Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 32

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Người thông minh dĩ nhiên cũng biết lựa chọn muốn ăn cơm!

Nhưng, người đàn ông này sao lại biết khẩu vị yêu thích của cô?

Ngồi tê đít ở đầu giường, Tình Tình cự tuyệt người đàn ông muốn hạn chế hoat động của cô, uống từng ngụm, từng ngụm canh gà ngọt ngào, nhưng không

muốn mở miệng nói với anh ta câu nào.

Đối với một người đàn ông luôn ép buộc cô, cô thật sự không có chuyện gì để nói.

“Em có muốn ăn thêm một ít cua không?” Mộ Dung Trần nhìn cô đem chén canh

gà uống gần hết, cảm thấy rất yên tâm, đồ ăn mua ở ngoài ngoại trừ món

này còn có món cua xào nổi danh của Tị Phong Đường

Vừa mới mở hộp đựng thức ăn ra, hương thơm của thức ăn xông vào mũi, Tình Tình không

cần nhìn cũng biết thịt cua vàng óng mê người đến cỡ nào.

Người

đàn ông này, vì sao biết cô thích ăn cái này? Bọn họ biết nhau chưa đến

nửa tháng, nhưng lại dụng tâm với cô như vậy? Dụng tâm như vậy, khiến cô cảm thấy hổ thẹn. Không thể cũng không nên như vậy. Mặc kệ anh ta có

làm gì đi nữa cũng không thể xóa được sự thật rằng anh ta đã dùng thủ

đoạn để ép buộc cô.

“Tôi mệt rồi, tôi muốn ngủ” Cầm chén trên tay đưa cho anh. Tình Tình cố gắng để mình không nhìn sắc mặt của anh. Anh

có thể lại nổi giận với cô hay không?

Cô bé này, rõ ràng là những món cô thích ăn nhất, nhưng khi anh mang những thứ này đến cho cô, thì

cô lại không muốn ăn. Nhìn nét mặt của cô, cũng biết trong lòng cô hận

anh nhiều đến mức nào.

Nhưng, quầng thâm rõ ràng dưới đáy mắt

cô, khiến anh không đành lòng miễn cưỡng cô nữa, cộng thêm hôm nay cô

cũng đủ thảm, mắt cá chân của cô lại bị thương cho nên tạm thời bỏ qua

cho cô đi.

Sau này, cô chính là người của anh, là vợ của anh, anh muốn như thế nào mà không được.

“Vậy thì em ngủ ngon” Khăn trắng như tuyết nhẹ nhàng lau khóe miệng của cô.

**

Bận rộn một buổi tối, Mộ Dung Trần đi ra từ phòng tắm, toàn thân chỉ có một chiếc khăn tắm quấn quanh, đây là lần thứ 2 anh tắm trong tối nay, làm

như vậy để tiêu trừ dục vọng không có chỗ phát tiết trong người, cầm

khăn lông lau khô nước vẫn còn vươn trên tóc, theo ánh đèn nhu hòa đầu

giường, ánh mắt rơi vào Tình Tình đang nằm trên giường.

Thân thể cao lớn nhất thời cứng lại, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng cũng

nặng nề thở dài, đi từng bước đến trước mặt cô, đem khăn lông trên tay

ném xuống đất, ngồi ở mép giường, cúi người nhìn khuôn mặt rất an tĩnh

khi ngủ của cô.

Chiếc váy ngủ rộng thùng thình, hở một bên vai,

vừa lúc lộ ra chiếc cổ trắng nõn, trên da thịt còn lưu lại vết hôn anh

để lại lúc ở trong phòng tắm.

Tay không tự chủ, lại phủ lên

gương mặt của cô, mặc dù hôm nay thật sự rất mệt mỏi, nhưng ở một nơi xa lạ, lại thêm một người đàn ông luôn giở trò với cô, Tình Tình ngủ cũng

không sâu, thậm chí khi tay của anh chạm đến mặt cô, cô liền tỉnh giấc.

Nhưng, cô lại không muốn để ý đến anh. Anh muốn thế nào thì cứ như thế đó đi.

Một tay Mộ Dung Trần chống bên người cô, tay còn lại nâng khuôn mặt của cô

lên, cẩn thận quan sát gương mặt tinh xảo của cô, ngón tay thon dài vuốt ve.

Mặc dù cô là chỉ là một cô gái mới trưởng thành, nhưng đường cong mỹ lệ động lòng người của cô vẫn làm cho tâm của anh nhộn nhạo,

khó nhịn, mới vừa rồi trong phòng tắm, anh phải dùng nước lạnh để bình

ổn hơi thở, nhưng lúc này đã nhanh chóng tăng nhiệt trở lại.

Như thế nào anh cũng không ngờ, người con gái đêm đó bị anh vô lễ ở trường

học, lúc này lại an tĩnh ngủ ở trên giường của anh, bên cạnh anh. Điều

này làm cho anh vô cùng thỏa mãn.

Dù biết, trong lòng của cô

không có anh, nhưng như vậy thì sao? Không yêu thì sao? Nếu như mới bắt

đầu anh bỏ cuộc không phải sẽ không có được cô sao?

Cô ngủ rất an tĩnh, dục vọng anh vất vả mới đè nén xuống được lại bộc phát, anh không nhịn được khát vọng, kìm lòng không được, từ từ nghiêng người hôn lên

cánh môi của cô.

Yêu một người, phải cần bao nhiêu thời gian?

Anh chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, nhưng, bây giờ, khi ôm thân thể

nhỏ nhắn trong ngực, mùi thơm nhàn nhạt trên cơ thể của cô đầu độc lòng

của anh, cứ như vậy tiến vào trong trái tim anh.

Anh đã từng

cười nhạt khi người ta nói đến nhất kiến chung tình. Nhưng, sau này khi

gặp cô, anh mới hiểu, cô cứ như vậy đã ngự trị trong lòng của anh. Để

cho anh dù phải dùng bất cứ thủ đoạn gì cũng phải có được cô.

“Tình Tình, ngoan, bảo bối….” Cô liên tục chớp chớp lông mi, bán đứng việc cô đang giả vờ ngủ.

Đầu lưỡi linh hoạt xông thẳng vào, nhẹ nhàng quyến rũ chiếc lưỡi mềm mại

của cô, một chút rồi một chút, tỉ mỉ, kiên nhẫn hút đầu lưỡi của cô, mút vào hương vị ngọt ngào chỉ thuộc về cô, thỉnh thoảng lại cắn môi dưới

của cô.

Nụ hôn của anh, dịu dàng mà không gấp gáp, tựa như đang

làm chuyện mình yêu thích nhất, không nhanh không chậm trêu chọc cô,

giống như là âu yếm bảo vật trân quý nhất trên đời, cưng chiều cùng

thương yêu cực độ.

“Anh tránh ra….” Khi anh ta di chuyển xuống

dưới, thì Tình Tình có muốn giả bộ cũng không được nữa, mở mắt muốn đẩy

thân thể của anh ra.

Anh ta thật nặng nề. Tại sao lại đem cả người nặng như vậy đè lên người cô?

“Thế nào, đã tỉnh rồi?”

Mộ Dung Trần chống nửa người lên, nương ánh đèn nhàn nhạt nhìn gương mặt của cô.

“Anh thật nặng! Đừng đè lên người tôi” Tay nhỏ bé vẫn không ngừng đẩy lồng ngực anh ra.

“Trọng lượng của tôi em hẳn phải quen rồi chứ”

Lời này tuy không có gì, nhưng anh thật không đành lòng ép buộc cô. Người

phụ nữ mảnh mai này thật khiến anh vừa yêu vừa hận. Lật người xuống nằm

bên cạnh cô, sau đó đem lồng ngực của mình áp vào lưng của cô.

“Anh mau buông tôi ra, tôi muốn đi ngủ” Cứ như vậy bị anh ta ôm vào trong

ngực, nghe tiếng tim đập trầm ổn của anh ta, một nhịp lại một nhịp vang

lên bên tai. Giãy dụa nho nhỏ của cô căn bản không có chút tác dụng nào

với anh.

Người đàn ông trên đỉnh đầu ôm cô càng chặt hơn nói: “Ngủ đi, nếu không tối nay chúng ta cũng không cần ngủ nữa”

Đem cô ôm sát một chút, để thân thể 2 người hoàn toàn dán sát vào nhau,

những đường cong mềm mại của cô cùng với thân thể rắn chắc của anh ở

chung một chỗ.

“Buông tôi ra….”

Khi hắn vùi đầu vào cần

cổ của cô, Tình Tình có chút uất ức, nghẹn ngào. Biết rõ người đàn ông

này sẽ không buông cô ra, nhưng cô vẫn cảm thấy uất ức.

“Ngủ đi, tôi đảm bảo sẽ không làm gì hết” Mộ Dung Trần nhắm mắt lại, vỗ vỗ lưng

cô nói, cô đã là người phụ nữ của anh, dù cô có trốn ở nơi nào cũng

không thoát được.

"Vậy anh buông tôi ra. . . . . ."

“Tình Tình, nếu em tiếp tục động đậy, tôi không đảm bảo chúng ta chỉ “ngủ" thông thường đắp chăn bông thôi đâu”

Mộ Dung Trần lên tiếng đe dọa, Tình Tình lập tức không dám giãy dụa, cô

nhớ tới buổi tối hôm trước, anh uy hiếp cô. Nhưng tựa vào người anh như

thế này, thân thể cô cảm thấy mệt mỏi, cô trợn to 2 mắt, ngẩng đầu nhìn

trần nhà, trong phòng yên ắng, ngoại trừ tiếng hít thở của 2 người không còn tiếng động gì khác.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 32
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...