Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 63

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Ra khỏi hội trường, Đồng Tiểu Tiệp đuổi kịp bước chân của An Nhiên, “Học tỷ đi

nhanh như vậy làm gì.”

An Nhiên nhìn cô ta, nói: “Tôi nghĩ là Đồng tiểu thư

rất gấp.”

Đồng Tiểu Tiệp cười cười, đi song song với cô, “Quả thật gấp, nhưng

mà chưa đến mức vội vã như vậy, chúng ta cứ đi từ từ, hôm nay tôi đi giày hơi

cao, không đi nhanh được, vừa vặn chúng ta có thể trò chuyện.”

“Tôi không cảm

thấy giữa tôi và Đồng tiểu thư có gì để nói.” An Nhiên nói thẳng. Cô không phải

là một người biết quanh co, hay có kỹ xảo nói chuyện.

Đồng Tiểu Tiệp cười,

“Học tỷ có thể trực tiếp gọi Tiểu Tiệp là được rồi, không cần khách khí như

vậy.”

An Nhiên dừng bước, quay đầu nhìn cô, nói: “Tôi nghĩ hôm nay là lần đầu

tiên chúng ta gặp mặt.”

Vẻ mặt Đồng Tiểu Tiệp vẫn cười cười, “là lần đầu tiên

gặp mặt chính thức, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta hẳn đã quen thuộc đối phương, ít

nhất tôi quen thuộc cô, An Nhiên, từ sáu năm trước đã quen thuộc.”

An Nhiên

nhìn cô, một lúc lâu không nói lời nào. Cô không rõ người phụ nữ này muốn làm

gì, cô tự nhận là buồi chiều đã nói rất rõ rồi.

“Đồng tiểu thư có lời gì,

chúng ta nói một lần cho rõ ràng.” Một lúc lâu sau, An Nhiên nhìn cô ta bình

tĩnh nói. Có một số việc cô không muốn khơi ra, nhưng nếu không sớm thì muộn gì

cũng có kết quả thế này, như vậy cứ để nó kết lúc luôn một lần đi, có một số vết

thương nhìn qua thì đã lành lặn rồi nhưng cũng không có nghĩa, khi lại chạm tới

thì hoàn toàn không đau đớn nữa.

“Cố tiểu thư cô không muốn biết nguyên nhân

thực sự năm đó Mạc Phi bỏ đi sao?” Đồng Tiểu Tiệp sửa lại xưng hô, nhìn nét mặt

của cô cũng cực kỳ nghiêm túc, mặc dù khuôn mặt vẫn chứa nụ cười nhưng trong mắt

đã không còn nụ cười.

“Không muốn.” Biết thì thế nào, chung quy cũng không

thể thay đổi được quá khứ, vả lại bất kể đã trải qua quá khứ đau đớn đến mức nào

nhưng con người cuối cùng vẫn phải vượt qua mà sống tiếp, mà cuộc sống bây giờ

của cô rất tốt, cần gì phải truy hỏi quá khứ, truy hỏi một lịch sử khiến mình

từng đau khổ không thể tả!

Nghe vậy, Đồng Tiểu Tiệp sửng sốt, hiển nhiên là

đáp án của An Nhiên có chút ngoài dự kiến của cô ta, nhưng ngay sau đó cười khẽ,

nói: “Nếu như tôi nói cho cô biết từ đầu đến cuối Mạc Phi đều chỉ yêu mình cô,

cưới tôi, chẳng qua chỉ vì bất đắc dĩ?”

An Nhiên sửng sốt, ngẩng đầu nhìn cô

ta, “Lời này của cô có ý gì?” Cái gì là bất đắc dĩ, có năm đó ai bắt buộc anh ta

sao?

Nhìn nét mặt của cô, khóe miệng Đồng Tiểu Tiệp cong lên thành nụ cười

khinh thường, như đã sớm đoán được phản ứng của cô, chỉ lạnh lùng nói: “cô còn

yêu anh ta?”

An Nhiên nhíu mày, “Lời vừa rồi của cô là có ý gì?”

“Ha hả.”

Đồng Tiểu Tiệp cười nhẹ, “không có gì.” Giương mắt nhìn thấy Mạc Phi đang từ cửa

hội trường chạy vội đến, hạ mắt lạnh lẽo, nụ cười trên khóe miệng chưa hề biến

mất, khi giương mắt nhìn An Nhiên, giọng nói dịu dàng đi vài phần, nói: “Học tỷ

không phải nói muốn dẫn tôi đi phòng vệ sinh ư, có thể đi được chưa?”

An

Nhiên nhìn cô, một lúc lâu không nói lời nào, cuối cùng xoay người đi về phía

phòng vệ sinh.

Ngoài cửa phòng vệ sinh, An Nhiên quay đầu nói với cô ta: “Cô

đi vào đi.” Nói xong, liền xoay người muốn rời đi.

Trong nháy mắt An Nhiên đi

sát qua Đồng Tiểu Tiệp, thì nghe thấy Đồng Tiểu Tiệp nói: “Sáu năm trước tôi có

thể khiến anh ta rời bỏ cô, tất nhiên sáu năm sau cũng có thể khiến anh ta không

quay lại với cô, tôi giữ được anh ta sáu năm, thì sẽ giữ được anh ta sáu mươi

năm.” Nói xong, liền đi vào trong phòng vệ sinh.

An Nhiên sững sờ quay đầu

nhìn cánh cửa phòng vệ sinh mở ra rồi đóng lại, một lúc lâu mới phục hồi tinh

thần.

Khi một lần nữa trở lại hội trường, thì ở cửa hội trường cô thấy Mạc

Phi đứng đó, sắc mặt anh ta có chút hoảng loạn. Anh ta cũng thấy cô, muốn đi

lên, rồi lại nghĩ đến cái gì, mà do dự không tiến.

An Nhiên nhìn chằm chằm

người đàn ông trước mắt này, đã từng, cô và người đàn ông này từng có những ngày

hạnh phúc nhất. Nhưng cuối cùng chỉ có thể giống như hiện tại, nhìn nhau không

nói gì. Cô không biết lý do năm đó anh ta rời đi là gì cái gì, nhưng cuối cùng

cũng không thay đổi được kết quả hiện nay, có lẽ như bọn họ nói, năm đó anh ta

rời đi có lý do khó nói, có lẽ như họ nói, anh ta trước sau vẫn chỉ yêu mình,

nhưng nếu tất cả đều là sự thật thế nào, nhìn lại hiện tai, anh ta có vợ, cô có

chồng, chỉ có thể cảm thán, duyên phận của bọn họ quá ngắn ngủi.

Thu hồi ánh

mắt, An Nhiên nhìn thẳng về phía trước, bước thẳng vào đại sảnh hội

trường.

Mạc Phi nắm chặt tay, muốn bước lên, nhưng khóe mắt lại liếc thấy

Đồng Tiểu Tiệp đang đi đến, hai tay nắm chặt kia lại buông ra, buông ra lại nắm

chặc, lặp đi lặp lại như thế nhiều lần, cuối cùng anh ta không tiến lên bước

nào, quay đầu, mỉm cười nhìn người phụ nữ đang đi về hướng anh ta.

An Nhiên

đi vào thì thấy Tiếu Hiểu đang cùng Hoàng Đức Hưng nói chuyện gì đó với người

khác, không thấy Đồng Văn Hải. Như thế An Nhiên hơi yên tâm lại, cô cũng cảm

giác được Đồng Văn Hải đối xử đặc biệt với mình, cô cũng biết chẳng qua là vì

ông ta quen biết với mẹ cô, mặc dù cô không biết giữa bọn họ trước kia từng có

chuyện gì, nhưng là nhớ lại thái độ của mẹ cô khi gặp ông ta tối hôm đó, cô

nghĩ, nếu không cần thiết, sau này vẫn nên tránh ông ta một chút.

An Nhiên đi

về phía Tiếu Hiểu, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, thế cho nên không để ý một

người đi sượt qua bên cạnh.

“Ai nha.” Một giọng phụ nữ sợ hãi kêu

lên.

Người kia đi qua hơi vội vàng, mà An Nhiên cũng không chú ý, bả vai đụng

vào ly rượu đỏ trên tay người kia, sau đó chén rượu sóng sánh, nghiêng nghả một

cái rồi bắn ra ngoài rất nhiều, quần áo của người nọ và An Nhiên ít nhiều điều

bị dính, An Nhiên bị nhiều hơn, người nọi ít hơn.

An Nhiên ngẩng đầu, thấy

người phụ nữ trước mắt khoảng bốn mươi tuổi, hơi hơi phúc hậu, giờ phút này bộ

lễ phục màu trắng thấm một vết rượu lớn, An Nhiên nói xin lỗi trước: “Thật xin

lỗi, tôi không thấy được bà đến đây.” Quả thật cô không nhìn thấy, mà bà ta xuất

hiện cũng quá đột ngột, cô hoàn toàn không đề phòng trước.

Người nọ cúi đầu

liếc nhìn bộ lễ phục màu trắng bị bắn tung tóe rượu đỏ, sắc mặt chợt trầm xuống,

ngẩng đầu lại mắng An Nhiên, “Cô làm sao vậy hả, không có mắt à, một người lù lù

như tôi mà không nhìn thấy, cô mù sao?”

An Nhiên bị bà ta phát giận đến không

hiểu ra sao, va chạm này nên là trách nhiệm của hai người, cô đến đây, bà ta

cũng đến đây, mình không nhìn thấy là sai, chẳng lẽ bà ta không nhìn thấy thì

không phải là sai sao?

“Cô lườm cái gì mà lườm, cô bảo tôi phải làm sao bây

giờ, tại cô mà quần áo của tôi nhuốm toàn rượu đỏ rồi, cô nói phải thế nào đây!”

Giọng nói người nọ có chút hùng hổ. Tiếng quát mắng của bà ta thu hút rất nhiều

người xung quanh vây lại xem. Trong đó có người nhận ra người phụ nữ kia, bước

lên nói: “ai nha, Trương phu nhân, xảy ra chuyện gì a!”

Vị phu nhân kia muốn

nổi giận, hôm nay một nửa nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành đều tụ tập ở đây, bây

giờ lại biến thành như vậy, làm thế nào a! Nghĩ đến đó, liền hung hăng trợn mắt

nhìn An Nhiên một cái, nói: “Không biết con bé này từ đâu chạy đến, đi không có

mắt, đụng lung tung.”

Âm nhạc của hội trường không át được chuyện cãi vã bên

này, cách đó không xa Tiếu Hiểu và Hoàng Đức Hưng cũng nghe thấy tiếng cãi nhau

ở đây, quay đầu thấy An Nhiên đứng trong đám người, phần ngực bộ lễ phục màu cam

nhạt bị ướt một mảng lớn, trông có chút chật vật.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 63
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...