Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 145

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Sáng sớm hôm sau,

Tình Tình không thể ngờ được cô bị Mộ Dung Trần ôm vào trong ngực thế

nhưng lại ngủ rất ngon đến tận khi trời sáng mới tỉnh, mà cái người tối

hôm qua ôm cô ngủ, lúc này đã sớm không thấy bóng dáng đâu hết.

Cô đưa mắt quan sát khắp mọi nơi, trong căn phòng quen thuộc, chỉ có một mình cô ở đây mà thôi.

Kéo chăn trên người ra, muốn ngồi dậy, lại phát hiện khi nằm thì hông không đau, nhưng vừa cử động thì lại động đến chỗ bị thương vì vậy đành phải

nằm lại trên giường.

Đưa tay sờ sờ vào chỗ đau kia, chỗ bị sưng

tối hôm qua hình như cũng tiêu đi nhiều, nhưng mà vẫn rất đau, chắc phải mấy ngày nữa mới có thể tốt hơn được.

Chỉ là, bây giờ không phải là lúc lo lắng đến việc đau lưng, cô nằm ở trên giường, nhìn đồng hồ

trên tường, chợt nghĩ đến lúc này mọi người trong nhà Mộ Dung nhất định

đã dậy rồi, hơn nữa tối hôm qua người giúp việc trong nhà thấy Mộ Dung

Trần ôm cô trở về nên đoán chằng mọi người đã sớm biết hết rồi.

Trời ạ, cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với bọn họ, hơn nữa, tối hôm qua nàng ném em trai của Mộ Dung Trần sang một bên sau đó lại bị Mộ Dung Trần lôi đi nên quên mất không gọi điện thoại cho cậu ta, hi vọng

là cậu ta sẽ không tức giận?

Nghĩ đến đây Tình Tình liền thử ngồi dậy, nhưng lại thấy vô cùng đau đớn, đau đến trắng bệch cả mặt.

Chỉ là hiện tại cô không thể quản được nhiều như vậy, gắng gượng chống

người lên tựa vào đầu giường, thử tìm trong phòng quần áo tối hôm qua cô mặc tới. Vì sau khi ngồi dậy cô mới phát hiện ra trên người mình không

biết đã thay áo ngủ từ lúc nào rồi.

Nhưng tìm một lúc lâu, lại

không phát hiện quần áo của mình ở đâu, cũng không thấy túi của cô đâu

cả, xem ra muốn gọi điện thoại phải bước xuống giường rồi.

Chỉ là, cứ nghĩ đến chuyện xuống giường sẽ lại chịu đau đớn thì cả người liền muốn đổ mồ hôi lạnh.

Đang lúc không biết làm sao thì lại nghe thấy tiếng mở cửa phòng:" Mộ Dung Trần. . . . . ."

"Thiếu phu nhân, cô dậy rồi sao?" Người tới lại không phải là người đàn ông mà cô muốn tìm mà là chị Ngọc trước kia vẫn chăm sóc cho cô.

"Chị

Ngọc." Tình Tình lễ phép gọi một tiếng, bọn họ thế nào vẫn còn gọi cô là thiếu phu nhân cơ chứ? Chỉ là hiện tại cô không có tâm tình quản việc

bọn họ gọi mình là gì mà chỉ nghĩ đến việc phải nhanh chóng rời khỏi nhà Mộ Dung.

"Thiếu phu nhân, thắt lưng của cô không được tốt, Thiếu gia đã giao phó không được để cô ngồi dậy. Đợi lát nữa bác sĩ tư còn

tới khám." Chị Ngọc thấy cô muốn ngồi dậy liền vội vàng tiến lên đỡ cô

nằm xuống, đồng thời lên tiếng ngăn cản.

"Chị Ngọc, tôi còn có chuyện, phải lập tức đi ngay." Mộ Dung Trần thật sự cho rằng có thể giữ cô ở trong nhà này hay sao?

"Thiếu phu nhân, cô đã lâu chưa có trở về, còn phải đi tới nơi nào? Huống chi

bây giờ thân thể cô như thế thì đi như thế nào được?". Chị Ngọc thật sự

là không hiểu thiếu phu nhân ra nước ngoài đi học đã mấy năm thật vất vả mới trở lại, sao lại bảo phải đi khỏi đây?

"Dúng vậy, Tình Tình, cũng đã về đến nhà lại còn muốn đi nơi nào?" Một giọng nói ôn hòa từ

cửa vang lên, là mẹ chồng của cô Thái Chi Lan.

"Phu nhân." Chị Ngọc thấy Thái Chi Lan đến liền đứng dậy lễ phép chào.

" Ừ, chị cứ đi xuống bếp mang canh hầm cách thủy lên đây. Đợi lát nữa bác sĩ tư tới cứ bảo ông ấy trực tiếp lên trên này."Thái Chi Lan liền phân

phó đâu vào đấy.

"Dạ, phu nhân." Chị Ngọc nhận lệnh liền đi ra ngoài.

" . . . . . . Mẹ."Tình Tình rối rắm thật lâu, rốt cuộc vẫn quyết định gọi mẹ chồng trước đây của mình một tiếng ‘ Mẹ ’. Dù sao năm đó Thái Chi

Lan đối với cô cũng rất tốt, mà sau khi cô chia tay với Mộ Dung Trần

cũng không gọi cho bà một cuộc nào, bây giờ nghĩ lại, trên nhiều phương

diện quả thật còn rất thiếu sót.

"Con xem con này, đi một chuyến

ra nước ngoài mà đi thật nhiều năm không trở lại, khiến mẹ cũng thấy lo

lắng. Hình như là gầy đi không ít, chắc là ở bên kia ăn uống được không

tốt rồi? Nhưng sao A Trần mỗi lần đi thăm con về lại đều nói là con rất

tốt. Con cũng thật là, lâu như vậy cũng không gọi cho mẹ, hiện tại việc

học đã xong rồi thì cũng nên trở lại. A Trần cũng không cần phải thường

chạy sang bên này bên kia. Trở lại là tốt rồi!"

Thái Chi Lan kéo

tay của cô nói một tràng , nghe xong Tình Tình thấy vô cùng thắc mắc.

Tại sao mọi người trong nhà Mộ Dung hình như đều cho rằng cô và Mộ Dung

Trần không có chuyện gì, đều coi như không biết chuyện bọn họ đã ly hôn?

Hơn nữa, nghe Thái Chi Lan nói, Mộ Dung Trần vẫn thường xuyên đi thăm cô?

Làm sao có thể chứ? Kể từ ngày đó sau khi cùng anh nói chuyện ly hôn,

bọn họ không hề gặp mặt, thậm chí ngay cả điện thoại cũng không có.

Nhưng nhìn dáng vẻ của bà giống như không biết là bọn họ đã ly hôn, tại sao

có thể như vậy? Chẳng lẽ Mộ Dung Trần không nói cho bọn họ biết hay sao?

Anh hiện tại lại không có ở đây, không lẽ cô lại phải theo chân bọn họ nói

rõ ràng thật ra thì cô đã sớm không còn là con dâu của nhà Mộ Dung rồi?

Nghĩ như vậy lưng lại thấy đau rồi, đầu lại còn đau hơn.

" Mẹ, thật xin lỗi, con. . . . . ." sắc mặt Tình Tình tái nhợt đi, muốn giải thích nhưng rồi lại không biết nói từ đoạn nào.

Nếu như bọn họ biết cô và Mộ Dung Trần đã ly hôn, mà cô lại còn sống nhờ

nhà cháu trai của họ thì không biết lại nổi lên sóng gió gì.

"

Sao phải xin lỗi mẹ chứ? Nhà Mộ Dung chúng ta cũng không cần một người

phụ nữ ra ngoài xuất đầu lộ diện. Chỉ là, A Trần nói cũng đúng, các con

vẫn còn trẻ nên luôn muốn theo đuổi mơ ước của mình, học nhiều cũng

không phải là chuyện xấu. Nhưng sao ba con lại đem chuyện công ty lớn

như vậy ném cho một mình con như thế? Thật là mệt mỏi mà! Về sau chuyện

của công ty con không cần phải lo nữa để cho đàn ông bọn họ xử lý là tốt rồi. Không cần phải lo lắng, a trần nhất định sẽ xử lý tốt chuyện của

công ty nhà con."

"Mẹ, con biết rồi."Thì ra là sáng sớm anh đã phải đi xử lý chuyện của công ty rồi, không trách được không nhìn thấy người đâu.

Tình Tình cũng không thể chen vào câu nào, chỉ có thể ngoan ngoãn vâng lời, làm cho sự hiểu lầm càng sâu hơn.

" Biết là tốt rồi, sau này phải bồi bổ thân thể cho tốt, A Trần cũng không còn trẻ nữa, các con cũng nên sinh con đi thôi."

" Mẹ, chúng con. . . . . ."Tình Tình thật sự là không thể trả lời, bọn họ đã có con, nhưng. . . . . .

" Được rồi, đừng trách mẹ thúc giục các con, ông nội cũng trông mong được bế chắt nội lâu rồi! Bây giờ phải trông cậy vào con và A Trần rồi. Anh

cả các con kết hôn đã hai năm rồi, cũng không chịu sinh con, thật là vội muốn chết mà."

"Mẹ. . . . . ."

Đang lúc Tình Tình không

biết ứng đối như thế nào thì ở cửa lại truyền tới tiếng gõ cửa, tiếp đó

là một giọng nói rất dịu dàng mà trẻ tuổi, Tình Tình liền sửng sốt, cũng xác định mình chưa từng nghe qua giọng nói này bao giờ, chẳng lẽ là?

" Thủy Tinh, vào đây." Thái Chi Lan nghe được liền vui vẻ gọi, sau đó

quay sang cười với Tình Tình nói: " Chị dâu của con tới đấy."

Chị dâu? Chính là vợ của Mộ Dung Kiệt?

"Mẹ. Em dâu đã tỉnh rồi à?"

Mọi người thường nói nghe tiếng liền biết ngay người như thế nào, quả nhiên không sai. Tình Tình quan sát tỉ mỉ cô gái vừa mới vào phòng, tuổi chắc cũng xấp xỉ tuổi của cô, trang sức trang nhã, phối hợp váy ngắn vàng

nhạt, mái tóc xoăn dài được búi lên, chỉ thả vài sợi buông xuống dưới,

dịu dàng động lòng người, người thật giống như cái tên Thủy Tinh của cô

ấy, óng ánh trong suốt.

"Chị dâu." Tình Tình nằm ở trên giường chỉ có thể thuận theo thế cục mà gọi một tiếng ‘ chị dâu. ’

Cả một ngày này, Tình Tình lúc nào cũng ở trong trạng thái rối rắm mông lung.

Trừ Thái Chi Lan và Thương Thủy Tinh sớm tới thăm cô, kế tiếp là bác sĩ tư

dẫn theo y tá tới đây giúp cô làm vật lý trị liệu, sau khi ngủ trưa thì

tất cả người nhà Mộ Dung trừ lão thái gia đi lại bất tiện đành ở ngoài, thì đều đến phòng thăm hỏi cô trong đó còn bao gồm cả Mộ Dung Cầm người mà trước kia không mấy thân thiện.

Cho đến khi tất cả mọi người ra về, trong phòng đã yên tĩnh lại, rốt cuộc cô cũng nhận được điện thoại của em.

"Chị, hôm nay anh rể cùng với em đến công ty mở cuộc họp đại hội cổ đông,

những lão gia hỏa kia sau khi thấy anh rể đều im lặng không dám nói gì,

anh rể thật là lợi hại."

" Dương Dương, công ty hiện tại không

sao chứ?"Hôm nay sau khi làm vật lý trị liệu, thắt lưng của Tình Tình đã tốt hơn rất nhiều, hiện tại nghe điện thoại cũng có thể nằm nghiêng

không đau nữa.

"Có anh rể ở đó thì có thể có chuyện gì được? Chị, em đã gọi điện thoại cho ba, chị cứ thoải mái ở nhà mà dưỡng bệnh."

"Thẩm Diệu Dương, em nói cái gì vậy?"Vừa nói anh rể vừa nói ở nhà, làm cho người ta nghe không hiểu lầm mới là lạ.

"Được rồi chị, chị cũng nên tha thứ cho anh rể đi, sống ở bên cạnh anh ấy, không nên buồn phiền nữa."

Một người phụ nữ, tốt đẹp nhất chính là có một bờ vai vững chãi để dựa vào, nếu ngày ngày lại muốn xông pha chốn thương trường tuy trở thành nữ

cường nhân làm cho người ta khâm phục nhưng cũng không phải người nào

cũng có thể làm được, mà thường thường phần lớn về mặt gia đình sẽ không được hạnh phúc.

"Thẩm Diệu Dương, chị không muốn nói với nữa.

Gặp lại sau."Người khác hiểu lầm còn chưa tính, ngay cả em trai cũng nói cô như vậy, thật sự là tức chết mà.

Sau khi Tình Tình trực tiếp

cắt đứt điện thoại liền nhớ đến từ hôm qua tới giờ cô vẫn chưa gọi điện

thoại cho con trai, thật là nhớ chàng trai nhỏ của mình, nhưng lúc này

mà gọi sang thì chắc chắn bảo bối vẫn chưa thức dậy! Thôi, để tối nay

gọi!

Nhưng kéo dài tới tận mười giờ tối, Tình Tình cũng vẫn không có cơ hội gọi điện thoại cho con trai, bởi vì Mộ Dung Trần đã về.

"Anh muốn làm gì?"Người đàn ông này, vừa về tới nhà liền đem cô đi tới phòng tắm là có ý gì?

"Ngày hôm qua cũng không được tắm, không thấy khó chịu sao? Anh đã hỏi bác sĩ rồi, có thể tắm được, cẩn thận một chút là được rồi."Không để ý tới cô

gái nhỏ trong vẫn còn đang giãy giụa như có như không, tâm tình của anh

hiện tại rất tốt.

"Tôi không muốn anh tắm cho tôi! Anh tìm người

khác tới đây đi." Bất đắc dĩ bị ép buộc cô chỉ có thể vươn hai tay ôm

lên cổ của anh, để tránh bị ngã xuống.

"Thân thể của em chỉ có

thể cho anh nhìn, cho dù là nam hay nữ đều không được."Kháng nghị không

có hiệu quả, anh liền ôm cô đi vào phòng tắm đã chuẩn bị xong xuôi.

" Mộ Dung Trần, anh không thể làm như vậy. . . . . . Người đàn ông này đã bắt đầu cởi quần áo của cô rồi, cô làm sao có thể dưới ánh đèn sáng rực cởi hết quần áo trước mặt chồng trước được, dù đã chuẩn bị tâm lý cùng

anh như vậy. . . . . .

"Tình Tình, anh chỉ muốn giúp em tắm mà

thôi, tạm thời không có ý gì khác, ừhm, tuy nhiên nếu như em muốn anh

làm chuyện khác thì cũng có thể, anh sẽ từ từ . . . . . ." vừa nói anh

vừa nhanh chóng cởi hết quần áo của cô ra.

"Ai muốn làm chuyện khác với anh, tay của anh không nên lộn xộn. . . . . ."

"Anh đang giúp em tắm, nếu không chạm vào thì tắm thế nàođược?"

"Anh không được chạm vào chỗ đó, ah!" Tiếng thét chói tai bên trong phòng

tắm vang lên, nếu như không phải hiệu quả cách âm tốt, nhất định sẽ có

người cho là đã xảy ra án mạng.

"Chạm vào chỗ nào? Chỗ này hay là chỗ này. . . . . ."

Khi Tình Tình mệt mỏi, toàn thân mềm nhũn không có tí sức lực nào được ôm

ra từ trong phòng tắm về giường thì đã là chuyện của một canh giờ sau.

"Như vậy có được tính là đang bồi thường cho anh hay không?" Rõ ràng là đang rất mệt mỏi, thắt lưng lại càng đau, nhưng Tình Tình vẫn không ngủ

được, vì tên đàn ông khốn kiếp vẫn còn ôm cô thật chặt không thả.

"Không tính." Tạm thời lấy được thỏa mãn người đàn ông kia khẽ cắn vào vành

tai nho nhỏ của cô. Cô tưởng như vậy mà đã xong sao, anh căn bản còn

chưa có hành động thực tế nào? Dựa vào tay trái tay phải của anh, như

vậy thì tính thế nào được?

"Anh thật là quá đáng, đã làm còn nói

không tính là sao." Muốn đưa tay lên để đánh anh nhưng lại không có tí

hơi sức nào. Trình độ vô sỉ của người đàn ông này cô cuối cùng cũng cảm

nhận được rõ ràng.

Mặc dù sợ thắt lưng của cô vẫn còn đau không

thật sự làm, nhưng anh lại ở trước mặt cô để cho người anh em của mình

bắn ra trên người cô nữa, như thế mà không quá phận là gì?

Trong nháy mắt đó thể diện liền bị ném chết hết!

"Bảo bối, chúng ta ở chung một chỗ lâu như vậy, cái gì gọi là thật sự em còn không hiểu hay sao?"

"Mộ Dung Trần, anh tật là quá vô sỉ."

"Anh chỉ vô sỉ với em mà thôi."

"Gạt người." Anh căn bản còn có phụ nữ khác cơ mà? Nghĩ đến đây, Tình Tình lại thấy lòng của mình đặc biệt khó chịu.

"Tình Tình. . . . . ." Cô làm sao lại không tin anh như vậy? Chờ anh kéo Mộ

Dung Kỳ trở lại đây, nhất định sẽ khiến cho cô tin tưởng."Tin tưởng anh, được không? Anh chỉ muốn một mình em mà thôi."

"Còn Đơn tiểu thư thì sao?" Ngẩng mặt lên, rốt cuộc cô vẫn phải đem để ý trong mình nói ra.

"Đơn Tuệ Ngữ? Liên quan gì tới cô ấy?" Chẳng lẽ cô cũng nhìn thấy những tin

tức anh cố ý để cho người ta tung ra sao? Nếu cô ấy nói vậy thì có phảo

là đang ghen với Tuệ Ngữ hay không?

"Nhà Mộ Dung các anh không

phải muốn kết thân với Đơn gia hay sao? Thật là một hoàn chỉnh! Xin hỏi

Mộ Dung thiếu gia, lúc nào thì tôi có thể đi khỏi đây?"

Cô nói

như vậy là hợp lý hợp tình Thật sự là quá đáng. Nếu không có lửa làm

sao có khói, nếu như bọn họ không phải có cái gì thật sự, thì cánh nhà

báo dám viết như vậy sao?

"Đi? Đi tới nơi nào?" Nghe cô nói muốn

đi lần nữa, Mộ Dung Trần lần này cũng không tức giận, ngược lại lại cúi

đầu mỉm cười: "Đừng quên, anh đã cho em mượn hai tỷ, hiện tại nửa điểm

lợi tức còn không chưa thu hồi được tí nào? Nếu không, cho anh ăn thêm

chút ngon ngọt có được hay không?"

Dứt lời, một lòng nhiệt tình lại lên cao, bàn tay từ dưới nách của cô trực tiếp đưa tới. . . . . .

"Ừhm, tôi mới không cần. . . . . ."

"Không, em phải cần. Mới vừa rồi làm cho em thư thái như vậy, có phải em cũng nên báo đáp anh một chút hay không?"

Đây cũng không phải là hỏi thăm, mà là trực tiếp hành động! Ở trên giường của anh, cô căn bản không có chỗ để trốn.

Ai nói làm chuyện biến thái như vậy chỉ có thể dùng một phương thức chứ?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 145
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...