Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 102

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Nhìn cô ta một lúc lâu, An Nhiên gật đầu, bình tĩnh nói: "tôi biết rồi, nhưng

mà tôi cũng không cho là cô làm thế thì có tác dụng gì." Mặc dù cô và Tô Dịch

Thừa kết hôn chưa lâu, hai người cũng chưa hiểu nhau nhiều lắm, nhưng mà cô

không cho rằng Tô Dịch Thừa là loại người dây dưa không dứt khoát, nếu không,

anh sẽ không tuyệt tình với Lăng Nhiễm như thế.

"Có ý nghĩa hay không là do tôi quyết định." Dứt lời, Lăng Nhiễm đứng dậy:

"tôi muốn nói những thứ này, hi vọng cô có thể nhớ kỹ lời tôi nói hôm nay."

An Nhiên bình tĩnh nhìn cô ta, không nói lời nào, không gật đầu, cũng không

lắc đầu.

Khóe miệng Lăng Nhiễm cong lên thành nụ cười khinh thường, rồi xoay người đi

ra khỏi phòng làm việc của An Nhiên.

An Nhiên sững sờ nhìn cánh cửa phòng làm việc được mở ra rồi đóng vào kia một

lúc lâu mới phục hồi lại tinh thần, cầm lấy bản vẽ trên bàn, chuẩn bị sửa chữa

tỉ mỉ lại, giờ mới nhớ tới vì Mạc Phi, đã để lại bản vẽ ở văn phòng làm việc của

Hoàng Đức Hưng, mà hiện tại ông ta cũng chưa hồi đáp cô bản vẽ đến tột cùng thế

nào, có được hay không.

Nghĩ như vậy, An Nhiên đứng dậy định bụng đến phòng Hoàng Đức Hưng lần

nữa.

Văn phòng của Hoàng Đức Hưng và của cô chia ra ở hai bên trái phải của công

ty, mà ở giữa là đại sảnh công ty. Cho nên khi An Nhiên đứng dậy đi về phía

phòng Hoàng Đức Hưng tất nhiên sẽ phải đi qua đải sảnh, mà Lăng Nhiễm không phải

là nhân viên công ty bọn họ, lúc này cũng không bận rộn như họ, thấy cô đi đến,

còn cố ý cười cười không rõ thâm ý với cô.

An Nhiên không để ý đến, đi thẳng đến văn phòng của Hoàng Đức Hưng, gõ cửa,

nghe thấy ở bên trong Hoàng Đức Hưng hô to vào đi, lúc này cô mới đẩy cửa đi

vào.

Có chút bất ngờ, người gọi là khách hàng kia còn chưa đi khỏi, anh ta đưa

lưng về phía cửa, An Nhiên cũng không nhìn thấy mặt.

Không biết rõ anh ta là ai vậy, dù sao đối với chuyện kinh doanh của công ty,

cô hoàn toàn mù tịt, cũng không muốn quản nhiều.

"Tổng giám, tôi tới lấy bản thiết kế lúc trước —" không đợi An Nhiên nói

xong, người đàn ông đưa lưng về phía An Nhiên xoay người lại nhìn, nhìn An

Nhiên, có chút bất ngờ nhíu mày lại.

An Nhiên cũng bất ngờ, "Chu hàn!" Cô không ngờ người đàn ông kia lại là Chu

Hàn!

Hoàng Đức Hưng có chút kinh ngạc nhìn nhìn Chu hàn, lại nhìn An Nhiên một

chút, nói: "An Nhiên, cô, cô quen biết Chu tổng?"

An Nhiên sững sờ gật đầu, nói: "vâng, gặp, gặp mặt vài lần."

"Thật là trùng hợp, cô làm ở đây?" Chu hàn lạnh nhạt nói, giọng nói vẫn bình

tĩnh không chút gợn sóng.l

"Ừ." An Nhiên gật đầu, nhàn nhạt cười cười với anh ta, cũng không hàn huyên

thêm cái gì, liền quay đầu nói với Hoàng Đức Hưng nói: "Tổng giám, tôi tới lấy

bản thiết kế lúc trước, xem rồi chứ, có vấn đề gì không?"

"À, xem rồi." Hoàng Đức Hưng gật đầu nói, lấy tập giấy tờ trên bàn kia đưa

cho cô, nói: "chuyện này do cô toàn quyền phụ trách, về phương án thiết kế, cô

cảm thấy thế nào tốt hơn thì cứ sửa theo suy nghĩ của mình, tất cả đều do cô tự

chủ, có thể không cần tới hỏi tôi."

An Nhiên gật đầu nhận lấy, sau đó gật đầu với Chu Hàn, cầm lấy bản thiết

kế, liền ra khỏi phòng làm việc.

Khi An Nhiên kết thúc tất cả công việc hôm nay, trước khi tan tầm cô gửi tin

nhắn cho Tô Dịch Thừa hỏi tối nay anh muốn ăn gì, tối nay cô xuống bếp, đợi tan

việc đi siêu thị mua, tối về xem sách nấu cho anh ăn.

Mặc dù có chút phê bình kín đáo tài nấu nướng của An Nhiên, thậm chí không

dám ôm mong đợi quá lớn, nhưng mà nghe cô nói thế, vì không muốn đả kích hăng

hái của cô, Tô Dịch Thừa quyết định nể tình đồng ý, rồi thuận miệng nói vài món

ăn tương đối đơn giản, cũng báo cho cô, tối nay anh có chút việc chưa xong, cần

làm thêm khoảng chừng nửa tiếng nữa rồi mới về.

An Nhiên bận rộn nhắn một cái biểu tượng OK, tỏ vẻ mình không để ý. Thật ra

thì cô còn phải học, còn phải nghiên cứu món ăn này nên làm như thế nào, còn có

rất nhiều việc phỉa chuẩn bị.

Hôm nay như là thời gian của những cuộc gặp gỡ vô tình, khi cầm cặp công văn

đi ra chờ thang máy thì phát hiện có một người đã sớm chờ cạnh thang máy, dáng

người cao nhất, âu phục được làm thủ công gọn gàng hợp lý, nhìn ra được là tác

phẩm hoàn mỹ, trong tay còn cầm cặp công văn, thấy cô tới đây, nhàn nhạt gật

đầu, không có mỉm cười, vẻ mặt vẫn giống như từ trước đến giờ.

An Nhiên đứng lại cạnh anh ta, cười cười với anh ta: "thật là trùng hợp, anh

và công ty chúng tôi có hợp tác sao?"

Chu Hàn nhàn nhạt nhìn cô một cái, quay đầu nhìn chằm chằm con số đang nhảy

lên trên thang máy, nói, "dự định hợp tác, nhưng mà Hoàng tổng giám các cô không

có hứng thú này."

Về chuyện này, An Nhiên không có bình luận gì, cô không hiểu chuyện hai công

ty hợp tác cần điều kiện và cơ hội gì, những điều này không nằm trong phạm vi lo

lắng của cô, cô chẳng qua chỉ là một nhà thiết kế nho nhỏ, chỉ cần vẽ những bản

thiết kế kia hoàn mỹ hơn là tốt rồi, quyết sách gì đó, là chuyện cao cấp của

công ty.

Hai người im lặng đứng rất lâu, An Nhiên giống như là có chút cảm khái nói:

"Giang Thành thật nhỏ, quay đi quay lại mấy ngành nghề như vậy, không ngờ tới

anh cũng làm ngành kiến trúc này."

Chu Hàn nhàn nhạt cong cong môi: "đúng là không lớn."

Thang máy đinh một tiếng, cửa mở ra, bên trong cũng không có người. Chu Hàn

phong độ để An Nhiên đi vào trước, rồi mình mới vào. Đưa tay chuẩn bị đóng cửa

thang máy lại, đột nhiên phía ngoài truyền đến tiếng giày cao gót ‘cộc cộc’, sau

đó một thanh âm êm ái từ bên ngoài truyền tới.

"Chờ một chút."

Cũng chưa nghe ra thanh âm có vô cùng quen thuộc hay không, Chu Hàn giơ tay

lên nhấn nút mở cửa, cửa thang máy lại được mở ra.

Dường như là có hai hay nhiều người hơn, bước chân có chút hỗn loạn.

Đợi hai người kia ra khỏi chỗ ngoặt, An Nhiên mới thấy rõ mặt hai người kia,

chẳng qua là vô cùng trùng hợp, những cuộc gặp vô tình hôm nay không khỏi hơi

nhiều, hai người kia không phải ai khác, thế mà lại là hai chị em Lăng Nhiễm và

Lăng Lâm.

An Nhiên theo bản năng quay đầu nhìn Chu Hàn, thấy cánh tay anh ta nhấn nút

mở cửa có chút cứng ngắc, trên mặt vẫn là biểu tình không chút thay đổi kia,

nhưng cô thấy rõ sự kiếp sợ và kinh ngạc trong đáy mắt anh ta.

Lăng Nhiễm tự nhiên cũng nhìn thấy An Nhiên và Chu Hàn trong thang máy, vẻ

mặt vốn đang cười nhạt thoáng cái như là giật mình, ngây ngẩn cả người, mà bước

chân cô ta cũng giống như vẻ mặt, từ từ giật mình, sững sờ, dừng lại, không bước

được nữa.

"Anh, anh Hàn." Lăng Lâm bên cạnh nhìn thấy Chu Hàn cũng rất là bất ngờ, sau

đó hơi lo lắng nhìn chị mình một chút.

Sau khi giật mình sững sờ, Chu Hàn cũng không để bản thân lộ ra chút tâm tình

nào, lạnh nhạt mở miệng: "không vào sao?" Thanh âm bình tĩnh như trước không

chút phập phồng, không nghe ra chút cảm xúc anh ta lúc này.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lăng Nhiễm thoáng cái tái nhợt, nhìn anh ta lắc đầu

mãnh liệt, như gặp phải quỷ, xoay người muốn đi.

"Chị, chị chị..." Lăng Lâm lo lắng gọi, nhìn Chu Hàn một chút, vội vàng xoay

người đuổi theo Lăng Nhiễm.

Bên này, Chu Hàn buông ra tay đang ấn nút mở thang máy kia, An Nhiên không

nhìn ra chút khác thường từ trên mặt anh ta, như là, vừa rồi Lăng Nhiễm chỉ là

người xa lạ đối với anh ta, sẽ không làm thay đổi chút tâm tình nào của anh

ta.

Nhưng mà An Nhiên cũng không hề bỏ sót cánh tay bên sườn nắm chặt thành nắm

đấm, cánh tay đó đã tiết lộ tâm tình của anh ta lúc này, thì ra là không phải

lúc nào anh ta cũng có thể thờ ơ, che giấu được như thế này.

Bầu không khí trong thang máy nặng nề, An Nhiên không biết nên nói gì, có thể

nói gì, nhưng mà may mắn, thang máy rất nhanh đã đến nơi, từ thang máy đi tới

cửa công ty, Chu Hàn như là đã điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, An Nhiên chú ý

tới cái tay nắm chặt kia từ từ thả lỏng ra.

Cửa công ty, xe Chu Hàn đỗ bên kia, quay đầu nhìn về An Nhiên ở phía sau, lễ

phép mà phong độ hỏi: "cần tôi đưa cô một đoạn không?"

An Nhiên cười nhạt lắc đầu, "không cần, nhà tôi ở gần đây."

Chu Hàn gật đầu, nhìn cô, nói: "vậy tạm biệt." Nói xong, xoay người đi thẳng

đến chiếc xe ô tô màu đen, mở cửa xe, lên xe, sau đó quay đầu một cách đẹp đẽ,

trực tiếp lái xe lên đường, tốc độ có chút nhanh, vèo một cái liền vọt lên đường

quốc lộ, biết mất ở góc đường.

Một lúc lâu An Nhiên mới thu hồi tầm mắt của mình, xoay người đi về phía nhà

mình.

Đi vào siêu thị dưới nhà mua nguyên liệu nấu ăn cho tối nay, sau đó về nhà,

bỏ cặp công văn xuống liền vùi đầu ở trong bếp, lấy quyển sách nấu ăn mà khi hồi

trước Lâm Lệ cho mượn trong chạn bát ra, may mắn trong sách này có món ‘ngô ngọt

xào tôm’ mà Tô Dịch Thừa nói.

Đến khi Tô Dịch Thừa cầm cái chìa khóa mở cửa tiến vào, chỉ ngửi thấy cả gian

nhà tràn đầy mùi khét lẹt. Nhíu mày, anh như là có dự cảm không tốt.

Lập tức đổi lại đôi dép đặt trên tủ giày, nới lỏng cái cà vạt trên cổ đã thắt

cả ngày, vừa hướng vào bên trong nhẹ giọng gọi: "An Nhiên?"

Không ai đáp lại, vào đến phòng khách, càng ngửi rõ được mùi khét nồng đậm.

Chân mày nhíu lại, thả cặp công văn trong tay xuống ghế sô pha trong phòng

khách, vừa vặn nhìn thấy cặp công văn của cô cũng nằm trên ghế sô pha.

Quay đầu nhìn về phòng bếp, không thấy thân ảnh của An Nhiên.

"An Nhiên?" Tô Dịch Thừa lại cất giọng gọi, vẫn không thấy có người trả

lời.

Nghi hoặc đi về phòng ngủ, đẩy cửa đi vào, cũng không có người, thư phòng,

trống không, không phát hiện bóng hình người nào đó, phòng tắm, thậm chí phòng

khách (phòng ngủ dành cho khách), tất cả đều không thấy An Nhiên.

Lại trở lại phòng khách (phòng tiếp khách), Tô Dịch Thừa hơi lo lắng nói

thầm: "đi đâu?"

Lấy di động ra, thậm chí không cần mở danh bạ, mấy còn số đã sớm khắc sâu vào

lòng anh, cứ thế tuôn ra, bên tai truyền đến tiếng "tút tút —" đồng thời, trong

bếp cũng truyền đến chuông di đọng của An Nhiên.

Tô Dịch Thừa xoay người nhìn vào phòng bếp, nhíu mày, không cúp điện thoại,

đi thẳng vào trong bếp.

Chỉ thấy trên mặt đất la liệt nồi niêu, trong nồi chứa thứ gì đen đen rất khó

phân biệt ra ngô, đậu và tôm gì đó. Mà phía trên cái nồi, liền đối diện với đôi

mắt có chút ủy khuất, người nọ dường như là có chút chật vật, khuôn mặt nhỏ nhắn

trắng noãn lúc này dính đầy thứ gì đó đen sì, cái mũi, trên khuôn mặt đều

có.

An Nhiên ủy khuất nhìn anh, đưa tay chỉ chỉ thứ trong nồi, nói: "trong sách

nói là làm rất đơn giản, nhưng mà em làm theo sách, tất cả mấy lần đều như

vậy."

Nghe vậy, lúc này Tô Dịch Thừa mới chú ý tới thùng rác bên cạnh cô, bên trong

cũng được đổ thêm một lớp đen đen gì đó giống như bên trong nồi.

"Cái mớ lộn xộn này là sách dạy nấu ăn gì, căn bản là không hữu dụng!" An

Nhiên giận dỗi túm cuốn sách dạy nấu ăn bên cạnh cho vào thùng rác.

Nhìn tình cảnh như thế, Tô Dịch Thừa thừa nhận anh rất xấu bụng, vì lúc này

trong lòng anh đang nghẹn cười!

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 102
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...