Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 14

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Mở mắt lần nữa, lại nhìn thấy căn phòng vừa xa lạ lại có chút quen thuộc,

cô vẫn ở chỗ này. Thật hận, thật hận, người đàn ông ác độc này. Đoạt đi

trong sạch của cô, còn bá đạo muốn can thiệp tự do của cô, chẳng lẽ bây

giờ cô ngay cả tự do cũng không có sao?

Con ngươi ngay cả tức

giận cũng không nổi, nước mắt cũng không rơi nổi nữa, kể từ khi xa mẹ và em trai trở về Tiết gia, cô rất ít khi khóc, mấy lần khóc đến mất đi lý trí đều liên quan đến người đàn ông này.

Suy nghĩ một chút, hôm qua, Dương Bách Lâm còn đưa cô về nhà, vì muốn cô vui, còn nói chủ nhật này sẽ ra ngoài chơi. Cô cho là, sau sự kiện ở vũ hội hôm trước quên

đi, cô vẫn có thể tiếp tục cuộc sống của mình, sau đó có thể đi tìm mẹ

và em trai. Nhưng kết quả, chỉ mới một ngày ngắn ngủi, cuộc đời cô đã

xuất hiện biến chuyển long trời lở đất một lần nữa. Vốn tưởng rằng cuộc

sống tươi đẹp sẽ cách cô rất gần nhưng bây giờ tựa hồ như xa xôi vạn

dặm. Hốc mắt lại cảm thấy chua xót, cô dùng sức thở một hơi, ngay cả đến hít thở cũng cảm thấy đau.

Người đàn ông kia, Mộ Dung Trần chết tiệt. Không cho cô đứng lên? Cô không tin, nếu nơi này là nhà Mộ Dung,

làm sao có thể để anh ta làm loạn như vậy?

Cô muốn đi ra ngoài, tìm người nhà Mộ Dung nói chuyện rõ ràng.

Tình Tình ngồi dậy, trên người của cô đã thay quần áo ở nhà sạch sẽ. Là

người đàn ông ấy thay giúp cô sao? Vừa nghĩ tới cô đã từng cùng với anh

ta thân mật, cô lại tiếp thu không nổi. Đúng rồi, cô nên gọi điện về

Tiết gia chứ? Người đàn ông gọi là ba của cô. Tuy rằng đối xử không tốt

với mẹ cô, nhưng những năm nay đối xử với cô cũng không tệ. Nhưng, tâm

đã tầng tầng kết kết, cô không thể nào cùng ông tiến thêm một bước.

Đúng vậy, điện thoại, cô nhanh chóng quét mắt tìm một vòng trong phòng. Nhìn thấy một bao nhỏ để trên ghế sofa. Lấy điện thoại di động ra, lại phát

hiện vì hết pin mà tắt máy. Hôm nay, cô một ngày không có đi học, điện

thoại cũng tắt nguồn, Bách Lâm có lo lắng cho cô không? Vừa nghĩ tới

Dương Bách Lâm, trong lòng Tình Tình cảm thấy chua xót.

Bây giờ

đã là lúc nào? Cô chán nản ném điện thoại xuống, không chú ý tới có điện thoại bàn trong phòng, mặc dù đã ngủ suốt một ngày nhưng hai chân vẫn

không có tí sức lực nào.

Bên ngoài cửa phòng hình như bị khóa

trái, cô không đi ra được, cho dù có kêu khan cả cổ họng cũng phải có ai nghe chứ. Tình Tình vô lực ngồi xuống thảm trên sàn, cặp mắt quan sát

xung quanh căn phòng, rất ngăn nắp nhưng lạnh lùng. Ngay cả rèm cửa sổ

cũng màu đen.

Đúng rồi, rèm cửa sổ! Ban công! Nếu như nơi này là lầu 2, cho dù có ngã xuống bị tàn phế cũng muốn nhảy. Cô không muốn ở

chỗ. Tình Tình giống như nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng kéo lê thân

thể mệt mỏi đứng lên, kéo ra tấm rèm cửa thật dày.

Hoàng hôn

buổi chiều rất nhu hòa, cả ngày đều ở đây ngủ mê man, Tình Tình theo

phản xạ đưa tay lên che mắt, mấy giây sau mới có thể thích ứng với ánh

sáng bên ngoài.

Nhưng, cô sai rồi. Đẩy ra cánh cửa sổ sát đất,

cô không muốn quan sát trời chiều trong khu nhà cao cấp, cúi người nhìn

xuống phía dưới thật là cao! Nơi này là lầu bốn!

Căn bản là không thể nhảy xuống! Mới vừa rồi, cảm giác không sợ chết, khi đối diện với

thực tế, lập tức biến mất…. Cô không dám. Dũng khí để trèo lên cũng

không có.

Tiết Tình Tình, từ khi nào mày lại trở nên mềm yếu như vậy? Chẳng lẽ cứ ở chỗ này bó tay chịu chết sao, Nếu không thử sao biết được?

“Tiết Tình Tình, em nằm trên lan can làm gì?”

Sau

khi nhận điện thoại của Cố Ký Nam, Mộ Dung Trần xuống lầu bảo đầu bếp

chuẩn bị ít cháo, tự mình mang lên phòng ngủ. Nhưng, khi thấy cô gái mặc quần áo thật mỏng, hai tay chống lên lan can khắc hoa, nửa người cơ hồ ở bên ngoài ban công, cái bộ dáng này. . . . . .

Buông tay trên khay, anh tiến lên mấy bước ôm eo của cô.

“Lấy tay bẩn thỉu của anh ra”. Cô ghét cau mày, không muốn uổng phí hơi sức giãy dụa, cô rõ ràng không phải đối thủ của anh. Nhưng, nếu bị anh ôm

như vậy, cả người cô cảm thấy không được tự nhiên, khuôn mặt lại cảm

thấy nóng nóng.

“Tiết Tình Tình, em muốn nhảy lầu sao?” Mộ Dung Trần cả mặt xanh mét đem cô ôm vào trong ngực sau đó thuận tay kéo rèm lại.

“Mộ Dung Trần, anh có thể buông tôi ra được chưa?” Cùng anh ta cả đêm triền miên đã là sai lầm, bọn họ tại sao còn có thể có động tác thân mật như

vậy.

"Em chạy đến ban công làm cái gì?" Đem cô đặt nhẹ lên

giường, Mộ Dung Trần cảm thấy may mắn vì mình ở lầu 4. Nếu không cô gái

này thật sẽ nhảy xuống.

"Tôi muốn rời đi thôi. Anh không thể nhốt tôi!"

“Anh có nói không cho em đi sao? Đói bụng rồi phải không ? Ăn ít cháo có được không? Đây là anh cố ý bảo phòng bếp làm cho em”

Không để ý đến khuôn mặt tức giận của cô, Mộ Dung Trần đứng dậy, bưng khay lại.

"Tôi không muốn ăn!"

Vừa ngửi thấy mùi vị này, cô mới phát hiện mình thật sự đói bụng. Nhưng, đồ của người đàn ông này cô đói chết cũng không ăn.

“Em có ăn hay không?”

Cô gái này, nhất định phải chọc giận anh đúng không? Từ sau khi tỉnh lại,

vẫn không nhìn anh với sắc mặt đàng hoàng, anh đoạt trong sạch của cô,

nhưng, anh đã nói anh sẽ chịu trách nhiệm mà!

Đường đường là tứ thiếu gia nhà Mộ Dung, tự mình bưng đồ ăn cho cô, cô lại bỏ mặt không thèm quan tâm?

Nhưng tại sao, dù cô đang tức giận không để ý đến anh, nhưng vẫn làm cho anh

ngây người như vậy? Cô rốt cuộc có điểm nào tốt để cho anh thích như

vậy? Thấy thế nào cũng cảm thấy thuận mắt, Mộ Dung Trần, mày xong đời

rồi.

“Có phải nếu tôi ăn, anh sẽ thả tôi đi” Nói chuyện với

người không nói lý lẽ được gì chứ? Tình Tình xoay người, hy vọng từ cái

miệng trên khuôn mặt tuấn mỹ kia sẽ nói đồng ý.

“Em ăn trước đi, rồi hãy nói”

Mộ Dung Trần rũ mắt xuống, một tay cầm chén, một tay dùng thìa khuấy đều

chén cháo thơm ngào ngạt đưa tới bờ môi cô: “Ăn một miếng nào? “

Muốn đi? Dễ dàng như vậy sao?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 14
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...