức tường xa cách vô hình….

Mấy anh em nhà Mộ Dung

cũng không chênh lệch tuổi nhau là mấy, khi còn bé những trưởng bối

trong nhà thường lấy sự canh tranh của bọn họ làm vui, bất luận là bài

tập, hay là những kĩ năng khác. Bọn họ đều cạnh tranh, tranh đoạt, cướp

đoạt, người này giỏi hơn người kia một bậc, mục đích chỉ có một, chính

là chứng minh cho lão thái gia thấy, nên vì tương lai không xa trải sẵn

con đường sáng lạn.

Những năm gần đây anh đã học được cái gì? Học đấu tranh, học cảnh giác, học tự bảo vệ mình, cho dù không muốn đi hại

người khác, cũng có thể tự lo cho bản thân mình.

Bởi vì người

muốn anh tầm thường nhất, không có chí tiến thủ, thuận theo tự nhiên

không ai khác chính là mẹ kế của anh. Vợ của Mộ Dung Hàng Phong – Lâm

Thục Mẫn. Vai vế của cha anh vốn yếu, cho nên bà ta luôn sợ anh làm

chướng ngại vật cho con trai bà ta, anh càng ưu tú thì bà ta càng lo

lắng, nếu như anh thất bại, thì bà ta càng yên tâm.

Nếu như trong tất cả cuộc canh tranh anh đều thua, thì bà ta càng vui vẻ.

Anh đã từng nghĩ muốn rời khỏi nhà Mộ Dung, anh cho rằng sau khi mình ra

nước ngoài du học không cần trở về, nhưng, vì một đêm ngoài ý muốn trong đêm giáng sinh năm đó, khiến cho mục tiêu của anh trở nên mơ hồ, từ đó

trở về sau, anh quyết định nắm giữ vận mệnh của mình trong tay mình.

Bởi vì, cô gái luôn siêng năng theo sát phía sau Mộ Dung Trần, một cô gái

trong mắt không bao giờ chịu từ bỏ lại nhận lầm người, trong lúc say

rượu, choáng váng, lại nhận lầm anh là Mộ Dung Trần, anh cố ý uống cạn

ly rượu mà cô đã chuẩn bị sẵn….

Người con gái mơ hồ nằm dưới thân anh, trong miệng luôn kêu tên người đàn ông khác, người con gái đã bị

anh đoạt đi lần đầu tiên….

Đó chính là Phó Cảnh Ca. Anh quyết

định muốn kết hôn với cô. Không thể không thừa nhận, những năm gần đây,

anh luôn ao ước được lão thái gia yêu thương giống như Mộ Dung Trần.

Anh nghĩ muốn làm cho Mộ Dung Trần mất mặt trước nhiều người, cũng muốn

khiến cho người cha trên danh nghĩa của anh nhìn anh với cặp mắt khác

xưa, anh muốn có một bầu trời của riêng mình. Anh muốn mang bài vị của

mẹ anh vào nhà Mộ Dung, để cho người khác bái tế bà.

Nhưng, sau

khi cưới người phụ nữ kia, tại sao? Bầu trời của anh dường như càng ngày càng hẹp hơn? Hẹp đến nổi ngay cả lòng anh cũng cảm thấy khó thở.

“Tại sao lại đứng đây một mình?” Một thanh âm bình tĩnh cắt đứt dòng suy nghĩ của anh.

“Anh cả…” Mộ Dung Khiêm quay đầu nhìn, nhìn người đàn ông cao lớn rắn rỏi đang tiến lại gần.

“A Trần muốn kết hôn, cậu nên cảm thấy vui mừng mới đúng” Mộ Dung Kiệt đến gần Mộ Dung Khiêm, thuận tay đưa cho anh một điếu thuốc.

“Em không hiểu ý của anh” Mộ Dung Khiêm nhận lấy điếu thuốc, 2 người đàn ông cứ như vậy hút thuốc.

“Chú năm, lời của anh nói không khó hiểu. A Trần chưa từng có ý định tranh với cậu bất cứ thứ gì”

Cho dù là phụ nữ cũng vậy. Nếu như nó muốn, ai cũng đừng mong đoạt được,

nếu như nó đã không muốn, có cho nó cũng không them để ý.

“Em dâu mặc dù từng là bạn gái cũ của A Trần, nhưng nếu là bạn gái cũ tức là đã không còn bất kì quan hệ gì rồi”

Phó Cảnh Ca ở nhà Mộ Dung cũng không vui vẻ gì. Người ngoài đều có thể nhìn ra được mối quan hệ bất hòa của vợ chồng họ. Đặc biệt là những chuyện

liên quan đến A Trần.

“Anh cả, em cũng không muốn tranh giành với người khác” Mộ Dung Khiêm nhả ra hơi thuốc, anh không thể ngờ, Mộ Dung

Kiệt lại nói ra chuyện này. Chỉ là, nói ra thì có thể giải quyết được

gì.

Mối quan hệ của anh với Phó Cảnh Ca sẽ không vì Mộ Dung Trần

kết hôn mà trở nên tốt đẹp. Đó là chuyện không thể nào. Về phần nó muốn

phát triển lên thiên đường hay xuống địa ngục, cũng không ai biết, bao

gồm những người hãm sâu trong đó như bọn họ. Có lẽ bản thân bọn họ đang ở trong địa ngục, căn bản không thể quay đầu lại.

Mộ Dung Kiệt

cười cười, ở nhà Mộ Dung, ai nấy đều nhìn thấy được khúc mắc giữa hắn và Mộ Dung Trần, chỉ là bọn họ không nói ra mà thôi. Sự nghiệp của nhà Mộ

Dung bọn họ lớn như vậy, nếu chỉ dựa vào sự tiếp quản của một hai người

sẽ không thể nào quán xuyến được, Mộ Dung Khiêm là người có năng lực

nhất, chỉ là chưa bao giờ bộc lộ ra ngoài.

Từ sau khi du học ở

nước ngoài trở về, chú 2 tùy tiện giao cho hắn một công ty nhỏ nhất,

nhưng hắn vẫn dựa vào sức lực của chính mình mà vươn lên, như vậy, hắn

làm sao có thể là Mộ Dung Khiêm vô dụng trong mắt người khác?

“Có muốn anh nói với ông nội một tiếng, điều chú về không?”

Mộ Dung Khiêm trước mắt đang quản lý một công ty con của nhà Mộ Dung, nếu

muốn phát huy hết năng lực của hắn, đương nhiên nên đưa hắn trở về tổng

công ty.

“Không cần đâu anh cả, ở bên kia cũng tốt” Mộ Dung Khiêm không ngờ người luôn luôn tuyệt tình, máu lạnh trên thương trường lại

nói với anh những chuyện này.

Anh muốn vươn lên dựa vào sức lực của mình, chứ không phải dựa vào người khác.

“Mọi người trong nhà Mộ Dung, bao gồm cả ông nội, chưa bao giờ xem cậu là người ngoài”

Mộ Dung Kiệt vỗ vỗ bả vai của hắn. Có rất nhiều chuyện không phải người

ngoài có thể nói hết được, đặc biệt là những chuyện trong lòng.

“Cũng không còn sớm nữa, có thể ăn cơm rồi, anh vào trước”

Mộ Dung Kiệt dừng lại, sau đó dặn dò:

“Nếu như chú 2 bên đó có gây áp lực với cậu, cậu có thể nói với anh”

“Em biết rồi”

Mộ Dung Kiệt sau khi rời đi, Mộ Dung Khiêm cũng không có cùng đi theo.

Không có xem như người ngoài sao? Có lẽ vậy, nhưng ngay cả cha ruột của anh

cũng đối xử lạnh lùng với anh, thì có ai có thể đối xử thật lòng với

anh?

Một vòng khói, lại thêm một vòng khói mơ hồ, mắt của anh trở nên mông lung, khiến cho anh không nhìn rõ mọi thứ.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 40
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...