Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia

Tiên Hôn Hậu Ái

Chương 68

Đăng:
Lượt đọc: 0
Đề cử: 0
Bình luận: 0

Chậm chạp rửa sạch cái chén trong tay, lấy quần áo trở về phòng.

Tô Dịch Thừa

tắm rửa xong lúc từ trong phòng tắm đi ra, thì nhìn thấy An Nhiên ngồi ngây ngốc

ở trên giường ngẩn người, chân mày khẽ nhíu chặt, chắc là đang nghĩ gì

đó.

Cầm khăn lông lau đầu, Tô Dịch Thừa thử khẽ gọi, “An Nhiên?”

Hình như

An Nhiên không có nghe thấy, cầm quần áo trong tay, nhưng vẻ mặt trầm tư cái

gì.

Như là nhận thấy điều gì bất thường, để khăn lông trong tay xuống, Tô

Dịch Thừa đi về phía cô, ngồi xuống bên cạnh, đưa tay để lên bả vai, vùi đầu vào

hõm vai cô, hít sâu mùi sữa tắm thơm ngát còn thoang thoảng sau khi tắm xong của

cô.

Vì động tác mạnh mẽ của anh mà An Nhiên ngẩn ra, lấy lại tinh thần, không

biết anh đã ngồi cạnh cô từ lúc nào, hơi thở ấm áp phả vào hõm vai cô, thật là

ấm, khiến cô cảm thấy có chút ngứa ngáy, vặn người nhăn nhó: nhăn nhó, “ha ha,

thật là ngứa.”

Tô Dịch Thừa há mồm nhẹ nhàng cắn lấy lỗ tai tinh xảo kia,

thanh âm bắt đầu có chút ám ách hỏi: “Vừa rồi đang nghĩ gì, gọi em mà không thấy

phản ứng.”

An Nhiên bị cắn đến tê dại, đưa tay nửa đẩy anh ra, nói: “Không,

không nghĩ cái gì.”

Vừa rồi cô đang nghĩ đến cái chén kia, đang nghĩ có nên

mở miệng hỏi anh người vừa đến là ai hay không, tại sao đến, thế nhưng nghĩ kỹ,

cô lại bỏ qua. Cô cho rằng nền tảng của vợ chồng là sự tín nhiệm. Năm nay anh đã

ba mươi hai tuổi, lại là nhân vật quyền quý trẻ tuổi của Giang Thành, với điều

kiện của anh, cô gái yêu thích chắc chắn không ít. Anh từng này tuổi, thân phận

như vậy, quá khứ của anh không thể nào chỉ là trang giấy trắng, trên đó nhất

định tràn đầy sắc thái. Không nói đến anh, chính mình chẳng phải đã từng có một

Mạc Phi đấy sao.

Lần trước ở cửa Du Nhiên Cư, anh đưa cô trở về, nhưng cuối

cùng không hỏi gì cả, thật ra thì anh có tư cách yêu cầu cô cho anh một lời giải

thích không đúng sao, không hỏi chẳng qua là vì anh tín nhiệm cô, chẳng qua là

vì anh tôn trọng quá khứ của cô. Kỳ thật cô đã cảm ơn anh không hỏi, vì những ký

ức đó chẳng tốt đẹp gì để mà nhớ lại, cô rất biết ơn rằng anh chỉ ôm lấy cô mà

không hỏi gì cả. Anh có thể làm được như thế, thì sao cô không thể đây?

Dịch Thừa ôm lấy cô, xoay người cô lại, chăm chú nhìn đôi mắt to chớp nháy của

cô, sau đó hôn xuống, kề sát môi cô, hỏi: “Trong tiệc rượu tối nay có chuyện gì

xảy ra?”

An Nhiên đáp lại nụ hôn của anh, thanh âm mơ hồ mang theo chút tinh

khiết sau khi tắm xong trả lời vấn đề của anh: “không, không có gì, lầm, hiểu

lầm mà thôi.” Thật ra thì đáng nhẽ không có việc gì, là cái bà Trương phu nhân

kia khinh người quá đáng, ngang ngược, không nói đạo lý, mới để chuyện bé xé ra

to. Nhưng mà tối nay coi như là để cô thấy được cái gì gọi là sức mạnh của

‘quyền lực’, một người cậy mạnh bắt nạt người khác cũng chỉ có thể cúi đầu trước

quyền lực.

Nghĩ đến đó, An Nhiên lui ra khỏi lòng anh, đưa tay chạm vào khuôn

mặt anh, hơi thở gấp, nghiêm túc nói: “Hôm nay em mới biết được thì ra anh làm

quan lớn!” Hôm nay nếu không phải anh xuất hiện, có khả năng là cô và người đàn

bà đanh đá kia phải ầm ĩ đến tận cục cảnh sát.

Tô Dịch Thừa bật cười, khẽ cắn

chóp mũi cô, cười nói, “Cho nên bây giờ mới biết giá trị của mình rất cao

sao?”

Mắt An Nhiên chuyển động vòng vo lẩm bẩm, hai tay ôm cổ anh, dí dỏm

hỏi: “Vậy sau này có thể ‘đi ngang’ sao?”

Tô Dịch Thừa sửng sốt, nghe ra ý

cô, buồn cười hỏi: “em là con cua sao?”

An Nhiên cười lắc đầu, “Chồng em là

con cua, cho nên em cũng muốn ‘đi ngang’!”

Tô Dịch Thừa cười kỳ lạ, ánh mắt

nhìn cô có chút âm hiểm đến dọa người.

“Anh anh anh nghĩ gì vậy?” An Nhiên

nhìn vào mắt anh, thân thể giãy ra khỏi lòng anh, từng chút từng chút lùi ra

phía sau, như là có dự cảm cái gì đó đang xảy ra, hơn nữa tuyệt đối không phải

chuyện tốt.

Ánh mắt thâm thúy của Tô Dịch Thừa nhìn chằm chằm vào cô, giống

như một con báo săn ưu nhã đang nhìn chằm chằm vào con mồi của mình, khóe miệng

thấp thoáng nụ cười lỳ lạ, nghiêng người tiến đến gần cô, thanh âm trầm thấp

vang lên: “Tối nay để cho anh thử đi ngang trên người em xem trước đi.” Giọng

nói kia, mang theo mị hoặc.

Theo bản năng muốn tránh ra, cô không muốn ngày

mai thức dậy cả người bị ép đến đau nhức, bởi vì cô biết, ở phương diện này,

người đàn ông này có đòi hỏi quá vô độ rồi!

An Nhiên xoay người muốn chạy

trốn, nhưng mà người đã hóa thân thành nửa sói hoang kia làm sao cho phép con

mồi chạy trốn ngay trước mắt mình, đưa tay nắm lấy chân trần của cô, sau đó bổ

nhào vào đặt cô dưới thân mình, nhìn cô, lộ ra nụ cười quỷ quái. Vào thời điểm

cô chuẩn bị bật ra tiếng kháng nghị thì đã bị nuốt hết tiếng kháng nghị và bất

mãn của cô vào trong miệng.

Sau đó toàn bộ căn phòng nhiệt độ lên cao, rồi

tiếng đàn bà nức nở, tiếng đàn ông thở dốc tràn ngập gian phòng. Ngoài cửa sổ,

mặt trăng cũng phải ngượng ngùng vì đôi nam nữ trong phòng mà trốn tránh sau làn

mây.

Ngày hôm sau tỉnh lại, như thường lệ người bên cạnh sớm đã không có

trong phòng, ngay cả giường chiếu cũng lạnh ngắt không có độ ấm.

An Nhiên lê

thân thể đau nhức ngồi dậy, trên người đau nhức như bị người trằn trọc chèn ép

khiến cô không nhịn được mà hung hăng mắng Tô Dịch Thừa cả ngàn lần mới hơi hả

giận.

Rửa mặt qua loa, thay quần áo ra ngoài, thì thấy Tô Dịch Thừa đang

nướng bánh mì trứng, nghe thấy cô ra ngoài, anh xoay người, dịu dàng cười cười,

nói “Ngồi xuống trước, bữa ăn sáng xong luôn bây giờ đây.”

Nghe vậy An Nhiên

ngồi xuống trước bàn ăn, nhìn anh mặc đồ ở nhà đeo tạp dề đang vì mình mà bận

rộn trong phòng bếp, trong lòng một chút oán giận và bất mãn cũng thoáng chốc

tan thành mây khói.

Đặt bữa sáng ở trước mặt cô xong xuôi, thấy cô như có

điều suy nghĩ, hỏi: “Sao thế, đang suy nghĩ gì?”

An Nhiên lấy lại tinh thần,

nhìn anh, nói: “anh nói xem có phải là em không xứng chức* rồi không?” (xứng

chức: xứng đáng với bổn phận)

Đột nhiên lại cảm thấy có chút áy náy, đối với

cuộc hôn nhân này, đối với bổn phận làm vợ, dường như cô có chút không xứng chức

rồi, trừ lần làm mì rưới cà chua sốt và bữa sáng hồi đó, hình như cô chưa chính

thức vào bếp vì anh, mặc dù tài nấu nướng của cô cũng coi là tạm được, nhưng

đúng ra cô thật không mấy xứng đáng với trách nhiệm của một người vợ.

Hơn nữa

gần như tất cả những gì cô nói trước khi cưới đều không làm được, cô nói với

anh, trong cuộc hôn nhân này cô sẽ độc lập, cuộc sống độc lập, kinh tế độc lập,

nhưng trong khoảng thời gian này, dường như chỉ làm phiền anh nhiều hơn, sớm tối

đưa đi đón về, thậm chí một chút thực phẩm chức năng tặng cha mẹ cũng là anh lo

liệu.

Cuộc hôn nhân này thật khác với tưởng tượng của cô, cô cho là bọn họ sẽ

không dính dáng gì đến nhau, thậm chí ít trao đổi, nhưng tình hình lúc này cùng

suy nghĩ trước kia hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn giống như đôi vợ chồng mới

cưới, hàng đêm cùng nhau triền miên, mặc dù không giống như trong tưởng tượng

nhưng không thể phủ nhận, cô thích cuộc hôn nhân như vậy.

Tô Dịch Thừa nhíu

mày, hỏi: “ví dụ như?”

“Dường như em không nấu ăn cho anh.” An Nhiên nói, vẻ

mặt thật tình.

Tô Dịch Thừa cười, lại hỏi: “còn gì nữa không? Mỗi cái

này?”

“Hình như em làm phiền anh, mỗi ngày anh đều phải đưa đón.” An Nhiên

nói như thế.

Tô Dịch Thừa gật đầu có chút khó dò: “còn gì nữa

không?”

“Ách, sau này mỗi ngày về nhà chuyện đầu tiên em làm sẽ là nấu cơm,

sau đó quét dọn nhà cửa, đồ anh tắm rửa thay ra để ở kia, để em giặt.” Hình như

trừ những việc này ra, cô không có kinh nghiệm gì, không biết phụ nữ có chồng

nên làm những gì, mẹ cô hay làm những cái này, vậy hẳn là những việc này

rồi!

Tô Dịch Thừa gật đầu cười khẽ, hỏi: “Vậy em chuẩn bị làm sao bây

giờ?”

An Nhiên suy tư một lát, nhìn anh hỏi: “hôm nay có bận không, buổi tối

có xã giao không?”

Tô Dịch Thừa lắc đầu, nói, “Không có.” Các cuộc kiểm tra

cuối tháng đã ổn thỏa, tiếp theo là các hội nghị trong thị ủy, nhiều cái chỉ là

thủ tục.

“Vậy, vậy buổi tối anh về sớm một chút, buổi tối em vào bếp, chúng

ta ăn ở nhà?” Nói đến cũng thật xấu hổ, kết hôn với anh lâu như vậy, trừ bữa ăn

sáng, bọn họ căn bản không mấy khi bật bếp trong nhà, hoặc là anh có tiệc hoặc

là cô có xã giao.

“Được.” Tô Dịch Thừa thẳng thắn đồng ý. Sau đó chỉ chỉ đồ

ăn sáng trên bàn ăn, mặt khác đưa cho cô sữa tươi, lại giơ tay nhìn đồng hồ một

chút, bình tĩnh nói: ”Bây giờ là 8h10, nếu như em không ăn thì anh có thể đi

làm muộn.”

An Nhiên nhìn đồng hồ, khẽ kêu lên, vội vàng đẩy cái ghế ra, bữa

sáng cũng chưa ăn đi về phòng ngủ, lấy túi xách đi làm, phải biết rằng, bọn họ

lái xe đến công ty mất gần nửa tiếng đồng hồ, buổi sáng lại là giờ cao điểm, nếu

bị kẹt xe giữa đường thì thật là gay go rồi.

Tô Dịch Thừa nhìn bộ dạng vội

vàng hấp tấp của cô, lắc đầu bật cười, uống vài hớp sữa giải quyết bữa sáng của

mình, sau đó đứng dậy cho bát đĩa vào trong bồn rửa, lại lấy ra cái túi từ trong

tủ, cho bữa ăn sáng của cô vào túi, rồi mở tủ lạnh lấy một hộp sữa, như vậy, đợi

cô ra ngoài, để cô mang theo ăn ở trên xe.

Chương 1: Diễn biến mới

Danh sách chương

Chương 1
Chương 2
Chương 3
Chương 4
Chương 5
Chương 6
Chương 7
Chương 8
Chương 9
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Chương 21
Chương 22
Chương 23
Chương 24
Chương 25
Chương 26
Chương 27
Chương 28
Chương 29
Chương 30
Chương 31
Chương 32
Chương 33
Chương 34
Chương 35
Chương 36
Chương 37
Chương 38
Chương 39
Chương 40
Chương 41
Chương 42
Chương 43
Chương 44
Chương 45
Chương 46
Chương 47
Chương 48
Chương 49
Chương 50
Chương 51
Chương 52
Chương 53
Chương 54
Chương 55
Chương 56
Chương 57
Chương 58
Chương 59
Chương 60
Chương 61
Chương 62
Chương 63
Chương 64
Chương 65
Chương 66
Chương 67
Chương 68
Chương 69
Chương 70
Chương 71
Chương 72
Chương 73
Chương 74
Chương 75
Chương 76
Chương 77
Chương 78
Chương 79
Chương 80
Chương 81
Chương 82
Chương 83
Chương 84
Chương 85
Chương 86
Chương 87
Chương 88
Chương 89
Chương 90
Chương 91
Chương 92
Chương 93
Chương 94
Chương 95
Chương 96
Chương 97
Chương 98
Chương 99
Chương 100
Chương 101
Chương 102
Chương 102: .2
Chương 103
Chương 103: .2
Chương 104
Chương 105
Chương 105: .2
Chương 106
Chương 107
Chương 107: .2
Chương 108
Chương 109
Chương 110
Chương 111
Chương 112
Chương 113
Chương 114
Chương 115
Chương 116
Chương 117
Chương 118
Chương 119
Chương 120
Chương 121
Chương 122
Chương 123
Chương 124
Chương 125
Chương 126
Chương 126: .2
Chương 127
Chương 128
Chương 129
Chương 130
Chương 131
Chương 132
Chương 133
Chương 134
Chương 135
Chương 136
Chương 137
Chương 138
Chương 139
Chương 140
Chương 141
Chương 142
Chương 143
Chương 144
Chương 145
Chương 146
Chương 147
Chương 148
Chương 149
Chương 150
Chương 151
Chương 152
Chương 153
Chương 154
Chương 155
Chương 156
Chương 157
Chương 158
Chương 159
Chương 160
Chương 161
Chương 162
Chương 163
Chương 164
Chương 165
Chương 166
Chương 167

Cài đặt đọc truyện

Nhỏ
Vừa
Lớn
Rất lớn
Be Vietnam Pro
Arial
Times New Roman
Georgia
Sáng
Sepia
Tối

Ủng hộ tác giả

Chọn số tiền bạn muốn ủng hộ:

10.000đ
100 xu
20.000đ
200 xu
50.000đ
500 xu
100.000đ
1.000 xu
200.000đ
2.000 xu
500.000đ
5.000 xu

Hoặc nhập số tiền tùy chọn:

Báo lỗi truyện

Vui lòng chọn loại lỗi:

Chia sẻ truyện

Facebook
Twitter
Telegram
Email

Công cụ đọc truyện

Cài đặt
Yêu thích
Chia sẻ
Ủng hộ
Báo lỗi
Toàn màn hình
Chương 68
AI đọc truyện
0:00
0:00
0.5x
0.75x
1x
1.25x
1.5x
2x
Đang Tải...