Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 38

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Đừng sợ, chỉ cần đi theo bên cạnh anh là được rồi”

Mộ Dung Trần nghiêng đầu nhìn sắc mặt khẩn trương của cô, trấn an nói.

Có đáng sợ như vậy sao? Ngay cả lòng bàn tay cũng toát mồ hôi. Tựa hồ nơi

anh đang dẫn cô đến không phải là nhà Mộ Dung mà là long đàm hổ huyệt

vậy.

Bàn tay to của anh nắm thật chặt bàn tay của cô, dường như cho cô năng lượng vô hạn.

“Mới vừa rồi, anh và ông ấy…”

Cho tới bây giờ, Tình Tình mới nhớ đến chuyện hỏi anh, Tiết Thiệu Trạch đến tìm anh có chuyện gì. Xem ra bọn họ đã nói chuyện với nhau một lúc rồi?

“Chúng tôi chỉ tùy tiện ngồi hàn huyên với nhau vài câu thôi”

Nhìn dáng vẻ khẩn trương của cô. Mộ Dung Trần không kiềm được trêu chọc cô:

“Có phải sợ anh đem bí mật nhỏ của em nói cho ông ấy nghe không?”

Tình Tình cắn môi, chuyển ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Đối với lời nói đùa

vừa rồi của anh ta cô cũng không đáp lại. Anh ta có nói hay không, cô

cũng không chắc lắm.

“Chỉ cần em ngoan ngoãn nghe lời anh, anh đảm bảo sẽ không để người thứ ba biết”

Người phụ nữ này, có cần đối xử lạnh nhạt với anh như vậy không? Được thôi, anh có thời gian, có kiên nhẫn.

Nghe lời? Cô bây giờ không phải rất nghe lời sao? Chỉ nghe nhưng không đáp vẫn chưa đủ sao?

Lần thứ hai đi vào ngôi nhà vừa tao nhã vừa khí thế này, Tình Tình đã không còn tâm trạng như lúc mới đến. Từ nay về sau, cô sẽ phải ở lại chỗ này, không biết đến ngày mai. Cùng với nhiều người xa lạ ở chung một chỗ.

Không phải là không sợ, nhưng cô không có lựa chọn nào khác. Anh nói mọi chuyện cứ giao hết cho anh, thật có thể không?

Mộ Dung Trần trực tiếp lái xe vào trước sân, Cố Quản gia và người hầu đã

sớm đợi ở cửa, nhìn thấy bọn họ xuống xe, lập tức chạy đến:

“Tứ thiếu gia, lão thái gia, và mọi người đang đợi 2 người.”

Vì lần đầu tiên chính thức nghênh đón Tình Tình, lấy thân phận là hôn thê

của Mộ Dung Trần trở về nhà Mộ Dung, nên tất cả mọi người trong nhà đều

gác hết công việc bận rộn qua một bên.

“Oa, không cần đông người như vậy chứ?”

Vừa tiến vào phòng khách rộng rãi, Tình Tình đã bị cảnh tương trước mắt làm cho sợ hãi.

Nhà Mộ Dung có nhiều người như vậy sao? Mọi người đều ngồi ở trong phòng

khách dùng ánh mắt tò mò quan sát cô, cô khẩn trương không dám ngẩng đầu lên nhìn mọi người, đặc biệt là người ngồi ở vị trí chủ vị, làm cho

lòng người run sợ - Mộ Dung lão thái gia.

“A Trần, Tình Tình các con đã về?”

Mẹ của Mộ Dung Trần, Thái Chi Lan nhìn thấy hồi hộp của Tình Tình, cười cùng bọn họ chào hỏi.

"Mẹ."

Sau khi đáp lại mẹ một tiếng, Mộ Dung Trần kéo Tình Tình đến trước mặt lão thái gia:

“Tình Tình, đừng sợ. Em không phải đã gặp ông nội rồi sao? Gọi ông nội đi..”

“Ông nội…”

Không còn cách nào khác, Tình Tình nhắm mắt, nhỏ giọng kêu một tiếng. Từ nhỏ

đến lớn, cô chưa có kinh nghiệm sinh hoạt cùng với các trưởng bối, cũng

vì khí thế của Mộ Dung lão thái gia quá mạnh mẽ. Lần trước trong thọ

yến, bên cạnh ông có rất nhiều người, nhưng bây giờ cô một mình đối mặt

với ông, đương nhiên không giống nhau rồi!

Huống chi, thân phận bây giờ cũng không giống nhau!

Trên tay Mộ Dung Đạc Hào nắm long đầu trượng, 2 mắt hữu thần sáng ngời bình

tĩnh nhìn Tình tình. Một đứa con gái trong veo như nước đứng bên cạnh

đứa cháu ông thương yêu nhất, tính tình hình như hơi trầm, không giống

với Mộ Dung Trần nganh ngạnh không chịu gò bó nhà bọn họ, không biết như thế nào lại tạo thành một đoạn nhân duyên đây!

Hơn nữa, hình như cháu nội của ông dùng thủ đoạn đoạt tình yêu của người ta nữa. Nhìn bộ

dạng miễn cưỡng của cô bé này, ông có thể hiểu được.

Nếu như

thằng tiểu tử này có thể áp dụng thủ đoạn giống như bức hôn đoạt tình

này vào sự nghiệp của nhà Mộ Dung, thì ông có chết cũng nhắm mắt!

Thấy lão thái gia nhìn Tình Tình không nói một lời, mọi người cũng không ai

dám lên tiếng, trong phòng sách hào hoa lập tức trở nên tĩnh. Yên tĩnh

đến mức có thể nghe được tiếng hít thở của mười mấy người.

Lão thái gia này muốn làm khó cô sao? May là có Mộ Dung Trần đứng ở phía sau, nếu không Tình Tình nghĩ mình sẽ ngã mất rồi.

“Ông nội….” Mộ Dung Trần cau mày.

"Khụ, Cổ Quản gia!"

Lão Thái Gia ho nhẹ một tiếng, gọi Cổ quản gia đứng ở một bên. Thật là

thiếu kiên nhẫn, đến lúc đó sẽ không bị cô gái nhỏ này kiềm chế trong

lòng bàn tay sao. Đồ vô dụng. Lão thái gia trong lòng thầm mắng.

“Lão thái gia”

Cố quản gia lên tiếng, cung kính đưa lên một cái mâm tinh xảo.

"Nha đầu, đưa tay qua đây!"

Lão thái gia lấy từ trong mâm ra một cái gì đó, trong lúc mọi người đang

trợn mắt há hốc mồm, thì ông đã đem vòng ngọc phỉ thúy, bảo vật gia

truyền vô giá của nhà Mộ Dung đeo lên cổ tay trắng noãn của Tình Tình.

Đây là một đôi bảo bối tương truyền nhiều đời của nhà Mộ Dung, đến đời của

Mộ Dung Hàng Nhậm, lão thái gia cũng không truyền cho 2 anh em bọn họ,

đến đời của Mộ Dung Trần, một cái đã được đeo cho vợ của Mộ Dung Kiệt –

người thừa kế của nhà Mộ Dung, trong đám cưới, cái còn lại phải xem ý

của lão thái gia rồi.

Lão thái gia luôn luôn yêu thương Mộ Dung

Trần, mặc dù cũng đã chuẩn bị tâm lý khi lão thái gia sẽ đem bảo bối còn lại truyền cho vợ của anh, nhưng khi tận mắt chứng kiến lại khác.

Người có địa vị thấp nhất ở nhà Mộ Dung là chú hai Mộ Dung Hàng Phong và nhị

phu nhân. Nhìn lão thái gia đem vật gia truyền làm quà ra mắt cho Tình

Tình thì bà đã sớm tức giận đến xanh mặt nhưng vẫn không dám lên tiếng.

“Cám ơn, ông nội”

Vòng tay màu xanh ngọc bích đeo lên cổ tay trắng noãn của cô thật là đẹp. Mộ Dung Trần cầm tay của cô lên, nhẹ giọng nói.

“Cảm ơn ông nội”

Dù cô không hiểu giá thị trường, cũng biết vòng tay đeo vào tay mình không phải có tiền là có thể mua được.

Chỉ là, lão thái gia tại sao lại đem vật quý như vậy trao cho cô? Vấn đề này, Tình Tình sẽ không ngu ngốc đến mức đi hỏi ông.

“Đây là ba, mẹ”

Không để ý đến ánh mắt của mọi người, Mộ Dung Trần vui vẻ nắm tay Tình Tình

bắt đầu giới thiệu, cũng không quan tâm cô có nhớ hết hay không.

Từ Mộ Dung Hàng Nhậm trở xuống, cô vẫn nhớ, Tình Tình nhớ đó là chú 2 và

thím 2 đang có chút mất hứng, từ trên xuống dưới đều mặc đồ thời thượng

là cô nhỏ, vẻ mặt cường thế, khí phách là Mộ Dung Kiệt, còn người vẫn

đang giữ ý cười trên mặt là anh hai, anh ba. Tướng mạo của bọn họ đều

lịch sự, tuấn mỹ.

Không thể phủ nhận, người nhà Mộ Dung dù là

trai hay gái, từ già đến trẻ đều tuấn mỹ, xinh đẹp, xem ra người có tiền cũng thích cưới người đẹp, không phải là không có lý do, ít nhất có thể đảm bảo cho diện mạo, phẩm chất của đời kế tiếp.

“Được rồi, những người này đều là trưởng bối, những người khác từ từ làm quen cũng được”

Anh giới thiệu xong một hơi, vốn là muốn ngồi xuống, nhưng chợt nghĩ đến

thứ gì đó, kéo tay cô đi đến trước mặt một đôi vợ chồng lúc nãy anh quên giới thiệu.

“Tình Tình, thiếu chút nữa quên mất, vị này là em năm, Mộ Dung Khiêm, và vợ của nó Phó Cảnh Ca”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 38
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...