Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 93

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Hai mươi năm này, ông đã để thù hận cho che mắt tất cả tâm trí, ép người

phụ nữ mình yêu phải bỏ đi, để cho bà phải chết thảm sau khi sinh con.

Ông cũng ít khi quan tâm đến đứa con gái duy nhất của bọn họ, lại còn

giúp người khác nuôi dưỡng con gái, hiện tại tất cả cũng sẽ phải kết

thúc, phải kết thúc rồi!

Cha của Trương Trọng Khải là bạn thân

của Tiết Đào cha của Tiết Thiệu Trạch, hai người cùng nhau gây dựng công ty ngày càng phát triển, đáng tiếc sau này cha của Trương Trọng Khải

lại phản bội cha của ông.

Ông ta lợi dụng bạn tốt đối với mình

luôn luôn tin tưởng bèn tìm kế lấy được dự án hợp tác khai phá sau đó

liên thủ với công ty khác đóng băng một lượng tiền mặt lớn của công ty

bọn họ. Mấy lần âm mưu phá hoại dự án, cuối cùng đem toàn bộ tiền bạc

lấy đi làm công ty không có cách nào nhúc nhích. Sau đó lại đem những

thứ kia ra quang minh chính đại tiếp tục khai thác. Lần lượt từng chuyện một giống như quả bom nổ dây chuyền, nổ cho cha ông thương tích đầy

mình, thân là người sáng lập công ty Tiết Đào không thể nào tiếp tục

chống đỡ.

Ngân hàng không ngừng hối thúc cùng với các đại cổ đông trong Hội đồng quản trị ngày ngày muốn rút vốn về, thậm chí còn phải

đối mặt với kiện cáo. Tiết Đào gọi điện cho Tiết Thiệu Trạch lần cuối

sau đó mang theo vợ mình từ trên lầu cao nhất của công ty nhảy xuống.

Không còn hy vọng, vô cùng thê thảm. Chỉ để lại người con trai còn chưa hiểu

chuyện trên nhân thế. Tương lai phải chống đỡ với bao nhiêu hung ác trên đường đời.

Những năm này, cố gắng của ông rốt cuộc đều là vì báo thù cho cha mẹ , những gì Trương gia lấy đi từ Tiết gia toàn bộ cũng

trở về trên tay của ông. Năm đó chỉ cần những gì có liên quan đến Trương Trọng Khải ông đều muốn đoạt lấy, kể cả người tình gái làng chơi xinh

đẹp là Lữ Bích Viện, từ đó ép vợ của ông phải bỏ đi. Từ khi người phụ nữ này bước chân vào Tiết gia ông cũng chưa từng chạm vào người bà ta, ông từng bước một đem những gì vốn thuộc về bọn họ đoạt lại, nhưng hình như cái mà ông mất đi còn nhiều hơn. . . . . .

Cuối cùng những khúc mắc kia cũng đã phơi bày rõ ràng, nhưng sao trong lòng ông một chút vui sướng cũng không có?

Tim của ông cảm thấy trống rỗng vô cùng khó chịu.

Người rời đi luôn là người hạnh phúc, bi thảm nhất vẫn là người bị lưu lại kia.

Cha mẹ ông tuyệt tình ra đi bỏ lại một mình ông năm đó chưa được mười tuổi, người đàn bà mà ông yêu mến nhất cũng bỏ lại ông buông tay với nhân

gian, con gái của ông hôm nay cũng đã lấy chồng, trên đời này thực sự

chỉ có một mình ông đơn độc.

Mà con rối ông dùng hai mươi năm là

mẹ con Lữ Bích Viện cũng đã mất đi giá trị lợi dụng. Cuộc đời của ông

còn đọng lại những thứ gì đây?

"Tiết Thiệu Trạch, ông đứng lại."

Nghe được ông vô tình đuổi đi, Lữ Bích Viện giùng giằng từ dưới đất đứng dậy, từ phía sau bắt được tay của Tiết Thiệu Trạch hỏi: "Ông nói vậy là có ý gì?"

"Có ý gì? Lữ Bích Viện, người thông minh như bà làm

sao lại không hiểu?" Tiết Thiệu Trạch trực tiếp hất tay Lữ Bích Viện ra: "Bà không phải sẽ thật muốn để tôi sai người tới đuổi đi đấy chứ?"

"Tiết Thiệu Trạch, ông không thể đối xử với tôi như vậy, tôi đã theo ông

nhiều năm như vậy ông không thể nhẫn tâm như thế được." Hung ác trong

mắt ông khiến chân của Lữ Bích Viện lần nữa nhũn ra, đôi tay cố gắng

chống đỡ vào cửa phòng."Lữ Bích Viện, những gì cần nói tôi cũng nói rồi, tự mình giải quyết cho tốt đi!" Tiết Thiệu Trạch không để ý tới bà ta

nữa xoay người không có một tia lưu luyến nào đi xuống lầu.

"Tiết Thiệu Trạch, người đàn ông không có lương tâm này. . . . . . Thẩm Quân

Hoa chết cũng muốn rời đi ông cũng thật chính xác. . . . . ." Nhìn bóng

lưng đoạn tuyệt đó của ông Lữ Bích Viện liền gào to lên.

"Bà nói

cái gì?" Thân thể cao lớn chợt chấn động mạnh một cái, Tiết Thiệu Trạch vốn đang bước xuống lầu chợt dừng lại, đi đến chỗ của Lữ Bích Viện, bàn tay thon dài dùng sức bóp cổ của bà: "Lữ Bích Viện, tôi cảnh cáo bà, bà còn dám nói những lời như vậy lần nữa để cho tôi nghe được, tôi sẽ

khiến cho bà sống không bằng chết!"

Cho đến khi mặt bà ta bởi vì

khó thở mà xanh tím tái thì Tiết Thiệu Trạch mới buông tay, mặc cho cả

người Lữ Bích Viện từ từ trượt trên đất.

"Mẹ. . . . . ." đồng

thời lúc ông buông tay, một bóng dáng đi tới. Tiết Tinh Tinh không thể

tin được người cha mà cô ta luôn luôn kính trọng lại muốn động thủ giết

mẹ của cô, hơn nữa những lời mà bọn họ nói vừa rồi rốt cuộc có mấy phần

là thật, mấy phần là giả?

Khi chuẩn bị đi ngủ cô nghe thấy tiếng

ồn ào liền len lén mở cửa phòng ra, không nghĩ tới bọn họ không có khóa

cửa phòng chính, lời nói kia cô nghe được rất rõ ràng, nhưng mà cô lại

bị chân tướng này làm cho hoang mang kinh sợ.

"Tinh Tinh, nhanh lên một chút, đi cầu cầu xin ba con, để cho ông ấy thủ hạ lưu tình, không cần phải quá tuyệt tình như thế!"

"Mẹ, mẹ! Mẹ nói cho con biết, mới vừa rồi lời mà các người nói có phải thật

vậy hay không?" Bóng lưng của Tiết Thiệu Trạch làm cho cô ngừng bước, cô vẫn luôn luôn không dám đến gần ông.

"Tinh Tinh, Tinh Tinh, con

họ Tiết, vĩnh viễn là con gái của Tiết Thiệu Trạch. Tiết Thiệu Trạch,

Tinh Tinh là của con gái của ông!" Lữ Bích Viện bà làm sao có thể thất

bại? Sẽ không, vĩnh viễn sẽ không!

Tiết Thiệu Trạch lạnh lùng

liếc nhìn Lữ Bích Viện, ánh mắt lạnh lẽo khiến cho bà ta cứng lại. Ông

biết, từ đầu đến cuối chân tướng sự tình đều biết rất rõ, người đàn ông

kinh khủng này tất cả mọi chuyện đều do một tay ông ta bày ra. Bà cho là mình đã giăng bẫy được ông ta không nghĩ tới bản thân mình mới chính là con cờ bị ông ta lợi dụng.

"Cha. . . . . . Cha. . . . . ." Tiết

Tinh Tinh đứng lên, lần đầu tiên dũng cảm thế này nhìn vào người đàn ông hai mươi ba năm cô gọi là cha.

"Cô rốt cuộc là họ Tiết hay là họ Trương, chỉ cần hỏi mẹ cô sẽ biết." Sau khi nói ra những lời này, Tiết

Thiệu Trạch không để ý tới hai mẹ con này nữa, không chút lưu tình đi ra ngoài.

"Không thể nào, con là Tiết Tinh Tinh, là Tiết Tinh Tinh. . . . . ." Tiết Tinh Tinh chân nhũn ra ngã ngồi trên mặt đất.

"Tinh Tinh. . . . . ." Lữ Bích Viện không nhịn được ôm con gái đau khóc lên

thành tiếng! Bà ẩn nhẫn nhiều năm như vậy cuối cùng cũng bị ông tính

toán.

"Mẹ, con họ Tiết có đúng hay không? Có đúng hay không?"

Lữ Bích Viện nhìn con gái khóc ròng ròng, nó vô tội mà? Tiết Thiệu Trạch,

ông thật là quá đáng, chó nóng nảy cũng sẽ nhảy tường đấy!

Những

ngày này, nhà Mộ Dung từ trên xuống dưới đều biết rõ Tứ thiếu gia của

bọn họ người luôn luôn đem bà xã của mình ngậm trong miệng mà thương yêu đã trở nên thay đổi rồi.

Chiến tranh của bọn họ làm cho người khác phải rùng mình!

Tứ thiếu gia chẳng những đi sớm về trễ, ở trước mặt mọi người cũng không

có tâm tình trêu chọc cho thiếu phu nhân nói chuyện. Lúc ăn cơm cũng là

một mình ăn xong trước.

Ngược lại Tứ thiếu phu nhân vẫn bình

thường không khác biệt lắm. Nhưng chuyện này mọi người nhìn vào cũng

biết, thật ra thì sắc mặt của thiếu phu nhân tái nhợt đi rất nhiều, mỗi

ngày trừ thời điểm xuống dùng cơm sẽ phải đi xuống lầu dưới thì những

thời gian khác đều nhốt mình trong phòng không ra khỏi cửa, lời nói cũng càng ngày càng ít đi, thậm chí có thời điểm hỏi cô cái gì có khi một

lúc lâu sau cô cũng không nói một câu!

Điều này cũng thật là kỳ quái!

Nhưng mà, bọn họ không người nào dám ở trước mặt mọi người bàn tán chuyện

này, hơn nữa chuyện đính hôn của tiểu thư Cầm nhi cũng làm mọi người bận rộn tối tăm mặt mày.

Hôm nay thời tiết đặc biệt tốt, ánh nắng ấm áp chiếu khắp nơi, quét đi cái giá lạnh của mùa đông. Tình Tình sau khi ăn sáng xong lại vào trong vườn hoa, đơn độc ngồi ở trên cầu gỗ, nhìn

xuống mặt nước mà ngẩn người.

Người kia giống như thật sự bị cô làm cho tức giận không nhẹ!

Mấy ngày nay, đối với cô chẳng thèm quan tâm khi trở về phòng cũng không có ngủ cùng cô trên giường lớn, một mình ngủ thẳng trên ghế sofa.

Mỗi khi anh trở về phòng, cô nằm ở trên giường không dám mở mắt nhìn

anh, chỉ có thể nhắm hai mắt lại giả vờ ngủ. Sau đó nghe được tiếng anh

đi vào trong phòng tắm, sau khi cửa phòng tắm mở ra cô cho là anh sẽ

giống như trước đây, trở lại trên giường, mặc kệ cô có lạnh nhạt ra sao

cứ thế mà ôm cô ngủ.

Nhưng mà bây giờ lại không như vậy, anh không trở về giường ngủ với cô!

Ban đêm như vậy luôn khó ngủ! Đã không ngủ được lại không dám để cho mình

có động tĩnh quá lớn. Mỗi lần thật vất vả mới ngủ được hình như lại cảm

thấy bên giường có người đứng ở nơi đó trầm ngâm nhìn mình. Nhưng cô lại nhát gan không dám mở mắt ra nhìn xem có phải thật vậy hay không. Nếu

quả như thật vậy, cô cũng không biết lấy phương thức gì để đối mặt với

anh.

Anh không mở miệng nói với cô, theo cá tính của cô dĩ nhiên

cũng không thể nào chủ động nói chuyện với anh. Thế nhưng chung đụng như vậy thật sự rất kỳ quái, mọi người trong nhà mỗi lần nhìn bọn họ ngồi

chung một chỗ khi ăn cơm lại không ai nói lời nào cũng dùng ánh mắt tò

mò để nhìn bọn họ.

Thái Chi Lan thậm chí còn nhân lúc Mộ Dung

Trần không ở nhà vào phòng bọn họ hỏi cô rằng có phải bọn họ lại cãi

nhau hay không? Thậm chí còn dùng giọng điệu uy hiếp nói nếu quả thật là cãi nhau, bà nhất định sẽ không bỏ qua cho tên tiểu tử hỗn đản đó.

Bao nhiêu người sau khi kết hôn có thể lấy được quan tâm như thế của mẹ

chồng? Mặc dù cô đối với hắn vẫn còn có chút oán giận, nhưng mà đối với

quan tâm trưởng bối tựa như quan tâm của mẹ cô làm cho cô không thể nói

ra miệng là mình đang cùng Mộ Dung Trần tranh cãi được.

Những

ngày như vậy còn tới khi nào? Mặc kệ cô có muốn hay không muốn tiếp nhận chuyện đính hôn của Bách Lâm và Mộ Dung Cầm thì chuyện này đã được định chắc như đinh đóng cột.

Chỉ là, cuộc sống về sau nên dùng phương thức gì để đối mặt đây?

Cô không phải nên cùng anh mà nói chuyện một chút, nhưng mà nói chuyện gì

đây? Nói như thế nào? Người không hay tiếp xúc cùng người khác như cô

thì khi đối mặt với vấn đề lại cảm thấy muốn lùi bước.

Buồn bực

của cô không có ai để giãi bày thậm chí ngay cả em trai đang online gặp

mặt cô cũng không nói ra miệng được. Thẩm Diệu Dương nói mẹ gần đây tinh thần càng ngày càng kém, cho nên ngay cả điện thoại của cô cũng không

nguyện ý nhận.

Hỏi em trai đến cùng là có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt đang ở trước máy vi tính ở đầu bên kia nhăn nhó ngập ngừng như muốn nói rồi lại thôi.

Nếu như không phải là hiện tại đang chiến

tranh với Mộ Dung Trần cô thật rất muốn ra khỏi nước đi gặp mẹ một chút

xem tình hình của bà ra sao. Dĩ nhiên không phải Mộ Dung Trần hạn chế tự do của cô, mà là cô sợ mình ra khỏi nước sẽ làm người khác sinh nghi.

Hiện tại cũng không biết cha cô đã xử lý mẹ con Lữ Bích Viện ra sao rồi!

Tình Tình chợt nhớ tới ngày đó ở cửa quán trà cô nghe được đối thoại của Lữ Bích Viện và người đàn ông kia, không biết tình hình Tiết gia hiện

tại như thế nào?

Những ngày qua của cô cũng không dễ dàng gì?

Thậm chí còn không quan tâm đến cả chuyện của cha? Tình Tình đối với bản thân mình cười khổ.

Có lẽ là có người thấy cuộc sống của cô quá tốt nên luôn muốn tìm chút chuyện để gây ra sóng gió.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 93
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...