Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 11

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Thật ồn ào quá!

Đầu đau quá, thân thể mệt mỏi!

Tình Tình tỉnh lại từ trong cảm giác đau chưa từng có, cô cố gắng muốn mở mí mắt nặng trĩu, nhưng còn chưa mở mắt, cảm thấy toàn thân như bị vô số

tuấn mã dẫm lên, vừa mỏi lại vừa đau, mà nơi tư mật nhất thời cũng

truyền đến cảm giác đau đớn quái dị.

Chính là cảm giác cổ quái

đó, cô cố gắng mở mí mắt, cô không biết mình đã ngủ bao lâu, nếu không

tại sao mí mắt lại cảm thấy đau như vậy, trong nháy mắt mở mắt ra, đập

vào mắt là tấm kính thủy tinh trong suốt, dưới ánh đèn màu vàng nhạt, cứ như vậy xuất hiện trước mắt cô.

Nơi này là đâu? Đầu óc hỗn

loạn, không thể nào suy nghĩ được, cô khó chịu muốn cử động thân thể,

lại phát hiện tay chân không nghe theo sự sai khiến của não bộ, bủn rủn

đến mức cô không nhúc nhích được một chút.

Chuyển động đỉnh đầu, cô nhẹ nhàng cử động ngón tay dưới tấm chăn tơ lụa. Trong nháy mắt cô

kinh hãi trừng lớn mắt, bởi vì ngón tay vừa chạm phải da thịt bóng

loáng, không có vải vóc bao bọc khiến da thịt cùng da thịt tiếp xúc làm

cho người ta cảm thấy sợ hãi.

Bởi vì ngón tay cô vừa chạm phải

bắp đùi của mình. Chịu đựng toàn thân khó chịu, tay của cô dò xét người

mình…. Lúc này cô đang trần truồng ở một nơi xa lạ.

Xấu hổ, kinh ngạc, khổ sở, đủ loại tâm tình cứ như thế xộc thẳng lên đầu cô, làm cho toàn thân cô cứng ngắc, dùng sức hít sâu mấy hơi, muốn ép mình tỉnh táo lại, nhất định phải tỉnh táo lại một chút, suy nghĩ một chút. Rốt cuộc

chuyện gì đang xảy ra, tại sao cô lại ở nơi này? Tại sao lại không có

mảnh vải che thân nằm ở nơi xa lạ như vậy?

Kí ức đêm qua giống như thủy triều ập đến.

“Nhớ kĩ, bắt đầu từ bây giờ, tôi là người đàn ông của em, tôi tên là Mộ Dung Trần” Những lời này mạnh mẽ như búa đập vào trong đầu cô, để cho cô từ

trong mớ suy nghĩ hỗn loạn bắt đầu sáng tỏ, hình ảnh thân thể dây dưa,

tiếng thở dốc dồn dập còn có tiếng rên rỉ kiều mị, giống như nước chảy

qua trong đầu cô.

Cô nghĩ tới, tối hôm qua mặc dù ý thức không

rõ lắm, nhưng phần trí nhớ đó vẫn còn rõ ràng, cô nhớ mình với người đàn ông đó cả đêm triền miên.

Đúng vậy, là phóng túng suốt cả một

đêm, vô số lần quấn quít. Hoàn toàn theo đuổi dục vọng của thân thể, cô

giống như một dâm phụ không biết kiềm chế, cùng hắn thỏa thích trong bể

dục.

Một thanh âm thống khổ, nghẹn ngào, từ trong miệng cô tràn

ra, rốt cuộc là tại sao, tại sao? Tối qua cô chỉ tới tham gia bữa tiệc

của Mộ Dung gia, sau đó cô ở trong vườn hoa gọi điện thoại cho Bách Lâm, mặc dù lại đụng phải người đàn ông kia, nhưng không phải cô đã chạy

khỏi rồi sao?

Tại sao có thể như vậy? Cô chỉ uống một ly rượu

trái cây do Tiết Tinh Tinh đưa thôi, sau đó bọn họ nói đỡ cô lên phòng

của Mộ Dung Cầm nghỉ ngơi. Nhưng căn phòng này căn bản không giống

phòng của con gái, lạnh lẽo mà cường ngạnh, căn bản là phòng của Mộ Dung Trần.

Bây giờ vừa tỉnh lại đã nằm trên giường của người đàn ông xa lạ, mất đi trinh tiết quan trọng nhất của người con gái, tại sao cô

lại phụ lòng Dương Bách Lâm? Tại sao có thể phụ người đàn ông trước giờ

luôn cẩn thận, tỉ mỉ yêu thương sợ tổn thương đến cô?

Nghĩ đến

người đàn ông cô yêu, nước mắt cô không kiềm được chảy xuống, đau lòng

vô hạn, nước mắt làm tóc ở dưới gối ướt đẫm. Cô cắn răng chịu đựng toàn

thân đau đớn vén chăn lên, nhưng lễ phục của cô bị ném trên đất, cô chỉ

có thể đắp chăn lên người.

Hai chân run run, vừa mới đứng thẳng

trên thảm, hạ thể truyền đến cảm giác khác thường, cô cúi người xuống

xem xét, một cỗ lại một cỗ nước đục từ giữa 2 chân cô nhiễu xuống đất

từng giọt từng giọt.

Loại cảm giác nhục nhã này trước nay chưa

từng có, giống như biển nhấn chìm cô hoàn toàn, thân thể cô nếu sau khi

rửa sạch sẽ rất nhẹ nhàng, khoan khoái nhưng không ngờ còn có thứ từ

trong thân thể chảy ra….. Cô thật sự không muốn sống. Cô thế nhưng cùng

người đàn ông xa lạ dây dưa cả đêm, mà người đàn ông kia lại là người

của nhà Mộ Dung? Cô nên làm gì bây giờ?

Lòng chua xót, thân thể mệt mỏi, tức giận, làm cho cô chưa đến chỗ để nhặt lễ phục thì cả người đã ngã trên mặt đất.

Huhu… Ông trời tại sao lại không công bằng như vậy? Tại sao lại đối xử với

cô như vậy? Toàn bộ trong sạch của cô đều bị phá hủy, cô làm sao để đối

diện với người đàn ông cô yêu?

Khi cô bọc thân mình trong chiếc

chăn ngã xuống đất, vang lên tiếng rất khẽ, khiến cho Mộ Dung Trần vừa

mới trở về nghe được. Cô tỉnh rồi? Mộ Dung Trần sải bước đi vào.

Lại thấy cô gái vốn nên ngủ ở trên giường, bây giờ lại ngồi khóc trên măt đất.

Cô khóc, rất đau lòng, tiếng khóc tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống đất,

thanh âm rất khẽ nhưng khi truyền vào tai anh, anh nghe tim mình quặn

thắt.

Cô không phải giận anh chứ? Giận anh đã cướp đi sự trong sạch của cô?

“Tình Tình….”

Anh đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống, muốn đưa tay bế cô lên giường, nhưng

Tình Tình nghe giọng, ngẩng đầu lên. Là anh ta, thật sự là anh ta. Người đàn ông muốn đùa giỡn cô. Lần này, thế nhưng anh ta lại cường bạo cô.

"Anh …… Tránh ra, không được đụng vào tôi… " Tình Tình không muốn nhìn thấy anh ta, cô muốn đi thật xa. Nhưng không dùng sức được, thân thể không

nghe theo sự sai bảo của cô.

“Tôi…. Chỉ muốn bế em về trên

giường” Tay để bên người đã nắm chặt thành quyền. Đau lòng như vậy sao?

Làm người phụ nữ của anh là một chuyện khó chịu như vậy sao?

“Tôi không muốn anh đụng vào tôi….. Cút ngay, cút ngay….. Đồ cầm thú” Đau

lòng khiến cho Tình Tình không lựa lời nói, chỉ muốn rời khỏi người đàn

ông này càng sớm càng tốt.

Nơi nào có hắn, nơi đó làm cô sắp phát điên.

“Cầm thú?” Vốn đau lòng, thương tiếc cô, nhưng khi nghe cô nói từ này, lửa giận trong lòng anh bốc lên.

Đưa tay, không để ý đến sự chống cự của cô, Mộ Dung Trần ôm thân thể nhỏ nhắn của cô lên, ném về trên giường.

“Anh chính là….” Thân thể vốn yếu ớt, nay bị anh ta dùng sức ném một cái

khiến khuôn mặt cô đều trắng bệch, liên tục nói đến thở gấp.

“Tiết Tình Tình, cô nói ai là cầm thú? Tối hôm qua, là người nào quấn lấy

tôi? Hả? Đối với cô, làm tình với đàn ông một đêm, người đó trở thành

cầm thú sao?”

“Bốp”

Một bạt tay thanh thúy vang lên trong

căn phòng yên tĩnh, Tình Tình cảm thấy sức lực toàn thân mình bị rút

cạn, trong đầu trống rỗng. Cô đánh người đàn ông khuôn mặt đang giận dữ. Nhìn bộ dáng cường tráng của hắn, nếu như một cái bạt tai cũng có thể

đánh chết cô!

Vậy cũng tốt! Chết tốt hơn! Xong hết mọi chuyện! Chỉ là, không thể gặp lại mẹ cùng em trai!

Mộ Dung Trần không thể tin nhìn người phụ nữ rõ ràng sợ muốn chết ở trước

mặt anh, lần đầu tiên trong đời bị ăn tát, còn là bị phụ nữ đánh, thì ra cô không phải là một con tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 11
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...