Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 80

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Những bàn gỗ quý được in hoa văn thanh nhã, những người phục vụ quán trà Lục

Vũ mặc sườn xám đơn giản, mỗi một bộ thiết kế đều là những mối tình sâu

sắc, sườn sám phủ khắp quán trà vì khách pha trà, châm trà, quầy cũng

đều mang màu sắc cổ điển, ngồi ở đâu cũng cảm thấy thời gian giống như

đang quay trở về thời Minh mạt Thanh sơ.

Nhưng với nơi lịch sự

vào tao nhã này, Tình Tình lại chẳng có nửa điểm hưởng thụ. Giữa trưa,

quán trà vừa mới bắt đầu buôn bán không lâu, đại đa số mọi người cũng ít đến đây vào bữa trưa, cho nên lúc này, trong quán trà không có người

khách nào.

Nhìn quán trà cảnh trí kín đáo, Tình Tình nắm thật chặt cái ly nhỏ trong tay, ngồi càng lâu, lòng của cô càng lo lắng.

Không sai, cô đang đứng ngồi không yên hay là tại đám người kia.

Cô đang đợi đến mười hai giờ, Berlin có thể sẽ tới nơi này hay không. Có

phải công ty đã xảy ra chuyện gì không? Hay là trên đường bị kẹt xe?

Bọn họ trước kia ở chung một chỗ, chỉ cần là ra ngoài chơi, luôn luôn đều là anh đang đợi cô. Nhưng hôm nay. . . . . .

Ở nhà cùng Mộ Dung Trần rất không vui vẻ, lại ồn ào, cô nhanh chóng thay

xong quần áo trốn ra cửa. Bảo tài xế đưa cô ra ngoài nội thành này, nói

tài xế rằng mình đi dạo một vòng liền đến công ty tìm Mộ Dung Trần, sau

đó bảo tài xế đi trước.

Cô lái xe đi tới cửa công ty thực phẩm

Thanh Vinh của Dương gia, cô không dám gọi điện thoại đến Dương gia, chỉ sợ là mẹ Dương nghe điện thoại. Thật ra chỉ muốn xem thử một chút xem

Berlin có ở công ty hay không, dù sao trong nhà xảy ra chuyện lớn như

vậy, anh không thể nào yên tâm đến trường.

Không nghĩ tới, cô mới xuống xe không lâu, vừa hay nhìn thấy Dương Bách Lâm một thân một mình lái xe đến công ty .

Nghe tới cái giọng nói quen thuộc từ phía sau truyền đến thì Dương Bách Lâm

chẳng thể tin được lỗ tai của mình, mới vừa xuống xe, cửa xe cũng không

có tới kịp đóng, cứ như vậy ở bên trong sửng sờ .

Anh không dám động đẩy, chỉ sợ vừa động, liền cho là mình đang nằm mơ!

Cách xa nhau lâu như vậy, lần nữa nghe được giọng nói của cô, anh không có

biện pháp tỉnh táo lại. Muốn nhìn lại không dám nhìn, trong lòng một hồi đau đớn, một hồi lo lắng. . . . . .

Cho đến khi lần nữa cô gọi tên của anh, anh mới dám quay đầu nhìn lại.

Lần trước ở cửa chính nhà Mộ Dung vội vàng gặp mặt, đã là chuyện của cách

đây hơn một tháng, hôm nay nhìn kỹ cô gái hai mươi tuổi kia, cái người

đã từng nắm tay anh cùng nhau hẹn ước một đời một kiếp, chân mày đã

không tự chủ nhíu chặt lại, mắt nhìn chằm chằm vào người con gái quyến

rũ phong tình, thân thể mảnh khảnh, đường cong lả lướt, da thịt trơn

bóng trắng noãn, so với ngày bọn họ còn ở chung với nhau thì nay càng

thêm xinh đẹp động lòng người, chỉ trừ đôi mắt như thế nào lại không hết đau thương.

Là con dâu một gia đình giàu có, một thân mặc quần

áo xa xỉ, mà lại dùng thắt lưng màu bạc đã cũ kỹ ra ngoài, sang trọng xa hoa, lớn lên như một đóa hoa, càng phát triển càng xinh đẹp, nếu như

anh không nhìn lầm, thì bộ quần áo kia là trong show thời trang mới nhất của nhãn hàng Milan, đây là chiếc áo Givenchy được yêu thích nhất.

Xem ra, người đàn ông kia đối với cô cũng không tệ lắm!

Nhưng cô tìm đến anh là vì chuyện gì đây?

Bọn họ cái gì cũng không kịp nói, bởi vì chưa đến công ty ba của anh đã gọi điện thoại hỏi anh lúc nào thì đến. Trong công ty còn có chuyện khẩn

cấp chờ anh đi xử lý, cho nên anh chỉ có thể để cho cô tới quán trà này

đợi anh một chút.

Chỉ là một chút của anh chính là hơn hai tiếng.

"Tình Tình. . . . . ." Lúc Tình Tình đang phân vân không biết anh có tới hay

không, thì bỗng giọng nói quen thuộc từ cửa truyền vào.

"Thật xin lỗi, anh tới đã muộn!" Dưới sự hướng dẫn của phục vụ, Dương Bách Lâm liền ngồi xuống đối diện với Tình Tình.

Sau đó người phục vụ nhanh chóng rót cho anh một ly trà, anh liền khoác tay ý bảo người đó ra ngoài.

"Không sao!" Phục vụ đi ra ngoài thuận tay đóng cửa lại, trong phòng trà an

tĩnh trừ khí nóng lượn lờ trên cao, hai người ngồi trong phòng chẳng thể nào hít thở được.

Tình Tình ngẩng đầu nhìn Dương Bách Lâm, dưới

đôi lông mày, ánh mắt vẫn như cũ, nhưng vốn là một chàng trai trẻ có thể tự do bay nhảy nay sớm phải khoác trên mình một thân Tây trang bó hẹp,

bất đồng là ôn hòa với gương mặt nhiều nét âm trầm.

Thì ra người lớn lên cần phải trải qua một quá trình đau đớn như thế!

Tình Tình chưa từng bao giờ nghĩ đến, bọn họ đã trải qua đủ loại chuyện đau

đớn nhưng nay vẫn chỉ là hai người xa lạ gặp nhau, hẳn bây giờ ai cũng

đau lòng.

"Berlin, em thật xin lỗi anh" sau chốc lát trầm mặc,

Tình Tình nói ra lời mà thật ra cô cần phải nó từ khi hai người buộc

phải xa nhau, đến nằm mộng cô cũng muốn nói câu này với anh.

"Tình Tình, em tìm anh, chỉ vì muốn nói câu xin lỗi này thôi sao?" Dương Bách Lâm lẳng lặng nhìn cô, cặp mắt trong suốt hình như đã ngấn nước mắt.

Tâm anh đau, anh vươn tay muốn cầm lấy đôi bàn tay cô, cũng thấy trên tay

cô có một chiếc nhẫn cưới tinh xảo, thoáng đó tay anh ngừng lại ở không

trung.

“Tình Tình, đừng khóc, được không?”

"Thật xin lỗi!" Nước mắt không thể nào nhịn được, thật không nhịn được, nhưng rất

nhanh, trước mặt cô xuất hiện một chiếc khăn trắng.

"Hiện tại

công ty nhà của anh như thế nào?" Tay không ngừng lau nước mắt, Tình

Tình trực tiếp hỏi. Lần trước ba Dương ở cửa nhà Mộ Dung nói xong liền

thê thảm như vậy, thật không biết trong khoảng thời gian này ông như thế nào nữa .

Cô là cái tên đầu sỏ gây hại nhưng chỉ có thể núp ở phía sau, không giúp đỡ được gì.

"Từ từ đã khôi phục lại quỹ đạo bình thường." Bỏ ra cái giá cao như thế làm sao có thể để mặc anh ngã xuống đây?

"À, chuyện anh cùng Mộ Dung Cầm là thật sao?" Lời hỏi ra miệng, Tình Tình

xoay mặt ra ngoài. Đáp án đã rất rõ ràng, bằng không, Lâm Thục Mẫn không thể nào trước mặt mọi người lại nói như thế.

Cô không phải là muốn chính miệng nghe anh nói sao?

"Tình Tình. . . . . ." Dương Bách Lâm chỉ cảm thấy cổ họng bị một cỗ đau đớn

ép xuống, mắt nhắm lại lần nữa mở ra "Em cảm thấy anh còn có lựa chọn

nào khác sao?" Nếu như anh có con đường nào khác anh sẽ không chọn con

đường này.

"Berlin, anh không thương cô ấy, như vậy hôn nhân sao tiếp nhận được?"

Tình Tình không biết những đôi tình nhân khác sau khi chia tay lại gặp mặt

có cảm giác gì, nghe nói người kia sắp kết hôn với người khác sẽ có loại tâm tình ra sao, nhưng cô biết mình trong lòng có cổ vừa đắng vừa chát

rồi lại không thể không khuất phục thực tế, chậm chạp cảm nhận sự khó

chịu! Thật khó chịu!

Song, hai người chia xa, không phải không có tình cảm, không phải hiểu lầm, càng không phải có nguyên nhân gì khác. . . . . .

"Tình Tình, vậy em nói cho anh biết, em có yêu người kia không? Nếu như không yêu, vậy tại sao em phải lựa chọn cùng anh ta kết hôn?" Thậm chí ngay

cả lời giải thích cũng không có

Dương Bách Lâm rốt cuộc không

nhịn được đưa tay lau nước mắt của cô. Tâm tư của anh thì làm sao cô có

thể không hiểu đây? Làm sao có thể không hiểu?

Nhưng chất vấn đã không có bất kỳ ý nghĩa gì nữa.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 80
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...