Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 7

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Tinh Tinh, người đó không phải chị của cậu sao?” Mộ Dung Cầm lôi kéo Tinh

Tinh đang vẻ mặt mất hứng đi ăn cái gì dó. Họ cùng với Tình Tình chung

trường đại học, chẳng qua là không cùng khoa mà thôi.

Tình Tình

học khoa ngoại văn, Tinh Tinh học khoa thương mại quốc tế. Cho nên 2

người họ cũng coi như quen biết. Ở trường, lui tới tương đối nhiều. Hôm

nay sau khi gặp nhau ở nhà Mộ Dung, Tiết Tinh Tinh lại bỏ lại mẹ cô, mà

dính lấy Mộ Dung Cầm.

Ít nhất có người bạn như vậy, đối với mình chỉ có lợi chứ không có hại.

“Chị cái gì? Bất quá cũng chỉ ở chung nhà với người xa lạ thôi” Tiết Tinh

Tinh hôm nay đặc biệt ghét Tình Tình, trong miệng đang nhắc đến cô ấy

cũng có thể nghe ra vẻ oán hận, bởi vì tất cả hào quang đều bị cô ta

chiếm lấy.

Cô ta vừa tới, trong mắt cha chỉ có mình cô ta. Vốn

cho rằng đây là cơ hội để cô làm quen với những người con trai chưa kết

hôn của nhà Mộ Dung, ai ngờ ba chỉ mang cô ta đến đó.

Mới vừa

rồi Mộ Dung tứ thiếu còn đối với Tình Tình cười đến vẻ mặt ám muội. Cũng biết Tiết Tình Tình này bình thường không nói lời nào, nhưng kì thực

chính là hồ ly tinh, rõ ràng đã có vị hôn phu còn đi quyến rũ người đàn

ông khác.

Nếu không, tại sao Mộ Dung tứ thiếu có thể cười với

cô, còn chủ động bắt tay với cô ta? Cô suy nghĩ thật lâu, nhưng mấy

người kia không để ý đến cô ta cũng tốt, cô ta cũng không thể chủ động

quyến rũ người ta.

“Cô ấy muốn đi đâu thế nhỉ?” Mộ Dung Cầm nhìn Tiết Tình Tình xuyên qua đám người náo nhiệt, hết nhìn đông lại nhìn

tây, sau đó đi ra cửa nhỏ của đại sảnh. Đó là lối thông đến vườn hoa, cô ta muốn đến nơi đó làm gì?

“Mặc kệ cô ta muốn làm cái gì, tớ chỉ hy vọng cô ta đừng xuất hiện trước mặt tớ là được rồi” Tiết Tinh Tinh

uống một ngụm rượu trái cây có màu sắc sặc sỡ.

“Không phải, cậu

nhìn xem, anh tư tớ cũng theo đi ra ngoài” Đang muốn thu hồi ánh mắt

lại, muốn cùng với Tiết Tinh Tinh nói chuyện phiếm. Mộ Dung Cầm lại thấy Mộ Dung Trần theo đuôi Tiết Tinh Tinh đi ra ngoài.

Không phải chứ? Anh tư đi ra ngoài cùng cô ấy làm cái gì?. Hình như cô không có nghe nói, anh tư biết cô ấy?

“Cầm nhi, chúng ta ra ngoài xem thử” Mới vừa rồi, Mộ Dung Trần cùng Tiết

Tình Tình bắt tay đã khiến cô cực kì khó chịu, bây giờ người đàn ông kia còn đi theo cô ta đi ra ngoài!

Còn gạt người không biết? Thật là biết giả bộ! Cô ngược lại muốn đi xem bọn họ muốn làm cái gì?! Tốt nhất đừng để cô nắm được cái gì.

“Tinh Tinh, không cần thiết như vậy chứ?” Mộ Dung Cầm mặc dù tò mò, nhưng đối với người bên ngoài thì cười

nhưng trong lòng không cười như anh tư, cô không dám chọc.

“Cầm

nhi, nếu như không có cô ta, Dương Bách Lâm sẽ không cự tuyệt cậu đúng

không?!” Mộ Dung Cầm thích Dương Bách Lâm ôn tồn, nho nhã, từ năm nhất

đại học.

Nhưng, Dương Bách Lâm lại từ chối tiểu thư vô cùng tôn

quý của Mộ Dung thế gia, Mộ Dung Cầm, điên cuồng theo đuổi hoa khôi Tiết Tình Tình của khoa ngoại văn.

Đoạn chuyện cũ này, có lẽ người khác không rõ lắm, nhưng không giấu được Tiết Tinh Tinh cô.

Hai cô nữ sinh thừa dịp mọi người không chú ý lắm, lặng lẽ đi theo ra ngoài.

**

"Ừ, em cùng đi với cha” Tiết Tình Tình bấm gọi điện thoại cho Dương Bách

Lâm. Mới biết vừa rồi anh đã gọi điện đến Tiết gia hỏi thăm, nếu không

sẽ lo lắng đến chết mất.

Một chút quan tâm như thế cũng làm cho Tình Tình cảm động, trên đời này, còn ai có thể đối xử tốt với cô như vậy?

“Vậy, em nên cẩn thận một chút” Đầu kia điện thoại, giọng của Dương Bách Lâm dịu dàng không thay đổi.

“Ừm, mai gặp lại." Tiết Tình Tình cúp điện thoại trước, đây là thói quen của bọn họ, luôn là cô cúp máy trước, nếu không anh sẽ luôn đợi ở đầu dây

bên kia.

Đem điện thoại bỏ vào trong túi xách, Tình Tình ngẩng

đầu lên nhìn mưa đã tạnh, bầu trởi trở nên yên tĩnh, nơi này cách xa

phòng khách chính, xa đến nỗi cô đều không nghe được thanh âm huyên náo, chỉ có tiếng suối phun chảy êm ái.

Nước chảy?

Cô xốc làn váy lên, đi tới bên đài phun nước nhà hào môn nào cũng có, đó là suối

phun có năm tiểu thiên sứ đang chơi đùa, mặc dù hơi nhỏ nhưng vô cùng

tinh xảo.

Cô ngồi bên thềm hồ không cao, bàn tay nhỏ nhắn nghịch nước ở trong hồ, cuối hạ đầu thu, thời tiết ban đêm có chút lạnh lẽo.

Ừ, thật thoải mái, đây mới đúng là hưởng thụ! Cô dùng 2 bàn tay trắng noãn múc nước sau đó đổ lên người những tiểu thiên sứ…..

Tự đùa vui như thế này so với buổi tiệc buồn chết người bên trong còn thú vị hơn nhiều.

“Chơi rất vui?”

Đang chơi vui rất chăm chú, Tình Tình không biết có người đàn ông đã đứng

sau lưng cô thật lâu, đến khi hắn lên tiếng, nước vốn đang ở trong tay

cô, ào một tiếng toàn bộ đều rớt xuống hồ…. Dưới ánh đèn lờ mờ, người

đàn ông mặc một thân âu phục màu đen, hòa vào bóng đêm, chỉ có cặp mắt

sắc bén kia vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

Đó là ánh mắt của kẻ săn

thú, đàn ông đối với phụ nữ nhất định phải có một sự tự tin và chắc

chắn, một khi đã để mắt đến sẽ không cho đối phương có cơ hội bỏ trốn.

Nhưng tại sao hắn?! Tại sao hắn luôn như âm hồn bất tán xuất hiện trước mặt cô?

Tình Tình hơi thở không ổn định đứng lên, cúi đầu không muốn nhìn vào cặp mắt kia, vội vội vàng vàng vượt qua khỏi hắn.

Nhưng, một cánh tay cứng như sắt đã ngăn cản cô lại, lúc cô còn chưa kịp phản

ứng thì vòng eo mảnh khảnh đã bị kiềm chế lại, cả người bị hắn ôm vào

trong ngực.

Người đàn ông vừa xa lạ vừa mãnh liệt này làm cho cô cảm thấy sợ hãi.

“Anh buông tôi ra”

Vừa tức lại vừa khó chịu, Tình Tình vùng vẫy cả 2 tay 2 chân muốn thoát

khỏi anh ta, nhưng không có tác dụng. Giống như đêm hôm đó, chỉ cần anh

ta không buông cô ra, thì cô làm thế nào cũng không thoát được.

“Không buông”

Người đàn ông càng ôm chặt hơn, cúi đầu nhẹ nhàng thổi hơi bên tai cô. Cô

thật nhỏ, đỉnh đầu chỉ có thể chạm đến cằm của anh, chỉ là, thân thể nho nhỏ thật thơm, thật mềm, thật muốn ôm cô như vậy không muốn buông ra.

“Làm người phụ nữ của tôi, được không?”

“Không, tôi đã có vị hôn phu. Anh tránh ra, đừng đụng vào tôi, cầu xin anh, đừng đụng vào tôi…”

Cảm xúc lần nữa lại trỗi dậy, tay của người đàn ông này càng không ngừng

vuốt ve sau lưng cô, làm cho cô thật khó có thể giãy dụa.

"Vị hôn phu?"

Vốn là muốn dụ dỗ cô, nhưng bàn tay to đột nhiên ngừng lại, Anh chưa bao

giờ nghĩ tuổi của cô còn nhỏ như vậy đã đính hôn với người khác, làm sao có thể?

Nhân lúc hắn sửng sốt, Tình Tình dùng sức đạp giày cao

gót xuống một cái. Hai tay Mộ Dung Trần đang ôm chặt lấy cô, đột nhiên

buông lỏng ra.

Tình Tình nhấc làn váy chạy về phía đại sảnh sáng ngời. Trời ạ, người đàn ông này thật đáng sợ, thế nhưng lại muốn phi lễ với cô một lần nữa. Còn muốn cô làm người phụ nữ của hắn!

Tình

Tình thề, về sau cô sẽ không tham gia những bữa tiệc như thế này nữa,

cũng không muốn nhìn thấy người đàn ông không biết xấu hổ này nữa.

Cô còn muốn chạy trốn? Mộ Dung Trần nhìn cô gái nhỏ đang bỏ trốn.

Vị hôn phu? Thật là tốt! Anh ngược lại muốn nhìn xem một chút, người đàn ông nào dám giành người phụ nữ của anh!

Mộ Dung Trần cũng không có vội vã đi ngược lại mà nhàn nhã từ trong túi áo rút ra chiếc bật lửa và điếu thuốc.

Ai ngờ anh hút xong điếu thuốc, lấy ra một điếu khác, mới hút được một nửa thì đốt ngón tay căng thẳng, đem khói thuốc dập tắt, ánh mắt bén nhọn

quét qua bụi hoa, thanh âm vừa trầm, vừa lạnh vang lên:

“Ra ngoài”

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 7
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...