Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 74

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Tại sao? Tại sao? Nếu như trên đời này tất cả những câu hỏi tại sao đều có đáp án, vậy thì sẽ không có nhiều đau khổ bủa vây lấy con người?

Được rồi, nếu cô không thương, sẽ mãi mãi không thể nào yêu, vậy thì tiếp tục để cho cô hận anh đi!

Hận! Nếu như chỉ có hận mới có thể khắc sâu trong lòng không bao giờ quên,

không cách nào nhớ, như vậy sẽ để cô hận nhiều hơn một chút. . . Anh cúi đầu, bá đạo chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của cô.

“Ừ. . . . . .”

Phó Cảnh Ca tức giận, không ngừng đánh vào bả vai rộng rãi của người con trai bên cạnh, trên người anh đắt giá nhất là chiếc áo sơ mi, lại đang

bị con mèo hoang nhỏ cào cấu.

Đôi mắt người con trai hiện rõ sự

tức giận, hiển nhiên tối nay anh bị cô chọc giận thành công, dùng một

sức lực hung hãn bắt lấy hai tay của cô, đè cô ngã xuống giường.

Vừa nóng bỏng vừa thô lỗ không ngừng hôn cô, như gió lốc lại có mưa rào rơi xuống, giống như muốn đem cả người cô nuốt vào trong bụng, vừa giống

như muốn hoàn toàn hủy diệt cô.

Phó Cảnh Ca đẩy không ra lại

tránh không được sức mạnh của anh, cô bỏ qua giãy giụa cùng chống cự,

cứng ngắc nằm yên, hoàn toàn để mặc cho anh.

Áo quần trở nên xốc

xếch, lộ ra bờ ngực trắng lung linh và mềm mại, lưỡi của anh thuận lợi

đi vào trong miệng của cô, bàn tay gấp gáp sờ nắn đường cong tuyệt mỹ,

thân dưới đang ngọ nguậy.

Anh muốn cô, điên cuồng muốn cô!

Nhưng điều Mộ Dung Khiêm không nghĩ tới chính là, đột nhiên cô nâng cổ lên,

hướng về phía anh đặt một nụ hôn sâu, đang lúc anh vẫn còn chưa hết ngạc nhiên với sự chủ động của cô thì môi lưỡi bỗng dưng đau xót. . . . . .

Mèo hoang nhỏ lộ ra chiếc răng nhọn, đang dùng lực cắn anh!

Đau đớn cùng mùi máu tanh, dục vọng như lửa cháy lan ra đồng cỏ, cháy sạch hoàn toàn lý trí của anh.

Anh không chút để ý, tùy tiện để cô cắn loạn một mạch, bàn tay tiếp tục mở

quần áo trong – vật ngăn cản cuối cùng của cô và anh, khi anh cởi ra

được, chân mảnh khảnh của cô lại bắt đầu đạp đá lung tung, nhưng anh vẫn im lặng tách nó ra. . . . . .

Thật sâu! Nặng nề! Thật là đau!

Đột nhiên đôi mắt đẹp của Phó Cảnh Ca trợn tròn nhìn anh, miệng nhỏ còn

đang bận cắn anh liền buông lỏng, cơ thể đau đến rung rẫy.

Thật sự rất đáng hận, rất đáng hận!

Anh phải để cho cô thật sự cảm nhận được đau đớn! Thân thể còn chưa khởi

động cứ như vậy bị. . . . . . Mặc dù không là lần đầu tiên bị anh cứng

răn đi vào như thế, nhưng trong lòng vẫn là uất ức.

Mới vừa hoàn

thành việc để mình quên đi một người, bây giờ trong tâm trí cô không có

nữa điểm tâm tư cho chuyện nam nữ, lại bị đưa tới nơi này, bị người đàn

ông này ức hiếp, làm sao cô không uất ức cho được?

Nhưng người đàn ông phía trên căn bản không cảm nhận được sự uất ức của cô.

Bao nhiêu năm kế tiếp, bọn họ ở cùng nhau trên giường, đã trải qua rất nhiều trận kích tình kịch liệt.

Anh càng dùng sức, càng hăng say, cô cũng không chịu yếu thế mà dùng hết

sức cấu anh, cắn anh. . . . . . Giống như tất cả yêu hận lẫn lộn đan xe

trong lòng một con thú nhỏ, lựa chọn dùng nguyên thủy nhất giao hợp cùng võ lực, không muốn tiếp tục sống trong thù hận.

Qua một trận “yêu đương” kịch liệt, cả hai đều bị tổn hại.

Cô mệt mỏi nằm dưới người anh, giống như một đứa con nít thích an tĩnh

không muốn nói chuyện, đôi mắt to mang đầy đau thương lặng lẽ nhìn chăm

chú vào trong không trung.

Môi của anh đều là vết thương, trong

miệng tất cả đều là mùi máu tươi, khắp bả vai và cánh tay là những vết

cắn sâu cạn không giống nhau. Cô gái này, lần này không nhường nhịn chút nào cả.

“Anh còn muốn như thế nào. . . . .?” Thật lâu sâu, cắn

người rồi vẫn cảm thấy không cam lòng, con mèo hoang nhỏ uất ức khóc

đuổi người. "Tại sao còn chưa đi? Anh tránh ra. . . . . ."

Bắp

thịt căng phồng, hai cánh tay cô cố gắng tách anh ra khỏi cơ thể mình,

anh lại như người trên cao nhìn chăm chú cô đang ở phía dưới, lấy một

ánh mắt thầm trách nhìn chằm chằm cô.

"Tôi chán ghét anh. . . . . . chán ghét chết đi". Từng giọt nước mắt giống như trân châu lăn dài

xuống, đôi môi bị hôn sưng đỏ mọng ngọa nguậy, như đinh chém sắt thổ lộ

tiếng lòng: "Tôi nhất định muốn ly hôn với anh, tôi muốn anh đi ra khỏi

đây, tôi không muốn nhìn thấy anh. . . . . ."

Tiếng khóc thúc

thít tựa như tiếng nũng nịu của cô! Thì ra Phó Cảnh Ca không chỉ dùng

nét mặt lạnh nhạt nhìn anh, mà Phó Cảnh Ca chỉ là đang tỏ ra cao ngạo

chứ thật ra trong lòng lại rất yếu đuối, thì ra cũng có lúc Phó Cảnh Ca

khóc như con mèo nhỏ. . . . . .

Nhưng tất cả những điều này, đều

là sau khi nói ly hôn với anh mới biểu hiện ra. Thì ra hai chữ “ly hôn”

thật sự dồn người ra vào chân tường, bắt người ta phải sống thật là

mình.

Không khách khí nắm lấy cằm nhỏ của cô, nhìn vào một mảnh

lớn trong tròng mắt, anh lạnh lùng nói với cô: "Đừng nằm mơ, anh sẽ

không bỏ qua cho em, cả đời em cũng đừng nghĩ tới chạy trốn anh."

Phó Cảnh Ca khó tin nhìn chằm chằm anh, không thể tin anh lại nói như vậy.

Tại sao không chịu bỏ qua cô? Tại sao cuộc đời cô lại chịu hết tất cả loại chuyện này?

Hận thù mãnh liệt giống như là trong đêm tối có một chiếc gai độc của cây

Tử Đằng, từ trong lòng cô mọc ra, cuốn lấy khắp cơ thể, xâm nhập huyết

quản của cô, trong mắt cô sự hận thù cũng như ẩn như hiện, cuối cùng

cũng chịu không nổi nữa, bất bình kêu to: "Anh còn muốn như thế nào? Có

phải hay không tôi chết đi thì anh mới có thể bỏ qua cho tôi?"

Thay vì sống khó chịu như vậy, cô thật sự muốn liều mạng. Dù sao cũng sẽ không có người thật quan tâm đến cô!

"Làm sao được chứ?" Anh chọc tức cô, ngược lại vẻ mặt lười biếng, đưa tay

lên má phấn gỡ một sợi tóc trên mặt cô, còn có dư thừa lòng rỗi rãnh

trêu chọc cô, hình như càng trêu chọc khiến cô nổi giận anh càng vui vẻ.

"Em mới vừa rồi cũng không bóp chết được anh, anh như thế nào lại giết chết em? Như thế nào chịu. . . . . . bỏ qua anh em?" Anh tà ác nói, vừa dứt

lời, cả người anh liền cương cứng

“Không!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, theo bản năng quay người muốn chạy trốn. Một lần nữa, cô thật sự sẽ chết mất!

Không đợi cô kịp phản ứng, anh đã đem cô ôm lấy, bão táp lần nữa lại tới. . . . . .

Bàn tay đặt lên mặt của cô, hôn rất sâu cái miệng nhỏ nhắn. . . . . . Trong phòng ngủ lại một lần nữa vang lên đàn ông gầm nhẹ, phụ nữ thở dốc. . . . . . Coi như tất cả không có ngày mai, anh chỉ nghĩ hung hăng đem

người phụ nữ đang nằm phía dưới làm cho hư, cho mệt mỏi, để cô muốn đi

cũng không đi được. . . . . .

Dám nói ly hôn với anh, thì đảm bảo phải gánh chịu hậu quả. . . . . .

Ban đêm, trong một căn phòng nhà Mộ Dung, lại xảy ra một loạt những cảnh tượng khác. . . . .

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 74
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...