Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 119

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Vừa bắt đầu, chỉ là mỗi ngày nhìn người trong hình tư lẩm bẩm: "Tình Tình

của mẹ trưởng thành, con gái bảo bối của mẹ đã kết hôn!"

Nhưng

không nghĩ tới càng về sau, bà cầm theo tấm hình kia đem vào phòng và

khóa chặt cửa, chẳng bao giờ chịu ra ngoài nữa, thậm chí ý thức bắt đầu

trở nên hồ đồ, cuối cùng, bà thậm chí coi cậu là Tiết Thiệu Trạch.

Mỗi ngày mở mắt nhìn thấy cậu, sẽ ngọt ngào gọi: "Thiệu Trạch, Thiệu Trạch. . . . . ." Trừ cậu ra, Thẩm Quân Hoa không muốn gặp những người khác,

vừa nhìn thấy người lạ liền sợ, thậm chí muốn trốn, giống như một cô gái tuổi đôi mươi.

Anh rể có đi tìm hiểu qua bệnh tình với vài bác

sĩ khoa tâm thần, họ bảo mẹ bởi vì gặp khổ sở và đả kích lâu dài, dẫn

đến não đột nhiên quên mất chuyện cũ, cũng có thể gọi là mất trí nhớ tạm thời, loại bệnh này tùy tâm mà hồi phục.

Trước mắt y học không

có phương pháp điều trị cụ thể. Nếu muốn bệnh nhân khôi phục lại, thì

nên dùng theo phương pháp xưa của người Trung Hoa tức lấy tâm trị tâm.

Thuốc trong lòng của Thẩm Quân Hoa chính là Tiết Thiệu Trạch. Trong lòng bà

mang ý hận ông, nhưng xét đến cùng, bà vẫn không bỏ được ông, vẫn còn

yêu ông.

Yêu đến kiệt cùng đó chính là hận, hận đến tận cùng thì

chưa chắc là yêu? Giữa yêu và hận chính có một đường ranh mỏng, nhưng ta rất khó phân biệt.

Không có tình sâu nghĩa nặng, cũng chẳng có chuyện hận đến thấu xương như thế.

Như mẹ vậy, khiến cho lòng cậu rất chua xót, rất đau lòng, rồi lại không

biết nên nói thế nào với chị mình, huống chi trước đó vài ngày anh rể đã nói là thân thể của chị không được tốt.

"Dương Dương. . . . . ." Tình Tình lại không dám tiến lên trước, bởi vì trong mắt của Thẩm Quân

Hoa rất sợ hãi. Mẹ của cô thế nhưng lại sợ cô? Gặp mặt sau mười năm xa

cách, lại là trường hợp như vậy, điều này khiến cô chẳng thể nào tiếp

nhận được? Cô phải làm sao đây?

"Mẹ, không phải sợ, được chứ?"

Thẩm Diệu Dương ôm mẹ vào lồng ngực của mình, "Đây là Tình Tình, là chị

của con. Hai chúng con đã cùng nhau lớn lên, chị ấy sẽ không làm tổn

thương mẹ đâu"

"Chị?" Thẩm Quân Hoa nhìn Tình Tình, ánh mắt vẫn

có sợ hãi "Thiệu Trạch, sao anh lại có chị? Trước kia em chưa từng nghe

anh nói mà?"

"Vậy hiện tại con nói cho mẹ biết, được không?"

Giống như dỗ đứa bé, Thẩm Diệu Dương vuốt mái tóc Thẩm Quân Hoa, "Tình

Tình là chị con, về sau cô ấy sẽ ở nơi này với chúng ta. Cô ấy sẽ cùng

mẹ chăm hoa, cùng chúng ta ra ngoài dạo chơi, cùng nhau ăn cơm, cùng

nhau làm rất nhiều chuyện khác nữa, như vậy lúc con không ở nhà, mẹ cũng không cảm thấy cô đơn?"

"Cô ấy sẽ cùng em ở trong dù ngắm mưa

rơi đúng không ạ?" Vừa nhắc tới chuyện mình thích làm nhất, trên mặt

Thẩm Quân Hoa lơ đãng xuất hiện một nụ cười thuần khiết.

"Gọi con là Tình Tình, được không? Con sẽ cùng mẹ là những chuyện mà mẹ muốn

làm, có được hay không?" Không nhịn được nữa, hốc mắt đã đỏ ửng, Tình

Tình không nghĩ tinh thần mẹ lại hồ đồ đến mức này.

Bây giờ Thẩm Quân Hoa, căn bản cần người chăm sóc như một đứa bé nhỏ!

"Về sau Tình Tình sẽ ở đây cùng với chúng ta." Thẩm Diệu Dương thấy Tình

Tình rơi lệ, trong lòng dâng lên một hồi chua."Đừng đuổi cô ấy có được

không?"

"Tình Tình, tôi sẽ dẫn cô đi xem vườn hoa của tôi." Trên

mặt bà hiện lên nụ cười ngượng ngùng, mặc kệ như thế nào, trời sanh máu

mủ nào dễ dàng xóa sạch, Thẩm Quân Hoa do dự một lúc lâu, rốt cuộc lựa

chọn tin tưởng người bên cạnh, vươn tay nắm lấy bàn tay lạnh buốt của

Tình Tình.

"Ừ! Chúng ta cùng đi." Đem nước mắt đau thương trên

mặt lau khô, cố gắng nặn ra một nụ cười, Tình Tình đi theo Thẩm Quân Hoa qua một cánh cửa nhỏ

Đây là nơi cô chưa bao giờ nghĩ đến, có một loại cảm giác nho nhỏ trong lòng, cô muốn vĩnh viễn bảo vệ mẹ của mình, vào giờ phút này hẳn là bà vô cùng yếu ớt, như vậy bọn họ càng cần phải che chở cho bà.

"Xem này, những hoa ở đây đều do tôi trồng đó,

xem có đẹp không?" Thẩm Quân Hoa lôi kéo Tình Tình đi thẳng đến một căn

phòng làm bằng kính, bốn vách tường trong suốt như thủy tinh, chỉ vào

một cây Thạch thảo màu Tím!

Vào lúc này, mẹ vẫn còn nhớ những đóa hoa nhỏ kia.

Nên càng chứng to bà sâu đậm, nặng tình hơn, mới có thể khiến một người mất đi toàn bộ trí nhớ, lòng vẫn tràn đầy hình ảnh của người kia, bà như

một đóa hoa nhỏ suốt đời chung tình với một người.

Hoa Thạch Thảo – hoa đợi chờ - forget me not, tên một loài hoa vô cùng xinh đẹp. Xin

đừng quên đi hai tiếng yêu đương! Vô luận thời gian có xoay chuyển thế

nào, dòng đời thay đổi ra sao, thì trong lòng bà vẫn có ông, vẫn ở lại

nơi thuộc về hai người bọn họ.

Ở thế gian ồn ào này, chỉ có màu

hoa tím nhạt mới có thể làm tổn thương lòng bà, mặc cho hoa nở hoa tàn,

hoa xinh đẹp nhưng mang nhiều ưu tư, vĩnh viễn nở ra cho người mình yêu

nhất.

Chưa từng phải sống trong cuộc sống có một tình yêu không

hoàn chỉnh, chưa từng một lần trải qua khổ sở tình yêu để rồi biết tình

khắc sâu đến thế nào. Bọn họ đã trải qua bao nhiêu năm tháng đau lòng

như thế, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục sao?

Mẹ, nếu vẫn không thể quên, tại sao không tha thứ cho ông?

"Đẹp. Rất đẹp mắt!" Tình Tình chỉ cảm thấy ánh mắt đau nhức rất khó chịu. Làm sao tình yêu lại khó khăn như tế!

"Tôi dẫn cô đến một nơi khác." Thẩm Quân Hoa kéo tay Tình Tình, giọng nói

nhẹ nhàng và nhu mì, mang theo cô cùng đi đến một ‘lãnh địa’ khác.

Cùng Thẩm Quân Hoa đi thăm khắp phòng hoa, đến khi trở về cũng đã năm giờ

chiều, Thẩm Quân Hoa bị Thẩm Diệu Dương khuyên về nghỉ ngơi, hai chị em

bọn họ mới rãnh rỗi ngồi xuống nói về vấn đề của Thẩm Quân Hoa .

Ngồi trong thư phòng, mỗi người cầm một tách trà nóng, nhìn cảnh xuân bên ngoài, tâm tình hình như rất âm trầm.

"Dương Dương, cứ để mẹ tiếp tục như thế này sao?" Tình Tình thu hồi ánh mắt

đang nhìn ra bên ngoài cửa số, nhìn ly trà đang bốc hơi nóng.

"Mẹ gặp tâm bệnh, không thuốc chữa được." Thẩm Diệu Dương nhỏ giọng nói.

"Dương Dương, em có hận ông ấy không?" Tình Tình để ly trà trong tay xuống,

hai mắt yên lặng nhìn vào đôi mắt đang lắng đọng tựa đáy hồ của em trai. Lúc nào thì người này lớn nhanh như thế, cô nhớ về một cậu bé luôn đi

phía sau mình, luôn miệng gọi "chị, chị . . . . ." . Lớn đến cô giờ đã

chẳng thể đoán được trong đầu cậu đang suy nghĩ cái gì rồi.

Hận, tại sao không hận? Ông ta xứng đáng để cậu phải hận?

"Chị, tại sao lại hỏi như vậy? Em có hận ông ấy hay không thì có liên quan gì đến bệnh tình của mẹ đâu? Em nói không hận ông ấy, mẹ có thể tốt hơn

sao?" khóe miệng Thẩm Diệu Dương xé ra.

Thuốc của mẹ ở nơi nào,

bọn họ đều hiểu. Nhưng bọn họ cũng không dám nếm thử. Cậu sợ ngộ nhỡ đã

nếm thử, mẹ sẽ càng bị bệnh nặng hơn, vậy không bằng không trị đi.

Sẽ để cho ba như vậy, quên đi đau khổ trước kia không phải tốt hơn sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 119
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...