Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 71

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Sau khi truyền nước

biển, cũng bắt đầu giảm sốt. Chờ truyền xong chai này, thì tốt rồi” Y tá dù thường xuyên cùng bác sĩ đến nhà Mộ Dung, nhưng nhìn tứ thiếu gia

bình thường rất văn nhã, hôm nay dường như tâm trạng không được tốt,

lòng cũng bắt đầu thấp thỏm không yên.

“Vậy tại sao lại sốt mấy

ngày không hạ?” Giọng nói của anh rõ ràng rất nhẹ, nhưng lọt vào lỗ tai

của y tá giống như thiên quân vạn mã đang gào thét.

Quay đầu

nhìn bác sĩ đang bị tứ thiếu gia lờ đi đứng ở một bên, y tá nuốt nước

miếng một cái: “Thiếu phu nhân là bởi vì cảm lạnh, cộng thêm….”

Y tá nói ấp a ấp úng, khuôn mặt trong phút chốc trở nên đỏ bừng, cô là

một thiếu nữ chưa trải qua chuyện đó, loại chuyện như vậy làm sao nói ra miệng được chứ.

“Thiếu gia, thực ra cũng không có bệnh nặng gì, chỉ là cậu túng dục quá mức, thân thể của thiếu phu nhân không chịu nổi cộng thệm bị cảm lạnh cho nên….” Bác sĩ ngồi ở bên một bên không đành

lòng nhìn thấy vẻ khổ sở của y tá nên trực tiếp mở miệng nói.

Lần trước ông đã nói qua, bảo hắn chú ý một chút. Tốt rồi, bây giờ càng

ngày càng nghiêm trọng. Lão già như ông cũng thật không biết nói mấy

thanh niên bây giờ như thế nào. Không biết kiềm chế là gì cả.

Thói đời cũng thật không công bằng: “Kiềm chế cũng chết mà phóng túng quá

cũng chết” Người đàn ông một khi đã cứng lên, thì không thể nào kiềm chế được, mà thiếu gia nhà bọn họ, giống như được ăn xuân dược, luôn đòi

hỏi vô độ.

Nhưng làm đến trình độ này, cũng thật quá đáng rồi!

Mộ Dung Trần hiếm khi không có lên tiếng phản bác bác sĩ, lần này đúng là anh làm quá mức. Được rồi, anh thừa nhận.

“Bác sĩ, vậy lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại?”

“Qua tối nay là không có chuyện gì rồi! Để cho cô ấy nghỉ ngơi thật tốt,

khoảng thời gian này tôi sẽ trở lại kê cho cô ấy một phương thuốc điều

dưỡng thân thể, phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, sau này sinh con mới

không chịu khổ”

Hầu hạ một con sói cũng không phí sức như thế

này! Những lời này, đương nhiên bác sĩ chỉ nói ở trong bụng, cũng không

dại mà nói ra khỏi miệng mình.

Không bao lâu, giọt nước biển

cuối cùng cũng được truyền xong. Bác sĩ dặn dò một chút chuyện sau đó

cũng mang y tá rời khỏi. Trước khi đi, cũng không quên dùng ánh mắt cảnh cáo Mộ Dung Trần nên an phận một chút.

Tình Tình sau khi từ trong hôn mê tỉnh lại, đã là chuyện của mấy tiếng sau.

Cô mở mí mắt nặng trĩu, trên tay, vì truyền nước biển nhiều ngày nên cảm

thấy hơi đau. Nhưng cô cảm thấy khát nước, thế nhưng trong phòng không

có một bóng người, rèm cửa sổ được kéo lại, căn bản không nhìn thấy rõ

bây giờ bên ngoài là sáng hay tối.

Cô muốn ngồi dậy, lại phát

hiện toàn thân đau đến mức không còn sức lực. Tên đàn ông cầm thú đó,

sau khi biến cô thành bộ dạng như vậy cũng không thấy bóng dáng đâu?

Tủi thân và bất đắc dĩ lại trào dâng trong lòng, tên đàn ông đáng ghét, làm hại cô bây giờ ngay cả muốn đứng lên uống ly nước cũng không được, y tá bình thường ở bên cạnh cũng không thấy.

Trong lúc cô không biết làm sao, cửa két một tiếng mở ra, không quá vài giây, Mộ Dung Trần bưng khay đi vào.

Nhìn thấy Tình Tình đã mở mắt, anh để cái khay ở trên đầu giường, ngồi xuống mép giường muốn đưa tay sờ lên mặt cô, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt

phòng bị của cô nên thu hồi lại: “Đã tỉnh rồi? Có cảm thấy không thoải

mái ở chỗ nào không?”

Tình Tình nhắm mắt lại không muốn nhìn anh, cô không thoải mái, chính là khi nhìn thấy anh, lại nhớ đến anh đã làm

những chuyện đê tiện đó. Mà cô, bây giờ cũng không có hơi sức để cãi

nhau với anh.

“Ngồi dậy, uống chút nước được không?” Cô trầm

mặc, thái độ lạnh lùng khiến Mộ Dung Trần cảm thấy khó chịu, nhưng nghĩ

đến cô vừa mới tỉnh lại không thể bị kích động cho nên anh nói chuyện

rất dịu dàng.

Dù cô không muốn đối diện với anh, nhưng cũng phải ăn uống chứ.

Mộ Dung Trần bế cô ngồi dậy, cầm cái gối để cô dựa lưng vào đầu giường,

sau đó đưa cho cô ly nước ấm, thấy cô đưa tay cũng có chút run rẩy sau

đó uống từng ngụm nhỏ rồi đưa cái ly không về chỗ cũ.

“Còn muốn

uống không?” Anh đối với cô vốn rất có kiên nhẫn, 2 ngày trước nổi giận

là bởi vì cô đâm trúng cái gai trong lòng anh.

Không thấy người

đẹp đáp lại là chuyện bình thường, Mộ Dung Trần cầm khay cháo do phòng

bếp nấu xong: “Ăn một chút gì đó rồi ngủ tiếp nhé?”

Ban đầu thân

thể vốn mệt mỏi, Tình Tình cũng không có khẩu vị, cộng thêm mới uống một ly nước thân thể cảm thấy thoải mái một chút bây giờ cô chỉ muốn ngủ

một giấc, cho nên dứt khoát nhắm mắt không để ý đến anh.

“Tình Tình, ăn một chút được không?” Cô gái này càng lúc càng quá mức.

“Lấy đi, tôi không muốn ăn”

Tình Tình mở mắt, muốn nằm xuống ngủ một giấc.

“Không ăn thân thể làm sao khỏe lên được” Tính nhẫn nại của anh trong nháy mắt mất sạch, cô gái này thật biết cách chọc anh nổi giận.

“Tôi không muốn ăn” Tình Tình quay đầu tránh anh.

"Không được, ít nhất ăn một nửa."

"Tôi nói không muốn ăn chính là không ăn, lấy đi lấy đi. . . . . ." Tình

Tình không chịu nổi người đàn ông này luôn ép cô, dưới tình thế cấp bách cũng làm chén trong tay anh đổ trên mặt đất.

Cái chén tinh sảo

rơi trên mặt đất, bởi vì có thảm lông dày, không có vỡ, nhưng tất cả

cháo đều rơi trên người của Mộ Dung Trần.

Tình Tình cắn môi không nói lời nào, ai bảo anh ta luôn ép cô? Cô không phải cố ý. Cô mới không cần tiếp nhận ý tốt của anh.

“Tiết Tình Tình, em chán ghét tôi như vậy sao?”

Rõ ràng là cô làm sai, nhưng lại làm ra vẻ bị tổn thương, Mộ Dung Trần giận đến mức muốn bóp chết cô.

“Đúng, tôi chán ghét anh, không được sao?” Cô thật ghét anh, ghét anh ta không từ thủ đoạn mà ép buộc cô, bây giờ còn liên lụy đến Dương gia, dù anh

ta đối xử tốt với cô thì có lợi ích gì? Vĩnh viễn không bù đắp được lỗi

lầm của mình.

“Tiết Tình Tình, em nhất định phải chọc giận tôi đúng không?”

“Không ai bảo anh ở chỗ này để bị sỉ nhục”

Anh đại khái có thể giống như 2 ngày trước, ném cô ở nhà, một mình ở ngoài

làm đại thiếu gia tiêu dao, cần gì trở về nhìn sắc mặt của cô chứ?

“Tiết Tình Tình, em nói là tự tôi chuốc phiền phức đúng không?”

Cái cô gái này, thật là có bản lĩnh bức người khác đến điên lên. Mộ Dung

Trần mặc kệ quần áo trên người có bẩn hay không, cúi người xoay mặt của

cô qua đối diện mặt của mình.

Cặp mắt tròn tròn bởi vì 2 ngày ngã bệnh mà trừng lớn hơn, Tình Tình quật cường không muốn mở miệng nói chuyện với anh.

“Tôi thật sự tự chuốc lấy phiền nhiễu” Mộ Dung Trần yên lặng nhìn cặp mắt

kia, trong mắt trong suốt nhưng lại không có anh, một chút cũng không

có.

Thất bại cùng chán nản lại lần nữa dâng lên trong lòng, nặng nề thở dài một hơi, anh buông cô ra, không nói câu nào nữa đi ra ngoài.

Rõ ràng đã sớm biết cô không yêu anh, anh còn vì điều này buồn phiền. Khó chịu cái gì?

Bên ngoài có nhiều phụ nữ thiên kim bá mị anh không cần, cũng chán ghét,

lại khăng khăng miễn cưỡng muốn hái một đóa hoa nhỏ, có thể trách ai

đây?

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 71
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...