Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 81

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

"Berlin, em. . . . . ." Tình Tình cứng họng rồi. Làm sao cô có thể yêu anh ta? Nhưng đáp án kia không thể nói cho anh biết.

"Tình Tình, nói cho anh biết, tại sao em muốn cùng anh ta kết hôn?" Anh chỉ muốn một cái đáp án mà thôi, cũng không được sao?

"Berlin, thật xin lỗi!" Trừ nói xin lỗi, cô không biết cô còn có thể nói gì với anh.

"Tình Tình, em cũng biết anh không phải muốn em xin lỗi như thế." Dương Bách

Lâm cười khổ, đã đến lúc này cô còn không nguyện ý nói cho anh biết sao? Bọn họ ở bên nhau lâu như vậy, anh đối với cô như thế nào, cô không cảm thấy sao? Còn có chuyện gì là không thể nói sao? Không phải là không

thể, chỉ là không nguyện ý mà thôi.

Có lẽ anh làm nhiều như vậy,

vẫn không thể là người cùng cô chia sẻ tất cả vui buồn hờn giận. Anh có

nên cảm thấy lòng chua xót hay thấy mình nên tỉnh mộng hay không làm

được gì khác?

"Berlin, chẳng lẽ trừ kết hôn, không có biện pháp

khác?" Tình Tình quay đầu không nhìn Dương Bách Lâm nữa, cô lại không

dám dùng những vẻ mặt vô vị như thế.

Biện pháp khác? Nếu quả như

thật có, cô cho là anh sẽ hy sinh hôn nhân của mình như thế sao? Tình

Tình, em chính là không hiểu anh, em thật là ngu hay là giả ngu ngốc

đây?

"Nếu như anh không cùng Mộ Dung Cầm kết hôn, vậy em có thể

cho anh biết tại sao em muốn cùng Mộ Dung Trần kết hôn?" Một đổi một,

thua thiệt là em hay là anh. Nhưng vì đáp án kia, anh nguyện ý để mình

chịu thua.

"Berlin, có thể không cần bàn chuyện của em được

không?" Biết rất rõ ràng không có đáp án, tại sao muốn lặp lại câu hỏi

ấy? “Hôm nay em hẹn anh ra ngoài, không phải là vì muốn nói chuyện của

em và Mộ Dung Trần."

"Tình Tình, nếu như em chỉ là vì chuyện này

mà đến, anh có thể xác minh cho em biết, anh và Mộ Dung Cầm đã đính hôn, không có đường quay về rồi !" Dương Bách Lâm khổ sở nói.

"Nhưng

Berlin. . . . . ." Tình Tình không biết còn có thể nói thêm gì nữa, "Em

chỉ là muốn anh có thể hạnh phúc!" Cúi đầu, giọng nói của cô càng ngày

càng nhỏ.

Hạnh phúc là cái gì chứ? Tại sao hai chữ này nói ra khỏi miệng cảm giác phải đau khổ như thế?

Thật là buồn cười, một đôi không hiểu lý do liền tách ra cưới những người

khác, lần nữa gặp mặt, thế nhưng giữa bọn họ lại có khoảng cách xa xôi

đến lạ.

"Tình Tình, hạnh phúc của anh ở nơi nào, làm sao em lại không biết vậy?" Chỉ là, anh còn có quyền theo đuổi hạnh phúc sao?

"Berlin, thật xin lỗi! Thật thật xin lỗi!"

"Tình Tình, hôm nay em nói rất đúng, chúng ta đã không thể có hạnh phúc bên

nhau. Không có quan hệ, anh hiểu rõ em nhất định rất khó xử, thật, anh

hiểu được em mà." Tựa như cô cùng anh là một, vì cha mẹ, vì Dương gia,

anh chỉ có thể đồng ý yêu cầu của nhà Mộ Dung, huống chi, cùng nhà Mộ

Dung kết thân, nói đến vẫn là anh với cao rồi, có cái gì chưa đủ đây?

"Berlin. . . . . ."

"Tình Tình, vật này. . . . . ." Dương Bách Lâm từ trong túi tây trang móc ra

một vật tinh xảo, cái hộp nhìn rất quen mắt, ngày trước nó cũng từng là

một vật luôn đi bên cạnh Tình Tình.

Tình Tình kinh ngạc, trừng

lớn đôi mắt lên nhìn, đây không phải là chiếc nhẫn ngày đó bị tên khốn

Mộ Dung Trần quăng mất sao? Đêm hôm đó cô rõ ràng tìm thật lâu đều không có tìm được, làm sao lại ở trong tay Berlin?

Có phải hay không chỉ là kiểu dáng giống nhau mà thôi?

"Là ba em tự tay giao cho anh" Dương Bách Lâm đem chiếc nhẫn kia đặt ở

trước mắt "Trong phút chốc lấy lại từ trong tay bác trai, anh biết ngay, mình không còn cơ hội sẽ đeo cho em lần nữa, chỉ là, anh không muốn vứt bỏ. Giữ lại, coi như là kỷ niệm, có thể không?"

Tiết Thiệu Trạch giao cho anh? Đêm hôm đó Tiết Thiệu Trạch không thể nào biết cô đang

tìm cái gì. Làm sao có thể tìm và giao cho Berlin đây? Chuyện này, trừ

cô và Mộ Dung Trần ra, không có người khác biết. Vậy không cần nghĩ cũng biết là Mộ Dung Trần giao phó cho Tiết Thiệu Trạch làm việc này.

"Berlin, em. . . . . ." Tình Tình nhìn chiếc nhẫn anh đưa tới, chậm chạp không

dám nhận lấy. Đúng vậy, không dám. Cho dù giữa bọn họ đã không còn có

thể, thế thì chiếc nhẫn đại biểu tình yêu này cô nên giữ lại sao? Như

vậy có ý nghĩa gì? Không nhận, lại là đả thương lòng của Berlin.

"Tình Tình, nếu như em thật không muốn, vậy coi như không có. Anh sẽ giữ

lại." Cái này là lần đầu tiên anh vô cùng nghiêm túc đối với cô gái vừa

yêu vừa hứa sẽ chăm sóc và bảo vệ cô ấy suốt cuộc đời, dù về sau, anh

căn bản cũng không có cơ hội đứng bên cạnh cô nữa, anh cũng không thể

nén nó đi được.

Về sau, quan hệ của bọn họ cũng không còn là

người yêu của nhau, không là bạn tốt nữa, mà biến chuyển thành một loại

làm cho người khác đau lòng, thậm chí làm cho người ta lúng túng.

Cuộc sống sau này, nên đối mặt ra sao, cũng không ai biết. Không thấy mặt, liền không thể có chuyện.

"Berlin, cám ơn anh, cám ơn!" Cuối cùng không chống cự nổi tâm đau đớn của mình, Tình Tình đem chiếc nhẫn Dương Bách Lâm để vào trong tay.

Cái đó vốn anh ta tự mình trả lại cho anh, hôm nay lần nữa trở lại trên tay

của cô. Không thể nói ra được cảm xúc đang xông lên đầu!

"Tình

Tình, đừng khóc!" Nhìn cô lại đang rơi lệ, Dương Bách Lâm không nhịn

được than thở, trước kia Tình Tình chưa bao giờ giống như bây giờ động

một chút là khóc "Nếu như cảm thấy làm khó em, vậy coi như không có đi!"

“Em không sao. Chính là muốn khóc mà thôi!”

“Anh ta đối với em có tốt không?” Anh muốn biết vấn đề này nên dù đau đớn vẫn muốn hỏi ra.

"Berlin, em không muốn nói!" mặc kệ là ai, đã muốn hỏi cái này vấn đề này? Nó có quan trọng hay không? Không quan trọng, thật không quan trọng!

"Tình Tình, vậy trước anh đưa em về được không?" Dương Bách Lâm đứng lên,

buổi chiều công ty còn có một ít chuyện cần anh và ba xử lý, hôm nay có

thể cùng cô gặp mặt, thấy cô tốt như thế là đủ rồi!

"Không cần!

Anh nên đi trước đi. Sau đó em sẽ bảo tài xế đến đón em!" Tình Tình cự

tuyệt đề nghị muốn đưa cô về của Dương Bách Lâm, không nên cũng không

thể như thế. Hơn nữa hiện tại tâm tình của cô thật không tốt, tạm thời

không muốn trở về cái nhà kia. Huống chi buổi sáng, cô cùng người đàn

ông kia còn có chút cãi vã, cô chỉ muốn đi ra ngoài một chút.

Như thế cũng tốt! Kết hôn lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô đơn độc đi ra ngoài, cô muốn cho mình nhiều hơn chút không gian tự do.

"Cũng

tốt." Dương Bách Lâm suy nghĩ một chút, cũng đúng, anh đưa cô trở về

thật không thích hợp, "Tình Tình, có thể cho anh một cái ôm cuối cùng

không?" Dương Bách Lâm đi tới bên cạnh vươn tay ôm lấy Tình Tình.

Yêu cầu như thế không quá sai chứ? Chỉ là một cái ôm mà thôi, không phải sao?

"Berlin, thật xin lỗi!" Thật không từ chối được! Tình Tình dựa vào trong ngực

Dương Bách Lâm, lồng ngực đã từng cho cô những ấm áp và khích lệ, về sau cũng không có nữa! Không bao giờ nữa thuộc về cô nữa!

Cô nên vì thời kỳ trưởng thành của tình yêu mà nói với anh một tiếng ‘gặp lại sau’!

Nhưng một tiếng từ biệt cuối cùng không thể nói ra, có lẽ chỉ có loại ly biệt này mới không cần ngôn ngữ như thế.

Nếu như được làm lại từ đầu, cô tình nguyện để hai người bỏ lỡ nhau! Tình

Tình không muốn khóc thêm nữa, nhưng tâm là một mảnh trống trơn đau đớn, có lẽ đau hết lần này nữa, về sau mỗi người sẽ có một cuộc sống mới,

quên đi đối phương.

Vốn là coi như cái ôm ly biệt, nhìn chăm chú trong mắt người khác, lại thành một loại thủ đoạn kích thích.

Mới vừa từ trên xe xuống Tiết Tình Tình chính mình không thể tin được ánh

mắt mình, dùng sức dụi dụi mắt, nhìn lại, vẫn không có nhìn lầm, cái con nhỏ chết tiệt Tiết Tình Tình lại dám ở bên ngoài cùng người đàn ông

khác thân mật ôm ấp, hơn nữa còn là đàn ông đã có vợ chưa cưới.

Đường đường là con dâu nhà Mộ Dung lại làm ra chuyện mất mặt này, nếu như bị

báo chí lên tiếng thì sẽ ra sao! Trước mặc kệ báo chí, tạp san có thật

dám đăng không, nhưng họ chụp được tới tuyệt đối sẽ không có sai!

Cũng không biết mẹ có thật sự đợi cô thật không, Tiết Tình Tình nhanh chóng

từ trong túi xách lấy điện thoại di động ra, ấn phím gọi. . . . . .

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 81
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...