Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 67

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

“Tiết Tình Tình, không phải em đã quên mất, bây giờ em là vợ tôi, là thiếu

phu nhân của nhà Mộ Dung, sau này đừng nhắc lại những chuyện này trước

mặt tôi” Nếu như cô còn nói về tên họ Dương, lại vì hắn mà nói giúp, anh nhất định sẽ dùng hết sức mình để hủy diệt nhà họ Dương, khiến cho bọn

họ mãi mãi biến mất khỏi thương trường.

“Tại sao, tại sao anh

phải đối xử với tôi như vậy? Mộ Dung Trần, anh là tên khốn kiếp” Tâm

tình hỗn loạn, muốn đi cũng không được, Tình Tình hé miệng cắn lên cổ

tay của Mộ Dung Trần.

Nhưng, sức lực nho nhỏ của cô làm sao có

thể khiến anh buông tay? Mộ Dung Trần chỉ dùng một chút sức đã đẩy được

mặt cô ra, hai tay của anh đã bắt được bả vai của cô: “Tiết Tình Tình,

tôi cho em biết, đời này kiếp này, em đã là người của tôi, ai cũng không thể tranh giành. Em đừng hòng nghĩ đến người đàn ông khác”

“A!”

Bị hắc lay đến choáng váng đầu óc, cô thét lên lần nữa há mồm dùng sức cắn lên bờ vai của anh, hàm răng sắc nhọn phá hỏng áo sơ mi màu xanh dương

nhạt của anh, nặng nề cắn lên bả vai bền chắc của anh.

Đau, rất

đau! Nhưng không sánh bằng nỗi đau mà cô mang đến cho anh, cô hận anh,

khiến anh không chịu được. Anh thất bại sao? Cố gắng cùng thâm tình bấy

lâu nay xem như uổng phí.

Vẫn là vì người đàn ông kia, bọn họ

lại trở về vạch xuất phát, thậm chí còn tệ hơn so với ban đầu, bây giờ

cô nhất định rất hận anh? Anh có hối hận không? Không, anh không hối

hận.

Một chút anh cũng không hối hận vì đã gây khó khăn cho Dương Bách Lâm, người đàn ông kia giống như gai nhọn đâm vào thịt của anh,

không rút ra được. Anh muốn trong mắt cô chỉ có thể có một mình anh.

Một người đơn phương bỏ ra tình cảm, có lúc cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi.

Lúc trong miệng cô nếm được mùi máu tươi, còn có vị ngọt, oán hận trong

lòng càng sâu đậm, dùng bao nhiêu sức để cắn, cắn đến cái miệng nhỏ nhắn của cô đau đến tê dại còn chưa muốn buông ra. Rất nhanh, trên người anh đã nhiễm một mảng đỏ ửng.

“Hài lòng chưa hả?”

Đôi tay nắm lấy vai của cô, lôi cô ra, nhìn vào mắt của cô.

“Hài lòng? Tôi không hài lòng, trừ phi anh chết nếu không tôi vĩnh viễn cũng không hài lòng. Anh dám không? Anh dám từ nơi này nhảy xuống không?” Cô lau khóe miệng dính máu của mình, lạnh lùng trả lời.

Cô chưa

từng hận người nào như vậy. Ngay cả Tiết Thiệu Trạch, dù cô hận nhưng

vẫn có thể tỉnh táo để đối diện. Nhưng, đối mặt với người đàn ông này,

tất cả tâm tình bị đè nén của cô cũng sẽ bị bộc phát ra.

“Em

thật sự yêu anh ta như vậy?” Yêu đến mức dù anh làm như thế nào đều

không thể thay thế được vị trí của Dương Bách Lâm trong lòng cô sao? Yêu đến mức thậm chí muốn anh chết đi? Tim của cô rốt cuộc làm bằng gì? Tại sao có thể vô tình như vậy.

“Đúng, tôi yêu anh ấy, rất yêu anh

ấy” Tình Tình không ngại nói cho anh biết cô yêu Dương Bách Lâm như thế

nào: “Đời này, ngoại trừ anh ấy ra, tôi sẽ không yêu ai hết, tôi đã nói

rõ ràng rồi đấy. Anh hài lòng chưa?”

Ngoại trừ anh ấy ra ai cũng

không yêu? Lửa giận lại bị những lời nói này của cô châm ngòi, một tay

lôi cô đến, anh cúi đầu, nâng cằm rắng noãn của cô lên, ngón tay cơ hồ

bấm vào da thịt mềm mại của cô, mặt của hai người rất gần, rất gần, gần

đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở lẫn nhau trong không khí, anh rít từ trong kẽ răng:

"Nói lại lần nữa!"

"Tôi yêu anh ấy,

thương anh ấy, ưhm….” Lời còn chưa kịp nói xong, đã bị anh cuồng nộ ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn, muốn cố gắng cắn anh một cái nhưng cằm đã bị

anh kiềm chế, không thể thoát ra được, chỉ có thể chịu đựng nụ hôn mãnh

liệt của anh.

Anh đè áp cô xuống bàn hội nghị, kéo gương mặt của cô qua, mang theo ác ý dịu dàng, nói nhỏ ở bên tai của cô: “Nói cho tôi biết, em thương anh ta nhiều không?”

“Mộ Dung Trần, anh dám, anh lại….. A…” Lời còn lại không cách nào thốt ra khỏi miệng được.

Tại sao anh có thể như vậy?

“Chỉ vì em, tôi có thể làm được những gì, xem ra em không thể nào tưởng

tượng được đâu” Áp trán của mình lên trán của cô, nguy hiểm thì thầm bên tai cô: “Em đã nói em yêu tên họ Dương đó, như vậy hôm nay, để tôi dạy

cho em biết, làm sao có thể làm một người vợ tốt”

…..

"Ưmh. . . . . ."

Cô dùng sức cắn môi của mình, không muốn đau đến mức rên rỉ thành tiếng ở

trước mặt anh, không muốn yếu thế trước anh, anh ta tại sao lại đối xử

với cô như thế? (Tại sao lại nói anh ấy đối xử với cô như thế, mà lại

không nhìn xem mình đã nói gì và làm gì)

Uất ức cùng phẫn hận không nói được đồng thời xông thẳng lên đầu, khiến cô cắn nát cánh môi của mình.

Uất ức khiến nước mắt lại rơi đầy mặt.

Đúng vậy, Tình Tình cảm thấy uất ức cực kì. Kể từ sau khi cùng hắn ở chung

một chỗ, anh đối với cô đều nâng niu yêu thương trong lòng bàn tay.

Nhưng lúc này anh lại thô lỗ với cô như vậy? Cứ xem như, là hôm nay cô

khiêu khích anh, nhưng anh cũng không nên đối xử với cô như vậy, còn nói yêu cô, cô đúng là không nên tin tưởng anh.

Sở dĩ cô khiêu

khích anh, cũng bởi vì anh đã làm sai trước. (Đã điều tra chưa mà nói

người ta làm sai, chỉ là nhận định một phía rồi đổ hết lỗi lên đầu ngta) Anh không nên không giữ lời hứa.

“Thương anh ấy? Tiết Tình Tình, em nói cho tôi biết, em yêu anh ta sao?”

Bàn làm việc rắn chắc giống như có thể gãy bất cứ lúc nào, nhưng trong tình huống như thế, anh vẫn có thể nói lời làm tổn thương cô sao?

“Khuất phục dưới thân thể của tôi, mặc tôi muốn làm gì thì làm, nhưng lại luôn miệng nói yêu hắn? Nếu như hắn nhìn thấy bộ dạng bây giờ của cô, sẽ

nghĩ như thế nào đây?” Vừa nghĩ tới những lời cô vừa nói, anh tức giận.

Quá đáng! Quá đáng! Tại sao anh có thể nói khó nghe như vậy? Nước mắt lăn dài trên gò má. Cô cảm thấy thật hận bản thân mình.

Tại sao bị anh ta đối xử ác liệt như vậy, nhưng thân thể đã sớm quen thuộc với anh ta, thế nhưng……

Đau đớn, uất ức, bao nhiêu cảm xúc không nói hết nên lời không lặng lẽ rơi lệ nữa mà thanh âm khóc rống cứ như thế vang vọng ở trong phòng hội

nghị rộng lớn.

Hôm nay, Mộ Dung Trần vô cùng tức giận, cũng

không để ý đến sự đau đớn của cô, lúc này anh chỉ hung hăng muốn cô, như vậy mới khiến một ít đau đớn trong lòng anh khá hơn một chút.

Đúng vậy, anh muốn phá hủy cô, muốn cô chết ở trong ngực của cô, khiến cho cô không thể đi khỏi anh, mãi mãi ở bên cạnh anh.

Vào lúc này, có người không thức thời gõ cửa.

“Phó tổng”

Một giọng nữ tựa hồ không tin pha lẫn chút tức giận vang lên ở bên ngoài cửa phòng hội nghị vẫn đóng chặt.

Cách cửa gỗ bền chắc, truyền vào bên trong, thanh âm đã giảm bớt rất nhiều, nhưng với Tình Tình mà nói lại giống như tiếng sấm rền bổ vào trong đầu cô, thanh âm vốn đang nức nở chợt ngừng lại, lại sợ, cô vội vàng nghĩ

muốn đẩy người đàn ông phía trên cô ra: “Có người, uhm…. Có người tới.

Anh mau buông tôi ra”

Quả thực là muốn tìm chết. Vào lúc này lại dám quấy rầy, tâm trạng của Mộ Dung Trần không tốt chút nào.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 67
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...