Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 28

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Khi An Nhiên và Tô Dịch Thừa đến, thì Lâm Tiểu Phân và Cố Hằng Văn còn đang bận

rộn trong bếp, thấy họ về, Lâm Tiểu Phân đuổi Cố Hằng Văn ra ngoài ngồi cùng Tô

Dịch Thừa, mà An Nhiên thì xung phong vào bếp nhận trợ thủ cho mẹ, tất nhiên là

nhân tiện hai mẹ con tâm sự riêng.

Nhìn một chút Cố Hằng Văn và Dịch Thừa

đang ngồi trên ghế sô pha bên ngoài nói chuyện gì đó, Lâm Tiểu Phân đóng cửa

phòng bếp, lôi kéo con gái nhỏ giọng hỏi: “An Nhiên, nói đối xử với con tốt

chứ?” Là người mẹ, điều lo lắng nhất không phải là gả con gái như thế nào mà là

quan tâm xem con rể đối xử với con gái như thế nào, chỉ có đối tốt với cô thì

mới coi như gả cho đúng người, nếu không cho dù điều kiện gia đình tốt hơn nữa

mà chồng không thương mình thì làm gì có hạnh phúc đây.

An Nhiên gật đầu:

“Anh ấy đối xử với con rất tốt.” Lời này cũng không phải là an ủi mẹ, ngắn ngủi

vài ngày sống chung, Tô Dịch Thừa đối với cô thật không còn gì để nói.

“Vậy

là tốt rồi, tốt rồi.” Nghe vậy, Lâm Tiểu Phân vui mừng gật đầu, năm đó nhìn con

gái vì Mạc Phi mà đau khỏ, bà sợ cô dẫm vào vết xe đổ của mình, nhưng mà Cố Hằng

Văn nói không sai, bà có thể gặp được người đàn ông như Cố Hằng Văn, dĩ nhiên An

Nhiên cũng có thể gặp được một người đàn ông biết quý trọng cô.

“Mẹ, trong

nồi của mẹ là canh gì a, thơm quá!” An Nhiên muốn đưa tay mở nắp xem một chút,

lại bị một tay Lâm Tiểu Phân giữ lại.

“Còn chưa chín, không được mở. Củ mài

hầm gà ác mà con thích ăn nhất.” Vừa nói, vừa đẩy cô sang một bên, “Con đi ra

ngoài đi, trong này nhiều dầu mỡ, con cũng không giúp được cái gì, đi ra ngoài

với Dịch Thừa đi.”

An Nhiên thè thè lưỡi, nói: “Để cho anh ấy và cha nói

chuyện đi, chủ đề của đàn ông, đàn bà không tham gia.” Thật ra chủ yếu là cô

cũng không biết ra ngoài nói chuyện gì với anh, mặc dù nói họ là vợ chồng, nhưng

cuối cùng cũng không quá quen thuộc.

“Vậy con vào phòng con xem đi, mẹ đã thu

dọn xong đồ của con rồi, con xem còn sót cái gì không.” Lâm Tiểu Phân mở nắp nồi

canh nhìn một chút, thấy màu canh chắc chỉ còn mười phút nữa.

An Nhiên ôm lấy

mẹ từ phía sau, có chút làm nũng để cằm trên bả vai của mẹ, bĩu môi nói bên tai

bà: “mẹ, con không muốn dọn.”

Lâm Tiểu Phân tức giận, vỗ nhẹ tay cô, cười

mắng: “bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn như trẻ con, con đã kết hôn rồi còn không dọn

thì lúc nào dọn a!”

“Con không muốn dọn, không thì mẹ cho con ở nhà suốt đời

đi.” An Nhiên đùa giỡn nói.

“Thôi thôi thôi, ở nhà 28 năm còn chưa đủ

hả.”

“Chưa đủ, muốn ở cả đời.”

“Con không đủ còn mẹ thấy con đã chán lắm

rồi, ước gì con nhanh chóng gả ra ngoài.” Lâm Tiểu Phân cười nói: “đừng làm nũng

nữa, mau kiểm tra xem còn quên cái gì, để còn ăn cơm.”

An Nhiên gật đầu, từ

phòng bếp đi ra ngoài.

Tô Dịch Thừa trò chuyện với Cố Hằng Văn ngoài phòng

khách, khi Cố Hằng Văn biết Tô Dịch Thừa cũng luyện viết thư pháp, liền kéo anh

đến thẳng thư phòng rồi, nói muốn xem chữ anh.

Thấy không từ chối được, Tô

Dịch Thừa cũng không từ chối nữa, đề bút viết lên trang giấy Tuyên Thành chữ

‘Nhiên’, cầm bút vô cùng khỏe khoắn, thích hợp.

“Dịch Thừa, con luyện chữ đã

bao lâu?” Cố Hằng Văn nhìn chữ trên bàn kia, không nhịn được liên tục gật đầu,

chữ viết của Tô Dịch Thừa đích thực vô cùng đẹp, dù ông đã luyện chữ hơn ba mươi

năm, cũng không dám nói mình viết đẹp hơn anh.

“Khiến cha chê cười rồi, từ

tiểu học con bắt đầu luyện chữ, nhiều năm rồi mà chẳng tiến bộ.” Tô Dịch Thừa

khiêm tốn nói.

“Không không không, chữ con viết rất đẹp, mạnh mẽ lại có hồn,

mỗi nét bút đều vô cùng thích hợp.” Cố Hằng Văn tán thưởng. Trong lòng lại càng

vừa ý với người con rể này.

Lâm Tiểu Phân đẩy cửa vào, nhìn hai người họ,

nói: “ra ngoài ăn cơm thôi, cơm nước xong lại nghiên cứu chữ.”

“Đúng đúng

đúng, ra ngoài ăn cơm, ra ngoài ăn cơm.” Cố Hằng Văn cười nói.

Ba người từ

thư phòng đi ra ngoài, dường như An Nhiên vẫn còn ở trong phòng, Lâm Tiểu Phân

cất giọng gọi An Nhiên: “An Nhiên, đi ra ăn cơm đã.”

Đến khi ba người ngồi

xuống cũng không thấy An Nhiên ra ngoài.

“Con bé này ở trong phòng làm cái

gì, đến lúc ăn cơm cũng không biết đi ra.” Nói xong, Lâm Tiểu Phân định đứng lên

đi gọi An Nhiên, lại bị Tô Dịch Thừa ngăn cản.

“Mẹ, để con đi.”

Lâm Tiểu

Phân và Cố Hằng Văn trao đổi ánh mắt, mỉm cười gật đầu, “được, con đi đi, phòng

An Nhiên là phòng đầu tiên bên trái.”

Tô Dịch Thừa gật đầu, đứng dậy đi đến

phòng An Nhiên. Gõ cửa, không thấy trong phòng có động tĩnh gì, anh liền đẩy cửa

đi thẳng vào, nhìn thấy An Nhiên đang bất động ngây ngốc ngồi ở đầu giường,

trong tay cẩm một quyển sách, cô không có xem nhưng lại xuất thần, thậm chí

không có phát giác được Tô Dịch Thừa đi vào.

Tô Dịch Thừa đi đến trước mặt

cô, lấy quyển sách trong tay cô ra, là tập ‘Bầy chim lạc’ của Tagore.

Đến khi

quyển sách trên tay bị lấy đi, An Nhiên mới phục hồi tinh thần, nhìn Tô Dịch

Thừa đang đứng trước mắt, nhưng hoàn toàn không biết anh vào từ lúc nào.

Dịch Thừa lật xem tập thơ, nói: “Tập thơ này anh đã từng học hồi học cao trung,

bao nhiêu năm rồi cũng chưa động vào, đoán là đã ném vào thư phòng của lão đầu

tử đi.”

An Nhiên đứng lên, lấy quyển thơ từ trong tay anh, không tiếp lời

anh, hỏi ngược lại: “Sao anh lại đi vào.”

Tô Dịch Thừa cười cười, quay đầu

quan sát phòng An Nhiên, căn phòng được bố trí vô cùng đơn giản và trang nhã,

vách tường màu trắng thuần, phối hợp với tủ quần áo đồng màu, ga giường màu hồng

nhạt, không có bàn trang điểm như con gái bình thường, gần ban công có một bàn

đọc sách không lớn. Phía trên bày biện một số bộ sách chuyên ngành kiến trúc,

cùng giấy vẽ và thước to. Trên tủ đầu giường đặt một cái đèn bàn nhỏ, ngoài ra

còn có một khung ảnh nhỏ, trong ảnh là An Nhiên tóc dài xõa ngang vai, mặc đồng

phục học sinh, trên khuôn mặt nở nụ cười ngọt ngào rất đẹp.

Tô Dịch Thừa khom

lưng cầm lấy tấm ảnh kia, nhìn An Nhiên trong tấm ảnh, nói: “Em hẳn nên cười

nhiều hơn, em cười rất đẹp.”

Da mặt An Nhiên ửng đỏ, đoạt lại tấm ảnh từ

trong tay anh, từ nhỏ da mặt cô rất mỏng, không chịu được lời khen ngợi cũng

không chịu được lời cười nhạo.

Tô Dịch Thừa mỉm cười, lấy quyển sách và tấm

ảnh trong tay cô để lên tủ đầu giường bên cạnh, kéo tay cô đi ra ngoài, mở miệng

nói: “Cơm chín rồi, mẹ bảo anh vào gọi em ra ăn cơm.”

Lâm Tiểu Phân và Cố

Hằng Văn nhìn bọn họ nắm tay nhau ra ngoài, gương mặt An Nhiên còn đỏ rực, thì

hai người nhìn nhau cười mờ ám.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 28
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...