Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Hào Môn Đoạt Tình: Bảo Bối Em Đừng Mong Chạy Thoát

Chương 96

Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Cố ý để cho mình bận rộn một ngày ở công ty, tất cả mọi chuyện trên căn

bản đều đã hoàn thành. Về phần mẹ con Lữ Bích Viện, Tiết Thiệu Trạch

điện tới nói để cho ông xử lý, tất nhiên ba vợ đã điện tới nói tự mình

đi xử lý, vậy anh cũng nên nể mặt một chút? Những chuyện vặt khác, anh

ba cũng đã xử lý tốt, vì không muốn quấy rầy anh nữa nên bọn họ đều tự

giác, cả buổi chiều nay không ai dám tìm anh.

Nhưng, anh vốn nên tan làm và về nhà, lúc này lại vẫn ngồi ở trong phòng làm việc,

lẳng lặng nhìn chiếc di động trên bàn làm việc.

Không, đừng bảo là một cú điện thoại, ngay cả nửa tin nhắn cũng không có!

Mộ Dung Trần, anh là ngu ngốc đến thế nào, anh là đang hy vọng xa vời cái

gì đây? Cô ghét anh như vậy, làm sao chủ động gọi điện thoại cho anh?

Cho dù là bị uất ức lớn như vậy, cô thà núp ở trong chăn khóc, cũng sẽ

không nghĩ đến muốn danh chính ngôn thuận bàn bạc với chồng mình?

Dĩ nhiên anh ngu ngốc đợi điện thoại! Kết quả chẳng có cuộc gọi nào cả. Ở

nhà cô gặp tình huống gì, cũng sẽ không kể cho anh nghe, nhưng anh lại

không muốn phải nghe câu chuyện đó qua miệng của người khác, anh chỉ

muốn tai mình nghe câu chuyện đó qua chính lời kể của cô mà thôi, chẳng

lẽ như thế cũng là xa vời ư?

Mặc kệ là hình ảnh trên bìa tạp chí, còn có câu chuyện hoang đường mà đám nhà báo dựng nên, anh chẳng tin,

bởi vì tính cách của cô ra sao, anh là người hiểu rõ!

Lúc này,

anh ngược lại hi vọng, cô thật sự như những gì đám nhà báo nói, là một

cô gái dụng tâm suy tính thâm độc, vì gả vào nhà Mộ Dung mà không từ thủ đoạn nào.

Đáng tiếc cô không phải thế. Không từ thủ đoạn nào là

anh, đường đường là cậu tư của nhà Mộ Dung. Rất buồn cười phải hay

không? Cái này sẽ có hiệu quả và lợi ích không, thật sự cũng có thể nói

thành đen tối!

Anh chôn ở mình trong suy nghĩ tạp nhạp, đốt hết

điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, cho đến chỉ còn lại một gói thuốc

không, thật là đáng ghét! Nhìn tay trống không, anh dùng sức xoa nhẹ mấy cái, sau đó mạnh mẽ đánh tay lên bao thuốc lá.

Cô gái đáng chết, tại sao không thể lệ thuộc vào anh?

Đập đến khi bao thuốc lá kia nát nhừ, giống như tâm tình càng thêm buồn

bực, đưa tay đang muốn đem cái điện thoại di động đắt giá ném vào vách

tường, mặt bàn truyền tới tiếng chuông điện thoại khô khan nó như chấn

động lòng của anh, anh nhanh chóng cầm lên, chỉ liếc mắt nhìn tâm liền

từ đám mây rớt xuống, không phải cô gọi tới, mà là một cái tên quen

thuộc khiến cho tâm anh càng thêm buồn chán, ném mạnh điện thoại xuống

rống to: "Không có chuyện gì thì đừng nên gọi điện thoại cho tôi"

"Tứ thiếu gia, nghe giọng điệu của anh có vẻ như tâm tình anh không tốt

nhỉ" Âu Thánh Nguyên không nghĩ tới bạn tốt lại nhận điện thoại nhanh

như vậy. Chậc chậc, chuyện ngày hôm nay anh cũng có nghe nói qua, anh

cho là cậu tư nhà Mộ Dung sẽ chạy về nhanh chóng an ủi cô vợ của mình

chứ, chỉ là, nghe giọng điệu này, cũng không giống như là đang ôm người

đẹp vào lòng.

"Âu Thánh Nguyên, tôi cảnh cáo cậu. Hôm nay tâm

tình của tôi không được tốt, không nên chọc tôi. Không có việc gì cúp

máy!" Mộ Dung Trần cũng không có tâm tình nói chuyện phiếm với anh.

"A Trần, cậu đang ở công ty sao?" Bên kia Âu Thánh Nguyên thử dò xét, sao

đó hỏi! Gần đây nhà Mộ Dung đã có hai người đàn ông kết hôn cũng từ đó

cuộc sống nhà họ liền sóng gió?

Đầu tiên là cái người luôn cao

ngạo lại cùng em gái nhỏ rời nhà đi ra ngoài, hiện tại là cuộc hôn nhân

của cậu tư cũng va phải đá ngầm. Xem ra, chuyện kết hôn này, thật sự

chính là miễn cưỡng mà.

Nhìn hai người kia, liên tục xảy ra vấn

đề? Về sau nếu anh kết hôn, mặc kệ như thế nào, phải tìm người cam tâm

tình nguyện lấy anh mới được. Nếu không thỉnh thoảng có chút rãnh rỗi

anh sẽ đi qua nước Mĩ dụ dỗ một cô gái!

". . . . . ."

"Thôi, tâm tình không tốt thì thôi, ra ngoài uống một chén đi! Chỗ cũ, cậu

biết mà!" Nghe được bên kia không có trả lời, giáo sư Âu đã biết đáp án

nên đề nghị.

Xảy ra chuyện lớn như vậy, anh còn có thể công ty,

chứng minh anh cùng Tiết Tình Tình đã xảy ra cãi vã. Lần trước gặp cô

gái nhỏ mệt mỏi đi trên đường lớn, không đầy mấy ngày sau, lại được tin

cậu tư nhà Mộ Dung khổ sở vì tình!

Chuyện này, thật đúng là không tốt. Chuẩn bị xong tâm lý sẽ có chuyện chẳng lành xảy ra, đây thật sự là đòn trí mạng!

Trong một căn phòng nhỏ của club VIP, mấy người đàn ông đang ngồi.

Âu Thánh Nguyên biết Mộ Dung Trần nhất định sẽ tới, vì lo lắng cho mình có thể bị mất đi một cái đầu, anh liền gọi Trầm Ngôn, còn có một người

luôn bận rộn như Kỳ Nam cũng bị triệu tập.

Khi hai người kia vẫn

còn chưa tới, anh đã bồi Mộ Dung Trần uống không ít rượu, Trầm Ngôn và

Kỳ Nam tới sau, anh cũng chỉ là nâng chén cười cười, sau đó vùi đầu tiếp tục uống!

Nhìn cái bộ dạng uống rượu này của anh, tuyệt không

thích hợp, rõ ràng chính là mượn rượu giải sầu, chỉ có cố tình tỏ ra vui vẻ, hơn nữa tin tức và lời đồn đãi ngày hôm nay, đương nhiên làm cho

cậu tư nhà Mộ Dung cực kỳ khó chịu?

"A Trần, có phải cậu là vợ

cậu cãi nhau không?" Kỳ Nam luôn luôn trầm ổn ít khi nhiều lời ngồi

xuống ở bên cạnh anh nhưng vẫn không nói gì, đẩy Âu Thánh Nguyên ra,

ngồi xuống. Thử hỏi Mộ Dung Trần nhưng anh vẫn không chịu trả lời.

Mộ Dung Trần im lặng, tiếp tục uống rượu.

"Tôi nói này ngài Thị trưởng, vì sao ngài lại hỏi cái vấn đề ngu ngốc kia?

Không gây gổ mà anh ta có thể uống say như vậy sao?" Trầm Ngôn không

thèm để ý nói, "A Trần, không phải chỉ là phụ nữ thôi sao, không cần nhớ nhiều như vậy. Nếu quả thật khó chịu, cùng lắm thì tôi sẽ tìm cho cậu

một vài cô gái bảo đảm vóc dáng và gương mặt đẹp hơn vợ cậu gấp trăm lần tới đây hầu hạ cậu."

Quả nhiên là lời của hoa hoa công tử nói ra có khác. Ngoài mặt vô cùng anh tuấn, mấy ly rượu vào lập tức lộ ra bản

chất thật? Âu Thánh Nguyên không khách khí đem anh bên cạnh Mộ Dung Trần kéo ra xa, mong bạn mình có thể tha cái mạng cho bạn tốt.

"Trầm Ngôn, bây giờ không phải là lúc nói giỡn, tâm tình của A Trần không tốt, không cần nói giỡn với cậu ta."

"Này, tôi nói là thật. Không phải trêu chọc cậu ta. Tình Tình lớn lên cũng

không tệ lắm, tính tình cũng có thể yêu. Chỉ là, nhìn cô ấy cứ mãi giày

vò cậu tư nhà Mộ Dung chúng ta! Tôi xem ra, chính là dục vọng của cậu ta chưa bao giờ thỏa!"

Trầm Ngôn vừa nói vừa nói đùa, căn bản cũng

không nhìn Âu Thánh Nguyên và sắc mặt càng ngày càng khó coi của Kỳ Nam! Thấy Mộ Dung Trần vẫn còn ở vùi đầu uống rượu, một chút phản ứng cũng

không có, chẳng lẽ thuốc không đủ mãnh liệt?

"A Trần, đề nghị của tôi không tệ chứ?" Tay của anh đang muốn chụp vào vai của anh ta, không ngờ, Mộ Dung Trần không cho tay anh có thể chạm vào, lập tức xoay

người, nắm cổ áo của anh, mạnh mẽ ra tay.

"Trầm Ngôn, dáng dấp

của vợ tôi mắc mớ gì đến cậu? Vóc người của cô thích hợp với tôi hay

không làm sao cậu biết. Cậu chưa bị đánh, chưa biết sợ sao?!"

"A

Trần, không nên như vậy. Có lời gì cứ nói ra! Tôi muốn nghe lời nói thật của anh!" trong mắt Trầm Ngôn có một tia cười tự mãn, giọng nói cũng

không quên khiêu khích một phen, "Còn nếu thật sự không phải do cô ấy

không thỏa mãn được cậu, mà là do cậu quá thô lỗ, cho nên cô ấy ra ngoài tìm người đàn ông khác, cho nên. . . . . ."

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 103
Chương 104
Chương 105
Chương 106
Chương 107
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 96
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...