Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 127

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thấy cuối cùng em trai cũng không có lên tiếng nữa, Tình Tình cúi đầu rũ tóc xuống, lấy ra một chiếc nhẫn giao cho ba mình.

"Ba, đồng ý với con, luôn chăm sóc mẹ yêu thương mẹ?"

"Ba đồng ý, nhất định sẽ luôn yêu thương bà ấy” Đời này có thể lần nữa ở

bên cạnh bà, ông còn muốn cầu xin gì? Nhìn chiếc nhẫn quen thuộc, Tiết

Thiệu Trạch giống như đã thấy lại người thiếu nữ Thẩm Quân Hoa năm xưa

đứng trước mặt ông, một màn hạnh phúc động lòng người.

Quân Hoa, anh sẽ dẫn em về nhà!

Thang máy đi đến lầu 16, "đinh" một tiếng, đến nơi.

Ba người cùng nhau rời khỏi thang máy, dọc theo đường đi bọn họ không ai

nói chuyện với ai, Thẩm Diệu Dương mang vẻ mặt bất mãn theo phía sau

Tiết Thiệu Trạch và chị hai mình.

Mới vừa đi ra cửa thang máy,

bọn họ là có thể nhận thấy được không khí bất thường, những tiếng bước

chân dồn dập, hình như có chuyện gì xảy ra.

"Bà Tiết, bà ở đâu

rồi?" Một người bưng dụng cụ trừ độc, đang chạy theo chân mấy người y tá thấy Tình Tình tới, lập tức đứng lại chào hỏi.

"Thế nào?" Tình Tình thấy còn có hộ lý đặc biệt của mẹ nên đứng lại hỏi.

"Mẹ cô đã tỉnh nhưng không thấy được cô bà ấy tức giận." Y tá đưa gương mặt bất đắc dĩ, "Bà ấy không chịu uống thuốc, phun tất cả ra ngoài, còn

chảy rất nhiều máu. . . . . . Nhưng vẫn luôn bảo muốn tìm Thiệu Trạch. . . . . ." Không chờ Tình Tình cùng Thẩm Diệu Dương nói gì, Tiết Thiệu

Trạch bắt lấy hai vai của ý tá, "Bà ấy ở đâu?"

"Giường 39. . . . . ." Người đàn ông này nắm bả vai cô rất mạnh khiến nó đau buốt!

Lấy được câu trả lời Tiết Thiệu Trạch không để ý tới những người khác nữa chỉ chạy nhanh về phía trước.

Cho đến khi thấy căn phòng số 39, mới chợt ngừng bước chân, đưa tay lau mặt vài cái, ông mới cẩn thận đẩy cửa phòng ra và bước vào.

Căn

phòng bệnh vốn yên tĩnh, thật ra thì tuyệt không an tĩnh, thậm chí khí

thế ngất trời giống như đang đứng ở một chợ bán thịt, gối nằm, bình

thuốc, ống tiêm bay đầy trời.

Không có ai chú ý tới ông, bởi vì

bác sĩ và y tá đều đang cố gắng né tránh ám khí, còn người phụ nữ nằm

trên giường đang điên cuồng ném đồ là một người phụ nữ với thân hình

mảnh dẻ của người phụ nữ Phương Đông, "Bà Thẩm, xin bà bình tĩnh lại,

đừng ném nữa. . . . . ."

"Đúng vậy, tiểu thư Thẩm, chuyện gì cũng từ từ giải quyết, chuyện gì cũng có thể thương lượng. . . . . ."

"Tiểu thư Thẩm, con gái bà sẽ tới ngay . . . . . ."

Bọn họ không ngừng trò chuyện, dụ dỗ, khuyên lơn, đàm phán. Trong lòng gào lại âm thầm gào khóc.

"Tránh ra! Các người đều đi ra ngoài hết cho tôi! Tôi muốn Thiệu Trạch, tôi

chỉ cần Thiệu Trạch. . . . . ." Người phụ nữ phương đông nhỏ nhắn, mặc

một bộ quần áo màu xanh da trời bên trong, khoác bên người chiếc áo bệnh nhân, đang đưa lưng về phía Tiết Thiệu Trạch, không ngừng xé rách khăn

trải giường.

Tiết Thiệu Trạch nhìn bóng lưng quen thuộc, nghe

được câu nói kia ông cứ ngỡ là mộng, một hồi chua xót xông lên mũi, hốc

mắt đỏ bừng.

"Quân Hoa. . . . . ." Ông từ từ đi tới, "Quân Hoa?"

giọng nói giống như từ trên trời giáng xuống, cúi đầu lẩm bẩm, một mảng

âm thanh ầm ĩ vang lên, thật ra thì rất khó nghe, nhưng bà vẫn là nghe

được.

Giống như người bị tiêm thuốc an thần, Thẩm Quân Hoa bình

tĩnh lại, ngẩng đầu lên, quay mặt sang, thấy một người đàn ông đứng cách đó không xa.

Bà nhìn ông, ông cũng nhìn bà, hai ánh mắt nhìn nhau thật lâu.

Vốn là phòng bệnh đang rối ren, nhưng giờ vô cùng an tỉnh chỉ có tiếng bước chân của Tiết Thiệu Trạch. Tình Tình và Thẩm Diệu Dương theo ở phía

sau, chứng kiến cảnh này, Tình Tình ý bảo bác sĩ và y tá đi ra trước,

chuyện còn lại bọn họ sẽ xử lý.

Không có ai có ý kiến, rất nhanh, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người bọn họ.

Giường bệnh trở nên khác hẳn, một bó hoa màu xanh lớn vô cừng xinh đẹp, dưới

ánh đèn Thẩm Quân Hoa hệt như một thiên sứ trắng, sáng đến chói mắt

người nhìn. Cô là một người chân thực, với dung nhan thanh lệ gần như

thoát tục, nhưng bây giờ Thẩm Quân Hoa, an tĩnh như một pho tượng, đưa

đôi mắt đen như mực nhìn người đàn ông trước mặt.

"Quân Hoa. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch ngồi ở bên giường, đưa đôi bàn tay run rẩy về

phía trước, tay đưa đến trước mặt bà chỉ còn cách vài xen-ti-mét thì

ngừng lại, ông không dám động, không dám tiến một bước, ông sợ khi ông

vừa động vào bà sẽ biến mất trước mặt ông.

Trong lúc nhất thời,

Thẩm Quân Hoa cho là mình đang nằm mộng, bà hung hăn cắn miệng mình một

cái, đau, đây không phải là mộng, vậy. . . . . . Người trước mắt chính

là người kia sao? Hay là chỉ là một người giống một người thôi?

Tại sao, trên gương mặt anh tuấn của ông vẫn chẳng thay đổi theo tháng năm, tại sao ông trở nên già cõi như thế? Từ từ, bà đến gần giọng nói kia,

đầu óc hội tụ chút xíu, chút xíu, không khí yên tĩnh vang lên tiếng thét chói tai: "A. . . . . ."

"Quân Hoa. . . . . ." Tiết Thiệu Trạch

thấy Thẩm Quân Hoa chợt hét lên, cũng luống cuống, ông không biết rốt

cuộc bà bị gì, cho nên, chẳng dám động đến bà.

Cửa phòng bỗng nhiên đẩy ra, Tình Tình và Thẩm Diệu Dương vọt vào phòng bệnh, chạy đến bên cạnh Thẩm Quân Hoa.

"Mẹ, không phải sợ, không phải sợ, ông ấy là Tiết Thiệu Trạch, là người mẹ

muốn gặp nhất? Ông ta đến thăm mẹ, mẹ nhìn ông ấy xem!" Tình Tình ôm

Thẩm Quân Hoa.

"Không cần, tôi không muốn gặp hắn ta, bảo hắn đi

đi, để cho hắn đi. . . . . ." Núp ở trong ngực Tình Tình, Thẩm Quân Hoa

không ngừng lắc đầu. Không phải vậy, bà căm ghét nhất là Thiệu Trạch, bà sẽ không tha thứ cho ông, không thể vậy. . . . . .

"Mẹ. . . . . ." Tâm Tình Tình đau đớn cầm tay Thẩm Quân Hoa: "Mẹ không phải như thế."

"Tôi biến dạng rồi, biến dạng rồi, Thiệu Trạch không thích đâu. . . . . ."

Thẩm Quân Hoa vùi đầu vào trong ngực Tình Tình, không muốn ngẩng đầu

lên. Bà rụt rè, vừa nhìn thấy Tiết Thiệu Trạch lại giống như lo sợ.

Bà lại trở về cái thế giới nhỏ của mình rồi!

"Tại sao bà ấy lại như thế? Rốt cuộc là thế nào?" Tiết Thiệu Trạch đứng

không nhúc nhích, nhìn tâm tình đã hoàn toàn mất khống chế của Thẩm Quân Hoa, đau lòng không thôi.

"Bà ấy không nhớ gì nữa rồi !" Nhưng

Tiết Thiệu Trạch cái tên này lại âm thầm an ủi trái tim bà ấy, Thẩm Diệu Dương nhìn người đàn ông trước mắt, tự hỏi mình có nên gọi ông ấy là ba không.

"Sẽ không, mẹ vĩnh viễn là người đẹp nhất trong lòng ông

ta, không tin mẹ hỏi ông ấy xem?" Tình Tình buông tay mẹ ra, kéo Tiết

Thiệu Trạch qua.

Tâm bệnh còn chữa bằng tâm dược!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 127
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...